Cảnh Tinh Lượng thế nhưng là Thiên tử của Đào Hoa thánh cảnh, bị Thẩm Tường giết chết đây là chuyện mà mọi người ai cũng đều biết, mà bây giờ Thẩm Tường ở ngay trước mặt chưởng môn và đại trưởng lão của Đào Hoa thánh cảnh thừa nhận việc này, cái này nói rõ là khiến cho Đào Hoa thánh cảnh muốn xuống đài cũng không được.
Mọi người đáp xuống mặt đất, một mình Thẩm Tường gằng co với người của Đào Hoa thánh cảnh, hắn không sợ hãi đối phương xuất thủ một chút nào, Diêu Thục Mỹ mặc dù là chưởng môn của Đào Hoa thánh cảnh, nhưng nàng bất hòa với đại trưởng lão, bởi vì nàng ta là dựa vào trượng phu nàng ta chết đi mới có được chức vị chưởng môn này, lại còn là nữ tử, ở bên trong Đào Hoa thánh cảnh chịu đủ mọi xa lánh cũng là chuyện đương nhiên, cho dù nàng ta là chưởng môn, nhưng ở bên trong Đào Hoa thánh cảnh không phải do nàng ta định đoạt.
Bên trong Đào Hoa thánh cảnh có thể nói là có hai phái, mà Diêu Thục Mỹ thuộc về phái yếu thế, nàng ta còn có thể làm chưởng môn, chỉ là bởi vì đại trưởng lão không muốn lưỡng bại câu thương với nàng ta, bằng không xung đột xảy ra thì đối với toàn bộ Đào Hoa thánh cảnh đều không có chỗ tốt.
Thẩm Tường sớm đã từ chỗ Cơ Mỹ Tiên biết được chuyện này, cho nên Diêu Thục Mỹ căn bản không phải là một cái uy hiếp.
"Ta đương nhiên sẽ không ra tay với ngươi, đối phó ngươi loại tiểu bối này còn chưa tới lượt ta xuất thủ!" Trên mặt đại trưởng lão của Đào Hoa thánh cảnh hiện ra một chút vẻ giận dữ, lạnh lùng nói.
Đại trưởng lão này tên là Hoắc Tài Dũng, đối đầu với Diêu Thục Mỹ là chuyện mà rất nhiều thế lực cổ xưa đều biết, mẹ con Diêu Thục Mỹ ở bên trong Đào Hoa thánh cảnh bị ức hiếp cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, tuy nhiên Diêu Thục Mỹ kết giao không ít bằng hữu, ví dụ như Yêu Hậu và Cổ Đông Thần, hiện tại đều có quan hệ rất tốt với nàng, nghe nói nàng ta đi ngược lại với những thế lực cổ xưa kia, nhưng lại đặc biệt muốn kết giao với những thế lực muốn thoát khỏi đám thế lực cổ xưa.
"Ngươi giết chết Cảnh Tinh Lượng và Hư Huyễn Quỷ Ưng, hôm nay ngươi mọc cánh khó thoát, tuy nhiên chúng ta cho ngươi một cái cơ hội, để ngươi chết được tôn nghiêm một chút." Hắc Tài Dũng mang trên mặt một nụ cười dữ tợn, Thẩm Tường có thể cảm nhận được xung quanh đã có hơn mười tên cường giả đi tới, đều ẩn nấp ở trong tối, có lẽ là phòng ngừa hắn chạy trốn.
Thẩm Tường âm thầm khinh thường, hắn muốn chạy, những người trước mắt này căn bản không cản được hắn, lúc trước hắn ở trong Thập Thiên thánh sơn, gặp được những cường giả kia, người nào không mạnh bằng người nơi này? Lúc trước hắn ở Thánh Đan giới cướp đoạt Hỗn Độn Hỏa lệnh của Hỗn Độn Sơn, mạo hiểm bước vào cái hiểm cảnh kia, bị nhiều tên tiên nhân có thực lực đỉnh tiêp cùng lúc công kích, cuối cùng còn không phải có thể chạy trốn được sao?
"Đại trưởng lão, chuyện này giao cho ta xử lý là được rồi, ngươi nhưng chớ có đẩy Đào Hoa thánh cảnh vào trong hố lửa!" Diêu Thục Mỹ nói, nàng ta cũng không phải là sợ Thẩm Tường, nàng ta chỉ là đang làm ra lựa chọn chính xác, nếu như nàng ta và đại trưởng lão hôm nay đối địch với Thẩm Tường, để Thẩm Tường chạy trốn thành công thì Đào Hoa thánh cảnh bọn họ sẽ giống như Phong gia và Bạch Hải thánh cảnh vậy, lọt vào trả thù vô cùng vô tận.
"Hừ, một tên tiểu quỷ có thể nhấc lên gióng gió gì? Những tên Phong gia kia chẳng qua chỉ là quá bất cẩn, quá tự đại mới có thể bị tiểu quỷ này tính toán được nhiều lần như vậy, ta sẽ không phạm sai lầm của bọn hắn!" Hoắc Tài Dũng để ý là Thanh Long Đồ Ma đao kia của Thẩm Tường, chỉ cần có thể đạt được thanh Thần đao này thì sau này hắn tiền đồ vô lượng, nói không chừng còn có thể trở thành chưởng môn của Đào Hoa thánh cảnh.
"Dương Nghị, tiểu quỷ này giao cho ngươi!" Hoắc Tài Dũng nhàn nhạt nói.
Nghe được câu nói này của Hoắc Tài Dũng, Mục Giai Lan và Diêu Thục Mỹ đều biến sắc, các nàng hiển nhiên biết Dương Nghị này là ai, hơn nữa còn giống như rất ghê gớm.
Thẩm Tường đột nhiên cảm nhận được không gian xuất hiện một làn sóng, chỉ nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hoắc Tài Dũng, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu tím, trên thân kiếm điêu khắc một con Tử Long, linh văn dày đặc, chuôi kiếm phía cuối còn có một cái đầu Long đang phun ra nuốt vào hỏa diễm màu tím, vừa nhìn đã biết thanh kiếm này không phải là phàm phẩm.
"Sư phụ, muốn chết hay là muốn sống?" Dương Nghị thật thà mà hỏi.
Thẩm Tường ngắm nghía cái người gọi là Dương Nghị này, trên người hắn mặc một bộ quần áo đen, dáng dấp tuấn tú đẹp trai, duy nhất không tốt là hắn lạnh như băng giống như người chết vậy, gương mặt kia giống như bị đóng băng lại vậy, ánh mắt kia lúc đang nhìn người khác lại còn mang theo một loại vô cùng khinh bỉ, rất là gợi đòn.
"Chết sống không quan trọng, đoạt lấy Thanh Long Đồ Ma đao của hắn là được rồi." Hoắc Tài Dũng nhìn vào Thẩm Tường: "Ngươi có dám quyết chiến với Thiên tử mới của Đào Hoa thánh cảnh chúng ta không? Nếu như ngươi thua thì giao Thanh Long Đồ Ma đao ra!"
"Nếu ta thắng thì thả ta đi? Đúng không?" Thẩm Tường cười lạnh: "Ngươi thật đúng là cho rằng có thể giữ lại được ta?"
"Đừng tự đại, có sư phụ ta ở chỗ này, ngươi tuyệt không còn đường sống, quyết chiến với ta là hy vọng còn sống duy nhất của ngươi, tuy nhiên lại rất nhỏ bé! Nếu như ngươi chịu ngoan ngoãn dâng Thanh Long Đồ Ma đao lên, lại dập đầu nhận sai đối với Đào Hoa thánh cảnh chúng ta, làm nô lệ của sư phụ ta thì có lẽ ngươi còn có thể sống lâu một đoạn thời gian!" Dương Nghị lạnh lùng nói, nói đến Thẩm Tường thật giống như là ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.
Yêu Hậu nhìn Cổ Đông Thần, ra hiệu có muốn trợ giúp Thẩm Tường hay không, tuy nhiên nàng ta lại nhìn thấy Cổ Đông Thần có dáng vẻ giống như việc này không liên quan gì tới hắn vậy liền biết được Cổ Đông Thần không lo lắng cho tiểu sư thúc của hắn một chút nào.
Nhưng sắc mặt của Diêu Thục Mỹ thì lại rất nặng nề, nàng ta hiển nhiên biết nền tảng của Dương Nghị này.
"Sư phụ ngươi tính là thứ gì? Để ta phải làm nô lệ cho hắn? Hắn xách giày cho ta ta còn không thích đâu! Ngươi lại là gia hỏa nào? Coi là cầm một cái tiên kiếm là có thể trảm ta sao?" Thẩm Tường một bộ chẳng thèm quan tâm chút nào, hắn thật đúng là không có để Dương Nghị vào trong mắt: "Tự đại là các ngươi, Yêu Hậu ở chỗ này đều không có một trăm phần trăm tự tin cản được ta, các ngươi chẳng lẽ còn lợi hại hơn so với Yêu Hậu? Vậy tại sao không đánh một trận với Yêu Hậu, để nàng ta giao ra bảo vật trân quý nhất của nàng ta?"
"Các ngươi chính là cường đạo, trông thấy người khác có bảo vật thì ngăn cản người khác muốn đánh nhau với người khác, các ngươi thắng thì bảo vật chính là của các ngươi, các ngươi thua thì thả người khác đi, đây không phải là chuyện tay không bắt sói sao?"
Hoắc Tài Dũng tức giận nói: "Đó là bởi vì ngươi giết chết Cảnh Tinh Lượng Thiên tử trước đây và bảo thú Hư Huyễn Quỷ Ưng của Đào Hoa thánh cảnh chúng ta!"
Thẩm Tường lớn tiếng bác bỏ: "Cảnh Tinh Lượng chết đó là hắn đáng chết, Thiên nữ các ngươi có thể làm chứng là hắn trước đó là kẻ ra tay với ta trước tiên, ngươi cho rằng ta rảnh đến nhức cả trứng, không có việc gì đi giết Thiên tử các ngươi để chơi sao? Còn con Hư Huyễn Quỷ Ưng kia, các ngươi không xem trọng, để nó tới công kích ta, đó chính là phải chết!"
"Người khác đối phó ta, ta phải chống lại! Chẳng lẽ ta tát cho ngươi một cái vào má trái, ngươi còn muốn đưa má phải tới cho ta tát một cái nữa hay sao?"
"Không cần biết như thế nào ngươi đều phải giao Thanh Long Đồ Ma đao ra, Thần khí bực này không thể rơi vào trong tay của ngươi!" Hoắc Tài Dũng đuối lý, la lớn.
"Không cần biết như thế nào ngươi đều phải cắt đầu của ngươi đi, loại người như ngươi không xứng có một cái đầu người!" Thẩm Tường cười lạnh: "Loại nói nhảm này ta cũng biết nói!"
"Động thủ!" Hoắc Tà Dũng trầm thấp nói với Dương Nghị.
Dương Nghị đột nhiên biến mất, Thẩm Tường chỉ cảm thấy quan sát đến không gian có một làn sóng ba động rất yếu ớt, khí tức Dương Nghị kia đã hoàn toàn biến mất!
"Dương Nghị này sinh ra đã nắm giữ kỳ thuật, có thể giấu ở trong không gian hư vô, có thể qua lại ở bên trong những không gian hư vô kia, ngươi phải cẩn thận!" Mục Giai Lan nhắc nhở Thẩm Tường: "Thực lực của bản thân hắn không khác mấy so với ta, nhưng hắn có được Không Gian thuật lợi hại, ta không phải là đối thủ của hắn!"
P/S: Ta thích nào...chương 4.