Ngay trong chốc lát lúc Thẩm Tường biến trở về hình người, trong những dãy núi kia đột nhiên truyền ra từng đợt tiếng thú rống gừ gừ, để cho người nghe thấy mà cảm thấy rùng mình, Thẩm Tường cả kinh lập tức bay về phía trước mà chạy.
"Những dị thú này giống như không dám vượt qua cái bia đá kia vậy, ngươi bây giờ có lẽ là đã an toàn." Long Tuyết Di thở dài một hơi, nàng ta vốn là muốn giao lưu với những dị thú này, nhưng lại sợ kinh động những dị thú này.
Mà lúc này, nàng ta phóng xuất ra thần thức, muốn nhìn xem có thể tiến hành câu thông với những dị thú này hay không, thế nhưng để cho nàng ta thất vọng là, những dị thú này lại càng trở nên tức giận hơn, nàng ta cũng không biết đây là tại sao.
Tiến vào trong quần thể dãy núi hình sư tử, Thẩm Tường lập tức cảm nhận được vô số cỗ sát khí lăng lệ truyền tới từ trong những dãy núi hình sư tử này, điều này làm cho hắn phải dừng bước.
"Thật là khủng khiếp, ta làm sao lại cảm thấy mỗi một dãy núi hình sư tử này đều giống như là ma đầu đằng đằng sát khí vậy!" Trên mặt Thẩm Tường tràn đầy vẻ hoảng sợ, đặc biệt là sau khi hắn tới gần một dãy núi hình sư tử thì cảm thấy ngọn núi kia giống như là sống, đang không ngừng phóng xuất ra áp lực mãnh liệt, để hắn như bị một ngọn núi lớn van cân bám vào, mỗi một bước đi đều rất khó khăn.
"Nơi này thực sự khủng khiếp, có vẻ như nơi nguy hiểm này là nơi nguy hiểm nhất mà ngươi gặp phải." Giọng nói của Long Tuyết Di tràn đầy vẻ cảnh giác.
Để Thẩm Tường cảm thấy kỳ quái là, mặt đất tuy rằng tràn đầy đất, nhưng lại rất kiên cố, cho dù mỗi một bước đi của hắn đều rất nặng nề, nhưng lại không lưu lại dấu chân rất sâu nào ở trên mặt đất.
Hắn ngồi xổm người xuống, dùng tay cậy đất ở trên mặt đất ra, lúc đào được đại khái khoảng năm tấc, đột nhiên phát hiện một số gạch đá màu xanh.
Sau khi có phát hiện lớn, hắn mở rộng phạm vi đào lấy, rất nhanh, hắn đã xác định được dưới những lớp đất ở đây đều là gạch đá màu xanh như vậy, mà ở trên những gạch đá màu xanh này đều có rất nhiều linh văn phức tạp, hắn xem đương nhiên không hiểu, tuy rằng hắn cũng coi là một trận pháp đại sư, tuy nhiên những linh văn này nhưng đều là hắn không nhận biết.
Nhưng là hắn từ những đường văn kia có thể nhìn ra, những linh văn này cùng với những linh văn ở trên pháp bảo cổ xưa của Thông Thiên thế gia là như nhau!
"Những gạch đá này trải qua thời gian rất lâu dài, vậy mà còn tồn tại thì có thể thấy được những linh văn này là lợi hại cỡ nào!" Long Tuyết Di sợ hãi than nói: "Ở phía dưới vô số những dãy núi này, có khi nào đều có những gạch đá này đi!"
Thẩm Tường tiếp tục đi về phía trước, đi về phía dãy núi hình sư tử có khoảng cách gần hắn nhất, hắn biết trong những dãy núi hình sư tử này, khẳng định cũng có được một số thứ gì đó, ở trên loại cây cối và đất đai bao quanh bên ngoài này, nói không chừng chỉ là để che giấu mà thôi.
Mỗi một bước đi đều rất khó khăn, cho dù là hắn sử dụng lực lượng toàn thân, cũng đi được rất khó khăn, ngay vào lúc hắn cách ngọn núi sư tử còn có mười trượng, dưới chân hắn đột nhiên lóe lên một vòng ánh sáng bảo vệ!
"Đây là ... lực lượng không gian, ta động phải truyền tống trận ..." Thẩm Tường vừa mới nói xong thì trước mắt lóe lên.
Sau khi hắn mở mắt ra thì đã trông thấy một vùng thảo nguyên rộng lớn, để hắn rất quen thuộc là, hắn vậy mà đi tới bên ngoài Man Loạn huyền địa, lúc này hắn ở ngay trong trời cao.
Đoạn Tam Thường còn giống như trước đây, lôi thôi lếch thếch, ăn mặc có chút đơn giản, mặt mọc đầy râu ria, hắn đang ngậm một cọng cỏ, đi theo sau lưng lão bối của Đoạn gia, hấp tấp đi tới, đột nhiên trông thấy trên không trung có một người rơi xuống.
"Cái tên này... trông rất quen mặt a!" Đoan Tam Thường trừng to mắt, thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Tường, cỏ ngậm trong miệng lập tức rơi xuống.
"Chính là cái thằng trời đánh vương bát đản làm hỏng mộ của Ma Thần chi tử, ta phải đánh hắn." Đoạn Tam Thường lầm bầm nói.
Trưởng lão của Đoạn gia cũng phát hiện ở trên trời đang có một người rơi xuống, đó là Thẩm Tường mới vừa từ bên trong đi ra, hắn không cẩn thận động phải truyền tống trận.
"Thẩm Tường." Đoạn Tam Thường hô lớn.
Thẩm Tường lập tức vận chuyển lực lượng, để cho mình lơ lửng, sau đó chậm rãi đáp xuống trên mặt đất.
"Thường tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Thẩm Tường cười hì hì nói.
"Ngươi đừng nói là ngươi quên lúc trước thế nhưng là cùng tổ đội với ta đi tới Man Loạn huyền địa, hiện tại ta đương nhiên là muốn đi vào." Đoạn Tam Thường đi tới, nắm lấy vạt áo của hắn: "Vương bát đản a, có phải ngươi đã hủy đi mộ của Ma Thần chi tử rồi hay không?"
Lão bối của Đoạn gia lúc này trên mặt cũng tràn đầy vẻ dị dạng, trong lòng đều âm thầm tiếc rẻ, hôm nay bọn họ xem như nhìn thấy Thẩm Tường, Đoạn Tam Thường có thể kết gia đến loại bằng hữu này. bọn họ vẫn là vô cùng vui vẻ.
"Không hủy đi hoàn toàn, ngươi muốn đào đồ vật ở bên trong thì thả ta ra nhanh chút." Thẩm Tường cười ha ha một tiếng.
Quả nhiên, Đoạn Tam Thường lập tức buông Thẩm Tường ra, hơn nữa còn giới thiếu với hắn lão bối của Đoạn gia, chính là những lão trộm mộ kia.
Ông lão đầu lĩnh của Đoạn gia kia tên là Đoạn Không, là gia chủ của Đoạn gia, thúc tổ của Đoạn Tam Thường, một tên trung niên tên là Đoạn An Ngọc lớn lên tương đối giống với Đoạn Tam Thường thì là lão cha của hắn.
Thẩm Tường từ trong đám người Đoạn gia biết được, Hoàng Cẩm Thiên vậy mà đi ra tìm hắn, điều này cũng làm cho hắn ngoài ý muốn, sau đó lại biết được những đại thế lực kia tiến công Man Loạn huyền địa, tuy nhiên cuối cùng là tử thương thảm trọng, hiện tại lại tiến hành tiến công lần thứ hai, còn phái ra những tiên nhân kia.
"Thẩm tiểu hữu, ngươi là vừa mới từ bên trong đi ra sao?" Đoạn Không hỏi.
"Ừm, ta ở bên trong thấy được rất nhiều núi hình sư tử..." Thẩm Tường mang những gì hắn trải qua trong đó đều nói ra, mà sau khi người của Đoạn gia nghe được thì đều mừng rỡ như điên.
Người của Đoạn gia cũng không tiếp tục đi tới mà là ngồi ở trên thảo nguyên nghe Thẩm Tường nói về chuyện ở bên trong.
"Thẩm Tường, ngươi viết chữ cổ ở trên bia đá kia ra đi, có lẽ chúng ta nhận ra, đúng như những gì ngươi nói, bên trong có một ngôi một rất lợi hại, chờ lát nữa chúng ta sẽ nói cho ngươi biết." Đoạn Tam Thường kích động mà hỏi, lúc này mộ của Ma Thần chi tử của Cổ Hoang ma môn kia đã được hắn quên đi.
Trí nhớ của Thẩm Tường vô cùng tốt, lấy ra một từ giấy, miêu tả đi ra ở trên đó.
"Bốn chữ này có nghĩa là gì?" Thẩm Tường hỏi, Long Tuyết Di chỉ nhận biết được hai chữ.
"Thập Thiên thánh sơn!" Đoạn Không hít sâu một hơi, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ kích động, tay già của hắn cầm tờ giấy kia cũng đang run rẩy lên.
Thẩm Tường vốn cho là Thập Vạn Sư sơn, hoặc là Thập Ức sư sơn, nhưng lại không phải mà là Thập Thiên thánh sơn gì đó!
"Đây là như thế nào?" Thẩm Tường vẫn không hiểu, mà người của Đoạn gia mỗi một tên đều rất kích động, hiển nhiên bọn họ rất rõ ràng đây là ý gì.
"Truyền thuyết Thiên giới có chín tầng trời, nhưng kỳ thật không phải, mà là có mười, tuy nhiên về sau không biết thời kỳ nào đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến tầng thứ mười biến mất, Thập Thiên thánh sơn này chính là thế giới cổ xưa nhất." Đoạn Không nói ra lời giải thích.
Thẩm Tường lập tức hiểu, cái này cũng những gì mà Long Tuyết Di phán đoán ra là gần giống như vậy, ở đó quả nhiên là một nơi rất rất cổ xưa!
"Nói như vậy chỗ Phàm giới này của chúng ta chính là tầng thứ mười?" Thẩm Tường hoảng sợ.
"Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm, tổ tiên chúng ta lưu cho chúng ta đồ đạc không phải rất nhiều, nhưng nếu như móc ra rất nhiều mộ của các thế lực cổ xưa thì có lẽ chúng ta có thể biết được càng nhiều chuyện hơn, hơn nữa hiểu rõ đoạn lịnh sử kia là sẽ bị thiên phạt, cho nên Đoạn gia chúng ta nhiều năm qua bị phong ấn rất nhiều lần." Đoạn Không thở dài nói: "Nhưng vì sự thật lịch sử được nổi lên mặt nước, Đoạn gia chúng ta nhất định sẽ tiến hành trộm mộ tới cùng!"
Thẩm Tường âm thầm nhếch miệng, cái lý do trộm mộ này thật sự là quá cường đại, làm cho không người nào có thể phản bác được.
"Trong những ngọn núi hình sư tử trong những dãy núi sư tử kia đến cùng là mộ của ai! Tại sao đều là ngọn núi hình sư tử? Những dị thú này lại là chuyện gì xảy ra? Đến loại thực lực đó vậy mà đều không có hóa thành hình người?" Thẩm Tường lại hỏi.
P/S: Ta thích nào...chương 1.