Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 346 - Chương 346: Không Nghe Lời Người Già, Ăn Thiệt Thòi Trước Mắt (1)

Chương 346: Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt (1) Chương 346: Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt (1)Chương 346: Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt (1)

"Đúng lúc ăn một hồi hơi khát nước, quay vào húp miếng canh mới được."

Các ông, bà cụ nghe xong cảm thấy có lý, ăn nhiều xiên que chiên thơm thơm cay cay, lại húp thêm miếng canh, vừa đủ no bụng.

"Vậy chúng ta đi thôi. Tiểu Anh, xiên que chiên này ăn ngon thật nha! Cháu không ăn sẽ hối hận đấy."

"Đúng thế, đúng thế. Cháu nghe câu này bao giờ chưa? Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt."

Tiểu Anh nghe những người cao tuổi này nói vậy cũng bắt đầu hứng thú với quầy xiên que chiên cạnh đó.

Nhưng trước mắt cô còn đang đi làm, không ăn được. Chờ lát nữa tan ca cô có thể mua một ít về ăn tối.

"Vâng ạ, tan làm cháu sẽ đến nếm thử."

Nhóm các ông, bà cụ trở vê ăn cơm vẫn không quên chào tạm biệt Lâm Chu.

Cậu bắt đầu ra bày quầy bán từ 8 giờ, tính ra đã được 4 tiếng đồng hồ.

Lâm Chu cũng tranh thủ ăn xiên que chiên để lấp đầy bụng mình.

Ăn vào mùi vị rất tuyệt, nguyên liệu còn nhiều, cực kỳ đã thèm.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn thích ăn xiên que chiên. Bình thường cậu không ăn nên không thèm lắm, nhưng mỗi khi thấy quầy hàng ven đường, ít nhiều gì cậu cũng sẽ làm hai xiên.

Thật sự thơm ngon miễn bàn.

Cậu nhìn thời gian, ồ wow, 12 giờ rồi!

Vì xiên que chiên quá ngon nên thái độ của những người cao tuổi này với Lâm Chu đều rất nhiệt tình.

Giữa trưa, sau khi người cao tuổi quay về viện dưỡng lão, Lâm Chu không còn khách hàng nào, đành tiếp tục lấy điện thoại ra lười biếng giết thời gian. ...

Chờ thêm lát nữa vậy.

Thời hạn của nhiệm vụ tuần này còn 16 tiếng.

Theo lý thuyết có thể dọn hàng rồi. Nhưng chỉ mới bán được một số nguyên liệu mang theo.

"Ây, lúc tôi hơn 50 tuổi là răng lợi không tốt rồi. Cứ ăn đồ cứng hoặc đồ lạnh vào là đau. Bây giờ hơn 70, răng muốn rụng gần hết."

Nhân lúc điều dưỡng không chú ý, các ông bà lại đi đến cổng mua xiên que chiên ăn.

"Ông chủ, chiên cho tôi vài xiên đi, loại nào không hư răng là được."

Buổi chiều, vài người cao tuổi chỉ ăn xiên que chiên và húp ít nước canh vào bữa trưa thấy Lâm Chu vẫn đang bày quầy bán hàng trước cổng.

Bình thường, các ông bà khá cô đơn. Ở trong viện dưỡng lão cũng hay, hàng ngày đều có điều dưỡng đến đưa mọi người đi chơi, hoạt động, sắp xếp tiết mục, tổ chức cho mọi người tập luyện.

Lâm Chu không hiểu phương diện này lắm. Cậu nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

"Thật ra có thể mang răng giả, thế thì có thể ăn được nhiều hơn đấy ạ."

Lâm Chu là người biết lắng nghe, nghe người già nói chuyện cũng không chê phiền, ngược lại còn cảm thấy thú vị.

Lúc này, họ gặp được Lâm Chu trạc tuổi con mình, không nhịn được nói nhiều hơn.

"Haiz, răng giả cũng không được. Răng thật của tôi không ổn lắm, không cố định được. Trừ phi nhổ hết và lắp toàn bộ răng giả vào. Nhưng đương nhiên răng giả không tốt và không thoải mái bằng răng thật."

Nếu không, họ phải ở nhà một mình, con cái không thường về nhà lại càng cô đơn hơn.

Không lâu sau, có thêm vài ông, bà cụ bước ra từ viện dưỡng lão.

Quầy hàng của Lâm Chu cũng trở nên náo nhiệt. Một mình Hồ Vân Tuệ dẫn theo vài bà bác thân thiết đến mua.

"Tôi nói cho các bà biết, rau quả chiên ở đây còn ngon hơn thịt. Bắp cải giòn non, đậu que thơm giòn sần sật. Còn nấm hương nữa, vừa cắn vào lập tức ứa dầu, bọc vào lớp bột mỏng ngon vô cùng."

Hồ Vân Tuệ vừa gọi mấy xiên vừa giới thiệu với các chị em bạn già bên cạnh.

Sau khi gọi xong, bà còn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho con gái, chia sẻ mình ăn được xiên que chiên rất ngon ngay trước cổng viện dưỡng lão.

Một giây sau, con gái bà gọi điện thoại đến.

"Mẹ, mẹ vậy mà ăn xiên que chiên? Chẳng phải mẹ nói với con xiên que chiên của hàng quán ven đường toàn dùng dầu chiên đi chiên lại, là thực phẩm rác không thể ăn, không tốt cho sức khỏe à? Mẹ còn nhớ rõ những gì mẹ đã nói không?”

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Tống Thường ăn mặc như một nữ doanh nhân thành đạt, đứng trước cửa sổ, vừa ngắm phong cảnh bên ngoài vừa nói.

Thông qua cuộc gọi này, cô tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát để hai mắt bớt mỏi.

Hồ Vân Tuệ rất xấu hổ.

Hình như lúc bà còn trẻ từng nói như vậy thật.

Nhưng những hàng quán ven đường kia thật sự không hề sạch sẽ mà. Con gái còn nhỏ, ăn nhiều dễ bị tiêu chảy.

"Chỗ này khác. Mẹ đã kiểm tra vệ sinh của quầy xiên que chiên rồi. Sạch sẽ lắm, ông chủ dùng dầu tốt, mùi thơm khác biệt hoàn toàn.”

"Chậc, dạ dày mẹ không tốt, ăn ít thôi ạ! Chờ con sắp xếp xong công việc, ngày mai có thể nghỉ ngơi rồi. Đến lúc đó, con qua thăm mẹ.”

Tống Thường phải ở lại tăng ca suốt kỳ nghỉ lễ quốc khánh. Vì tiên lương gấp ba, người khác nghỉ ngơi còn cô thì tăng ca. Hiện giờ, đồng nghiệp đều trở lại làm việc sau kỳ nghỉ, nên đến lượt cô nghỉ ngơi rồi.

Cô sắp xếp công việc xong là có thể tận hưởng ngày nghỉ của mình.
Bình Luận (0)
Comment