Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 594 - Chương 594 - Thiên Tôn Di Tích

Chương 594 - Thiên Tôn di tích
Chương 594 - Thiên Tôn di tích

Đỗ Yên Dao và Thẩm Tường lúc này cũng không thể không đến hồi tưởng lại tới chuyện cùng ngày, điều này làm cho bầu không khí hết sức khó xử, đặc biệt là Đỗ Yên Dao, đó đối với nàng ta tới mà nói thì là chuyện cảm thấy rất khó xử, nàng ta thế nhưng là nhớ rất rõ trạng thái xấu hổ kia của chính mình, hồi tưởng lại, nàng ta hận không thể không làm cho đoạn ký ức này biến mất.

"Thẩm công tử, thật ra thì ta rất hiếu kì, tại sao lúc đó ngươi không có xuống tay với ta, ở dưới loại tình huống này, ta căn bản là không có cách nào trách tội ngươi." Đỗ Yên Dao nói, lúc này nàng ta khôi phục lại bộ dáng thường ngày, nàng ta biết chỉ có khôi phục lại chính mình thì mới có thể trấn an tâm tư không hiểu vì sao lại xao động của chính mình kia, nếu không sẽ khiến nàng ta cảm thấy rất xấu hổ ở trước mặt Thẩm Tường.

Thẩm Tường không nghĩ tới Đỗ Yên Dao vậy mà lại hỏi như vậy.

Đỗ Yên Dao nhìn thẳng vào Thẩm Tường, hỏi: "Chẳng lẽ là bởi vì mị lực của ta không đủ sao?"

Thẩm Tường cười nói: "Dĩ nhiên không phải, nói thật, ngày đó ta thật sự từng có rất nhiều lần ý xấu, tuy nhiên ta nghĩ đến ta là một nam nhân có gia thất cho nên ta nhịn xuống!"

Trông thấy Thẩm Tường nói mình có gia thất, trong lòng Đỗ Yên Dao bỗng nhiên co rút đau đớn, không nói ra được thương tâm, nàng ta lại rất bình tĩnh, nói ra: "Thẩm công tử, Thánh Đan môn cử hành Thánh Đan hội, ngươi tham gia không? Chính là Luyện đan sư tuổi trẻ cùng so đấu thuật luyện đan với nhau!"

"Ồ, lúc nào thì bắt đầu? Ta đương nhiên muốn tham gia!" Thẩm Tường vui mừng, vội vàng hỏi, tham gia loại hội tỷ thý luyện đan này, có thể để cho hắn tăng lên càng nhanh, nếu như có thể tìm kiếm được Trấn Ma huyết mạch ở chỗ này nhanh lên một chút, hắn dự định ở chỗ này luyện chế ra đan dược Địa cấp hạ phẩm rồi lại trở về.

"Một tháng sau, cử hành ngay tại Thánh Đan giới, vì vậy thủ tịch đại đệ tử của Thánh Đan môn kia sẽ đến tham gia! Đến lúc đó ta cũng sẽ tham gia." Đỗ Yên Dao hơi vui mừng, bởi vì nàng ta có thể có cơ hội phân cao thấp với Thẩm Tường.

Đột nhiên, Thẩm Tường cảm nhận được một cỗ khí tức mãnh liệt truyền đến, đổ vào một cỗ ngạo thế, chỉ nghe thấy một giọng nói truyền đến: "Yên Dao, ta tới ngươi cũng không chào đón ta một chút sao?"

Đỗ Yên Dao sầm mặt lại, thấp giọng nói: "Cái tên gia hỏa chán ghét kia tới, ta ra ngoài ứng phó hắn!"

Đỗ Yên Dao vừa mới đứng dậy, một cái bóng chợt lóe lên, Thẩm Tường đã nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng, tóc tai bù xù, nhìn cuồng ngạo không bị ràng buộc xuất hiện.

Hắn lạnh lùng đảo mắt qua Thẩm Tường, trông thấy Đỗ Yên Dao tự tay phà trà ở bên cạnh, đôi mắt vậy mà hiện lên một vệt sát ý, nhìn ra được hắn rất để ý tới Đỗ Yên Dao, dung không được nam nhân khác tiếp cận Đỗ Yên Dao.

"Ngươi còn cần ta phải đi đón sao?" Đỗ Yên Dao lạnh lùng nói.

"Yên Dao, lần này ta đến là muốn nói chuyện hôn sự của chúng ta với ngươi, chúng ta vẫn là sớm làm ổn định đi!" Nam tử kia nói, hơn nữa hắn hoàn toàn không thèm để ý tới Thẩm Tường.

Đỗ Yên Dao cười lạnh: "Lần này đi cùng với ngươi ít nhất có mười cái nữ nhân đi, ngươi lại còn có thời gian đến chỗ của ta bàn chuyện hôn sự với ta?"

Nam tử kia nói ra: "Chỉ cần ngươi đồng ý gả cho ta, ta có thể để những nữ nhân kia lập tức biến mất, tuyệt sẽ không để cho các nàng xuất hiện ở trước mặt ngươi."

"Hừ, vậy sau này ngươi gặp được nữ nhân còn tốt hơn so với ta, vì đạt được nữ nhân kia, có phải ngươi cũng sẽ đáp ứng với nàng ta, sẽ để cho ta biến mất phải không? Tạ Đông Hạo, đừng hi vọng ta sẽ gả cho ngươi, chỉ bằng thái độ này của ngươi đối với nữ nhân, coi như nam nhân thiên hạ chết hết chỉ còn lại có mình ngươi thì ta cũng sẽ không cân nhắc tới ngươi." Thái độ của Đỗ Yên Dao rất kiên quyết.

Tạ Đông Hạo giống như rất quen với Đỗ Yên Dao, nhìn ra được hắn đã không phải lần một lần hai bị Đỗ Yên Dao cự tuyệt như vậy, hắn thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Thẩm Tường: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu như ngươi không muốn đối địch với ta thì tốt nhất vẫn là cách Yên Dao xa một chút!"

"Tạ Đông Hạo, ngươi đừng uy hiếp bằng hữu của ta!" Đỗ Yên Dao lập tức quát lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ giận dữ, điều này càng làm cho Tạ Đông Hạo càng hận Thẩm Tường hơi, bởi vì hắn hiểu Đỗ Yên Dao rất rõ, biết người có thể được Đỗ Yên Dao coi là bằng hữu thì không có mấy người.

Tạ Đông Hạo cũng không có để lời nói của Đỗ Yên Dao vào trong lòng, tiếp tục uy hiếp Thẩm Tường, nói ra: "Ngươi tốt nhất biết điều một chút, bằng không ngươi chính là kẻ địch của toàn bộ Thánh Đan môn, nếu như ngươi không biến mất trong Thánh Đan thành sau một giờ nữa thì ngươi sẽ biết tay ta!"

Trông thấy Tạ Đông Hạo uy hiếp Thẩm Tường như vậy, Đỗ Yên Dao hoàn toàn nổi giận, ngay vào lúc nàng ta vừa định nói chuyện, Thẩm Tường cười lạnh nói: "Ngươi cũng chỉ có thể nâng Thánh Đan môn ra ngoài tới uy hiếp người khác thôi sao? Không có Thánh Đan môn, không có gia gia ngươi và phụ thân ngươi thì ngươi chẳng là cái quái gì cả! Mà ngươi hiện tại ở trong mắt ta, chỉ là một tên so với cái rắm hơi mạnh hơn một chút mà thôi!"

Tạ Đông Hạo ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới lại có người dám nói chuyện như vậy đối với hắn, chân mày hắn hơi nhíu lại, đang suy đoán thân phận của Thẩm Tường, nhưng không có đầu mối.

Trông thấy Thẩm Tường chọc ngoáy lại Tạ Đông Hạo như thế, trong sự lo lắng Đỗ Yên Dao không thể không bội phục điểm quyết đoán này của Thẩm Tường, ở bên trong Thánh Đan thành, cũng có một vài nhân vật tài năng hơn Tạ Đông Hạo, nhưng khi ở trước mặt Tạ Đông Hạo lại khúm núm, mỗi lần nhìn thấy Tạ Đông Hạo thì giống như là chuột thấy mèo vậy.

"Ngươi có gan, chỉ mong bản lãnh của ngươi có thể gánh vác trách nhiệm với những lời mà ngươi vừa mới nói với ta!" Tạ Đông Hạo giận dữ nói, bên trong giọng nói chứa sát ý, sau đó bước nhanh mà rời đi.

"Thật xin lỗi, để ngươi chọc phải phiền phức, yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt." Vẻ mặt của Đỗ Yên Dao đầy vẻ áy náy mà nói.

"Không phải lỗi của ngươi, ta chính là chọc giận hắn!" Thẩm Tường cười hắc hắc, không để ý chút nào.

"Thẩm công tử, ngươi tuyệt đối đừng xem nhẹ hắn, hắn vì đạt tới mục đích, chuyện gì cũng có thể làm ra được." Đỗ Yên Dao nói: "Ta vẫn luôn rất chán ghét hắn, nhưng lại không thể làm gì hắn, hơn nữa hắn còn cứ quấn lấy ta cả ngày, muốn để ta gả cho hắn."

Đỗ Yên Dao nhíu mày nhăn trán, nhìn ra được nàng ta đang lo lắng một số chuyện gì đó.

"Đỗ thành chủ..."

"Gọi ta Yên Dao đi, chúng ta đã là bằng hữu!" Đỗ Yên Dao nhẹ giọng nói.

Thẩm Tường cười nói: "Yên Dao, có chuyện ta muốn hỏi ngươi, gia gia ngươi mất tích sao?"

Thân thể mềm mại của Đỗ Yên Dao run lên, nhẹ gật đầu: "Mất tích rất lâu, toàn bộ Đỗ gia chúng ta tìm kiếm hắn nhiều năm, nhưng lại không tìm thấy một chút manh mối nào!"

"Hơn nữa, Thánh Đan môn đã biết chuyện này, không có gia gia ta, thực lực của Đỗ gia chúng ta suy yếu đi rất nhiều, Thánh Đan môn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Đỗ gia chúng ta, muốn chiếm đoạt chúng ta...ta lo lắng đến lúc đó chưởng môn Thánh Đan môn sẽ mạnh mẽ thúc đẩy hôn sự giữa ta và Tạ Đông Hạo."

Đỗ Yên Dao lo lắng chính là chuyện này, nàng ta mặc dù là thành chủ Thánh Đan thành, nhưng thực lực có hạn, hơn nữa còn là nữ tử, vẫn luôn không cách nào thoát khỏi sự sắp xếp của gia tộc.

"Lúc gia gia ngươi ra đi có lưu lại đầu mối gì không? Xem ra cần phải đi tìm gia gia của ngươi mới được, ta cũng có một số chuyện muốn tìm hắn hỏi một chút!" Thẩm Tường hỏi.

"Có manh mối, nhưng chúng ta lại không biết đó là cái gì! Ở trước khi mất tích, gia gia ta hắn nói hắn sẽ đi chỗ nguy hiểm nhất của Thánh Đan giới, hơn nữa chỗ đó có di tích của Trấn Ma Thiên Tôn."

Di tích Trấn Ma Thiên Tôn, trái tim Thẩm Tường đột nhiên nhảy một cái!

Chỗ nguy hiểm của Thánh Đan giới ở đâu? Thẩm Tường chẳng mấy chốc đã nghĩ tới Độc Tiên Ma lâm, mà Đỗ Yên Dao cũng lập tức cho hắn đáp án.

"Chỗ nguy hiểm nhất của Thánh Đan giới chính là Độc Tiên Ma lâm, gia gia hắn là đan tiên, chỉ cần có biện pháp thì sẽ đi tới chỗ sâu, ở bên trong Thánh Đan giới cũng chỉ có số lượng không nhiều người là dám đi vào chỗ sâu!"

P/S: Ta thích nào...chương 2.

Bình Luận (0)
Comment