Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)

Chương 965 - Chương 965 - Đừng Lãng Phí Thời Gian

Chương 965 - Đừng lãng phí thời gian
Chương 965 - Đừng lãng phí thời gian

"Nghiêm trưởng lão ... cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Diêu Thục Mỹ vừa mới hỏi xong thì nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Yêu Hậu kia: "Là Thẩm Tường!"

Thẩm Tường thi triển Súc Địa bộ đến cực hạn, ở khi lão giả áo bào đỏ kia vừa mới dừng lại không bao lâu thì hắn đã đuổi tới, hắn mặt không biểu tình, giơ cao cánh tay, đánh về phía lão giả áo bào đỏ cách đó không xa kia, chỉ thấy một con Long màu xanh to lớn tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, ở trên cao hạ xuống bao phủ lão giả áo bào đỏ kia.

Thẩm Tường bây giờ cảm nhận được mấy cỗ lực cản rất cường đại, có Yêu Hậu, Diêu Thục Mỹ và Mục Giai Lan, sau khi các nàng kinh hãi thì đều vội vàng xuất thủ ngăn cản.

"Hừ!" Thẩm Tường gầm thét, không chịu khuất phục ba cỗ lực lượng cường đại này, đằng sau hắn đột nhiên hiện ra vạn ngọn núi to lớn cao vút trong mây, ở dưới đêm tối, vạn ngọn núi cao này được bao phủ bởi ánh sáng màu trắng bạc, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện, không chỉ làm cho người ta mang đến một loại cảm giác trùng kích mạnh mẽ, còn có một cỗ uy thế bức tới.

"Lực lượng Vạn Sơn!"

Long trảo Thẩm Tường đột nhiên biến lớn, vạn sơn đồ sau lưng của hắn sinh ra lực lượng và khí thế đột nhiên lao vào thân thể của hắn, để hắn thu hoạch được lực lượng rất mạnh.

"Chết!" Thẩm Tường gào thét như Long, long trảo của con Long màu xanh kia tỏa ra sát khí ngập trời, sát khí sinh ra che đậy trăng sao, để thiên địa tối tăm cả một vùng.

Ầm!

Long trảo mang theo lực lượng đánh đâu thắng đó, xông phá ba cỗ lực lượng ngăn cản hắn, long trảo tụ lại, ánh sáng màu xanh chiếu sáng trong đêm tối, long trảo to lớn bốc lên từng đạo khí màu xanh, như rồng múa loạn, khí thôn sơn hà, chộp vào lão giả áo bào đỏ, lão giả áo bào đỏ ở bên trong long trảo bị một cỗ lực lượng đột nhiên đè ép vào một chỗ, hóa thành một cục thịt cặn bã!

"Hừ, các ngươi là có ý gì? Dám ngăn cản ta giết người!" Thẩm Tường tức giận nói, không sợ Yêu Hậu mà Diêu Thục Mỹ hai nữ cự đầu này chút nào.

"Thẩm Tường, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta vừa rồi la lên người này là Nghiêm trưởng lão sao?" Diêu Thục Mỹ tức giận, nhưng mặt ngọc không gợn sóng, nàng ta biết Thẩm Tường sẽ không vô duyên vô cớ chém giết Đào Hoa thánh cảnh của nàng ta.

"Không nghe thấy, ta ngược lại chỉ biết cái tên này truy sát ta nhiều lần, một lần phái ra một con Hư Huyễn Quỷ Ưng, ở sau khi Hư Huyễn Quỷ Ưng chết thì chính hắn tự thân xuất mã, nhưng đều không làm được, ngược lại bị ta truy sát tới nơi đây!" Thẩm Tường lạnh lùng nói.

"Cái gì? Hư Huyễn Quỷ Ưng chết rồi? Thi thể ở nơi nào!" Diêu Thục Mỹ kinh hô một tiếng, hoa dung thất sắc, Mục Giai Lan và Yêu Hậu cũng giống như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ đều tràn đầy vẻ kinh hãi.

"Bị ta ăn." Thẩm Tường hừ nhẹ một tiếng: "Cái tên này là tự mình muốn chết, trách không được ta!"

"Ngươi..." Bộ ngực tròn và to của Diêu Thục Mỹ phập phồng lên xuống, Hư Huyễn Quỷ Ưng thế nhưng là dị thú thời thái cổ mà Đào Hoa thánh cảnh của nàng ta bồi dưỡng nhiều năm, phí mất rất nhiều tâm huyết, hàng năm đều tiêu hao rất nhiều tài nguyên, ăn nhiều loại linh dược mới có thể trưởng thành đến tình trạng khiến cho thân thể mình trong suốt.

Nhưng bây giờ lại bị Thẩm Tường ăn!

Khóe miệng Cổ Đông Thần giật giật, hắn đương nhiên biết Hư Huyễn Quỷ Ưng kia trân quý cỡ nào, không nghĩ tới kết cục lại là một câu nói nhàn nhạt của Thẩm Tường "Bị ta ăn!"

"Này, Đoạn Tam Thường nói cho ta biết, Đào Hoa thánh cảnh các ngươi không muốn kết thù với ta, các ngươi bây giờ lại phát người ra tới giết ta, đây là ý gì? Nếu không phải ta nghe nói ngươi và Đan Hương Đào Nguyên và Thái Vũ môn có quan hệ không tệ, ta hiện tại thế nhưng không có nói chuyện tốt như vậy, ta đánh không được ngươi, nhưng ngươi lại chơi không được ta!" Thẩm Tường hai tay ôm ngực, khắp khuôn mặt là vẻ tức giận.

Diêu Thục Mỹ không nói gì, đang nhắm mắt lại tiêu trừ lửa giận trong lòng, mà Mục Giai Lan thì chỉ dùng một đôi mắt xinh đẹp mà u oán nhìn về phía hắn.

Thẩm Tường nhìn về phía Yêu Hậu: "Ngươi chính là Yêu Hậu đúng không, nhìn ở khoảng cách gần vẫn rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất thơm, so với những người bình thường kia quả nhiên khác biệt! Tuy nhiên tại sao ngươi muốn công kích ta?"

"Đào Hoa phu nhân là bằng hữu của ta, ta giúp nàng ta một chút không được sao?" Yêu Hậu bình thường đối với người đều là vẻ mặt ôn hòa, giọng nói ôn nhu, nhưng đối với Thẩm Tường thì lại là lạnh như băng, vấn đề này ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao, đặc biệt là khi Thẩm Tường dùng một đôi mắt tặc không kiêng nể gì cả, từ trên xuống dưới quét lấy thân thể nàng, ánh mắt ấy giống như muốn xé đi chiếc váy màu hồng nhạt của nàng ta vậy, nàng ta chưa từng bị người nào to gan nhìn nàng với ánh mắt vô lễ như vậy.

"Nữ nhân này đoán chừng có thể liều một trận với tỷ tỷ của ta, đều là người trong nghề dùng độc!" Bạch U U nhẹ nhàng thở dài, nàng ta đột nhiên rất nhớ tỷ tỷ của nàng, nàng ta chưa từng nhớ về tỷ tỷ của nàng như vậy.

"Nói không chừng các nàng quen biết, ta hỏi nàng một chút được chứ?" Trong lòng Thẩm Tường hơi động, trưng cầu ý kiến của Bạch U U.

"Ừm, tận lực đừng bại lộ ta là được rồi." Bạch U U rất muốn biết tin tức bây giờ của tỷ tỷ nàng.

Diêu Thục Mỹ mở mắt, nhẹ nhàng thổi ra một ngụm u lan, vẻ tức giận đã biến mất, khôi phục lại tư thái cao quý mà đoan chính kia, dùng giọng nói hơi lười biếng mà nhu hòa nói ra: "Nghiêm trưởng lão mang theo Hư Huyễn Quỷ Ưng ra ngoài, chuyện này ta cũng không biết, ta sẽ tra ra, chuyện này tới đây thì ngừng đi!"

Cổ Đông Thần cuối cùng cũng nói chuyện, hắn nói ra: "Đào Hoa phu nhân, nếu như Đào Hoa thánh cảnh của ngươi có một số người khác muốn mượn chuyện này đến làm khó dễ ngươi, ngươi mở miệng là được rồi, Thái Vũ môn ta sẽ giúp các ngươi!"

"Chuyện này không giữ bí mật được sao?" Yêu Hậu vừa nhìn nhau với Thẩm Tường vừa nói.

Cổ Đông Thần rất muốn đạp cho người tiểu sư thúc này một cước, hắn biết bên cạnh Thẩm Tường có được Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt loại tuyệt sắc này, nhưng bây giờ trông thấy Yêu Hậu người ta thì con mắt không rời khỏi trên thân người ta.

Yêu Hậu cũng đang âm thầm mắng lấy Thẩm Tường, nàng ta vẫn là lần đầu tiên gặp được loại nam nhân này, nếu như là những người khác nhìn nàng ta như vậy thì bình thường lúc bị nàng ta nhìn ngược lại thì ánh mắt đều sẽ chuyển rời đi, nhưng Thẩm Tường thì lại không như vậy, mà là mặt dạn mày dày, mở to con mắt, nhìn vào con mắt của nàng.

Đột nhiên, một giọng nói âm trầm và già nua truyền đến: "Giữ bí mật? Vọng tưởng, giết Hư Huyễn Quỷ Ưng của Đào Hoa thánh cảnh chúng ta thì hôm nay bất kể như thế nào cũng không thể buông tha hắn!"

Yêu Hậu quay đầu nhìn lại nhìn về phía một lão già áo đỏ đang bay lượn mà đến, nàng ta nói với Thẩm Tường: "Ngươi còn không chạy sao? Đây chính là Đại trưởng lão của Đào Hoa thánh cảnh!"

"Tại sao ta phải chạy? Ta biết hắn loại nhân vật cấp bậc này sẽ không ra tay động thủ đối với loại tiểu lâu la này như ta, đại trưởng lão Đào Hoa thánh cảnh nếu như làm ra chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu như truyền đi, Đào Hoa thánh cảnh đoán chừng sẽ bị người khác lấy ra so sánh với Phong gia, Phi Tiên môn, Tử Nguyệt thánh cảnh!" Thẩm Tường lớn tiếng nói xong, giống như là muốn câu nói này truyền khắp toàn bộ Thiên Lôi Luyện Ngục vậy.

Thanh danh của Phong gia và Phi Tiên môn quả thực đã bị rơi xuống rất sâu, Đào Hoa thánh cảnh nếu như cũng bước theo gót chân của bọn họ thì thế nhân lại có thêm một cái đối tượng có thể trêu chọc.

Đại trưởng lão Đào Hoa thánh cảnh kia lúc đầu muốn động thủ, nhưng bây giờ lại chỉ có thể nhịn!

"Chính là ngươi giết Cảnh Tinh Lượng?" Đại trưởng lão kia hỏi, giọng nói âm trầm, lúc nói chuyện nếp nhăn trên mặt run lên một cái, rất dọa người.

"Cả Nhân vực đều biết Cảnh Tinh Lượng là ta giết, ngươi lại không biết? Biết rõ còn cố hỏi, ngươi có mệt hay không a? Cũng đã nửa sống nửa chết rồi, đừng lãng phí thời gian!" Thẩm Tường chế giễu lại, để đại trưởng lão kia lập tức nổi giận, rất muốn đánh ra một chưởng đập chết Thẩm Tường.

P/S: Ta thích nào... chương 3

Bình Luận (0)
Comment