Chương 190: Chẳng câu được con cá nào thì chớ, còn phải đi bán cá! (2)
Chương 190: Chẳng câu được con cá nào thì chớ, còn phải đi bán cá! (2)Chương 190: Chẳng câu được con cá nào thì chớ, còn phải đi bán cá! (2)
Ủa sao vậy? Không phải hôm qua còn vui vẻ đi câu cá à? Mua cả bể cả về để nuôi nữa, sao hôm nay lại giết hết luôn rồi.
"Cậu Lâm có cần giúp một tay không?"
Nhìn tay Lâm Chu toàn là máu, mặt lạnh tanh một dao đâm chết một con cá, đám người quản gia sợ cực kỳ.
Vẻ mặt này không giống như là vẻ mặt giết cá bình thường cho lắm, lạnh lùng như sát thủ ấy.
"Không cầu đâu, cháu sắp giết xong hết rồi. Chú câm mấy con cá đã giết đi rửa sạch đi."
Mấy con cá này có đủ chủng loại, kích cỡ cũng khác nhau, cá trắm cỏ nhiều nhất, đem hết đi nấu cá kho cơm rượu là được.
Công thức nấu ăn tới tay, cậu đã lựa chọn vài loại thực đơn thích hợp để bày sạp bán cá.
Cá kho cơm rượu và cá rán đều rất thích hợp, làm sẵn ở nhà trước, tới nơi bày quầy bán cũng tiện.
Bức bối bực bội!...
Nếu như chế biến cá kho cơm rượu vào những mùa khác, có khi phải phơi nắng một hai ngày mới thành cá khô được.
Nhiệm vụ tuần này chỉ yêu cầu 6 giờ chiều mỗi ngày đi chợ bán thức ăn Nam Tân bày quầy bán cá, không có quy định cụ thể là bán món ngon từ cá gì, cũng không quy định bán bao nhiêu, cậu thích thế nào thì làm thế ấy.
Nếu như còn ngại chưa đủ khô thì đặt vào trong lò nướng nướng thêm một chút cũng khô như phơi thôi.
Nhưng dưới cái nắng gay gắt của tháng chín này, phơi ngoài trời mấy tiếng là đủ rồi.
Bây giờ Lâm Chu thấy cá là ngứa mắt, thế mà còn bắt cậu đi bán cá nữa.
Giết cá xong, rửa ráy sạch sẽ, lấy dao cắt thành từng khối nhỏ, thêm muối và gia vị để đó ướp mấy giờ, sau đó cầm đi đặt dưới ánh mắt trời phơi nắng.
Tin nhắn xuất hiện không ngừng nghỉ, khiến người xem cũng hoa cả mắt.
Các khách hàng ruột của Lâm Chu vừa nghĩ tới ăn là tự hỏi không biết tuần này ông chủ Lâm bày quầy bán hàng lúc nào, đi đâu bày quây bán hàng.
Mỗi khi đến lúc này chính là lúc các thực khách thảo luận sôi nổi nhất.
Một tuần lễ mới lại tới.
"Nếu không tôi tìm thầy tính cho một quẻ nhé? Thử xem có thể tính ra tuần này ông chủ Lâm bày quầy lúc nào, bày quầy bán hàng ở đâu hay không?"
"Theo ý tôi thì ai không đi làm sẽ loanh quanh mấy con đường trong thành phố vào ban ngày. Sau đó chờ dân làm công tan tâm cũng phải mau chóng mở rộng nhân thủ, tìm người khắp nơi. Dựa theo thói quen của ông chủ Lâm, càng là địa điểm bày sạp không bình thường thì càng có khả năng gặp được cậu ấy."
"Loại chuyện này vẫn cần phải xem duyên phận. Thành phố Giang Đông lớn như vậy, đâu có dễ tìm đâu. Cũng không thể cứ thấy núi là leo núi, thấy cầu là xuống cầu đi."
Chỉ không chú ý một chốc thôi là có thêm một trăm tin nhắn mới ngay.
"Chậc, anh nghĩ cái gì thế. Anh có biết bát tự của ông chủ Lâm không? Hay là có tìm được nhiều tin tức hơn của cậu ấy không? Đến tên còn chưa chắc biết mà còn bói với chả toán. Cẩn thận bị lừa bây giờ."
Anh chỉ là dân công sở, đến cả hai ngày nghỉ cuối tuần cũng không có, mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ phép, còn thường bị sắp xếp tăng ca nữa.
"Đương nhiên là không thể ngồi chờ rồi, rất dễ bị giống như hamburger tuần trước, mới vừa tìm được đã hết rồi."
"Vậy phải làm sao bây giờ, không có manh mối gì, cứ ngồi đực ra đó chờ thôi à?"
"Hay lắm. Anh thật đáng gờm, cái đó mà cũng dám chơi à?" Thấy trong nhóm có người nói hỏi bút tiên, Văn Nam không nhịn được cũng có tâm tư ấy.
"Vậy đi tìm bút tiên, không phải bút tiên cái gì cũng biết à? Hỏi xem hôm nay ông chủ Lâm có bày quầy không?"
Không có quá nhiều thời gian, cũng không có quá nhiều tiền để đi ăn món ngon Lâm Chu làm.
Ngoại trừ quầy bánh bao gặp được lần đầu kia, quây gà rán sau đó anh cũng chỉ ăn được một lần thôi.
Thấy một ít người trong nhóm vì được ăn hamburger mà đắt đến đâu cũng mua, anh chỉ có nước hâm mộ người ta.
Là một người làm công bình thường không có gì nổi trội, anh cũng không nghĩ ra còn biện pháp nào khác để tìm ông chủ Lâm.
Anh cảm thấy ưu điểm duy nhất của mình chính là gan lớn.
Chưa bao giờ anh sợ hãi ma quỷ thần quái gì cả.
Thế nên giờ thấy có người nhắc đến việc hỏi bút tiên, anh cũng rất tò mò.
Nhất là khi bên cạnh còn có một đồng nghiệp phối hợp với mình được. Một cách không cần phí thời gian và cũng không cần phí tiền như vậy làm anh rất chi là rục rịch.
Đồng nghiệp tiểu Vương bên cạnh chú ý đến ánh mắt Văn Nam nhìn sang, đột nhiên có một dự cảm không tốt.
"Đại ca à, không phải anh tính chơi bút tiên thật đấy chứ?"
Tiểu Vương không nhịn được lui về phía sau.
Văn Nam không sợ nhưng mà anh ta sợi
Làm gì có người nào hung tàn như vị đồng nghiệp này: nghe truyện ma ru ngủ, ăn cơm nhắm với phim kinh dị!
Anh ta có thể so với loại người hung ác như Văn Nam được chắc?
"Nhỡ có thể hỏi ra thì sao? Ban ngày ban mặt, anh sợ cái gì?"