Chương 347: Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt (2)
Chương 347: Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt (2)Chương 347: Không nghe lời người già, ăn thiệt thòi trước mắt (2)
"Được nha! Chờ con đến, mẹ sẽ mua xiên que chiên cho con ăn, đảm bảo con thích mê."
Tống Thường thản nhiên cười.
Lúc còn đi học, cô cũng rất thích ăn món này.
Hiện tại cô đã hơn 30 tuổi, sao còn thích ăn mấy thứ này nữa.
Để duy trì vóc dáng, món cô ăn nhiều nhất là thực phẩm healthy như salad các loại.
Xiên que chiên là đồ ăn có hàm lượng calo rất cao, nhiều năm nay cô không ăn lần nào.
Cúp điện thoại, Hồ Vân Tuệ nhìn ánh mắt hâm mộ của các ông, bà cụ bên cạnh, vừa nghĩ đã biết ngay chuyện gì.
Con cái của ai cũng bận rộn, đôi khi một tuần chỉ gọi đến một cuộc điện thoại là tốt lắm rồi.
Con gái bộn bề nhiều việc, lo một mình bà quá cô đơn nên đã tìm viện dưỡng lão tốt để bà vào ở.
Con gái bà đúng là gọi điện đến thường xuyên hơn con cái của những người ở đây. Trên cơ bản, tháng nào cô cũng đến thăm bà, dẫn bà ra ngoài chơi.
"Chủ yếu là con gái tôi chưa lập gia đình. Nếu nó lấy chồng, sinh con, còn phải đi làm, có lẽ cũng không có nhiều thời gian đến thăm tôi vậy đâu."
Bà cụ vừa nói vừa ăn xiên que chiên thơm phức, nhớ đến con mình, nhất thời mất luôn khẩu vị.
"Vẫn là Vân Tuệ nuôi dạy được con gái ngoan, thường xuyên gọi điện thoại đến. Không như đứa con kia của tôi, ít khi nào liên lạc được."
Chồng Hồ Vân Tuệ mất sớm, một mình bà nuôi nấng con gái, tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt.
Bình thường, người làm ba làm mẹ như họ gọi điện thoại cho con, trò chuyện chưa được hai câu, mấy đứa nhỏ đã nói bận bịu, phải làm việc.
"Ăn xiên que, ăn xiên que, đừng nhắc tới mấy chuyện không vui nữa, cuộc sống dưỡng lão của chúng ta như vậy được rồi, nào có chuyện thập toàn thập mỹ chứ."
Vậy nên Hồ Vân Tuệ luôn cảm thấy sống thế này rất tốt.
Biết con gái thích mấy anh chàng đẹp trai, bà còn hỏi thăm mọi người cao tuổi trong viện dưỡng lão xem nhà ai có con trai còn độc thân để giới thiệu cho con gái mình.
Cô thường đến thăm mẹ vào những lúc được nghỉ, dẫn bà ra ngoài ăn uống, đi chơi.
Ví dụ như con trai của ông, có tiền đồ đến mức ra nước ngoài.
Vừa muốn con trai có tiền đồ, vừa muốn con trai ở bên cạnh, lúc nào cũng hiếu thuận, làm gì có khả năng đó.
Càng có tiền đồ thì càng cách xa ông.
Ông cụ Vương đã nghĩ thông suốt, vui vẻ ăn xiên que, không cả nghĩ nữa.
Ông già rồi lại không thiếu tiền, nhưng cũng chỉ có thể ở viện dưỡng lão.
Hồ Văn Huệ vẫy tay, xiên sụn trong tay còn chưa ăn xong đã muốn lấy thêm mười xiên.
Sụn gà thơm giòn sần sật thật sự quá ngon, thơm mềm vừa miệng còn có độ dai, lúc ăn sụn cảm giác rồm rộp như ăn sườn.
Hồ Văn Huệ ăn xiên que, dù không nói lời nào, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
"Mùi vị này khỏi phải bàn, khó trách lúc nhỏ con trai thích ăn xiên que trước cổng trường, thì ra ngon như vậy à."
"Ông chủ, lấy thêm mười xiên sụn gà, thơm quá đi, còn thơm hơn sụn gà nướng mà hồi trước tôi ăn."
Muốn ông đi nước ngoài, vậy ông thà ở viện dưỡng lão. Tối thiểu không cần xa xứ, chết ở nước ngoài.
Lâm Chu: "Chờ một chút nhé."
Chỉ thấy Lâm Chu thả xiên que vào trong chảo dầu rồi đậy nắp lại, tiếng dầu tí tách vang lên, vào trong tai mọi người chính là tín hiệu xiên que sắp chiên xong, có thể ăn được!
Sau đó Lâm Chu lấy ra một hộp chân gà từ dưới quầy, sạch sẽ lưu loát móc sụn gà ra từ chính giữa chân gà.
Hồ Văn Huệ: ?2?
Thì ra sụn gà được làm như vậy à?
"Nè, tôi còn nói chính giữa chân gà này sao lại thiếu mất một miếng, vừa nấy đang suy nghĩ không dám ăn."
Một ông bác thích gặm chân gà ngồi bên cạnh, nhìn thấy thao tác của Lâm Chu thì cực kỳ vui vẻ.
Ông chưa từng thấy người buôn bán nào thành thật như vậy.
"Ba cái chân gà thiếu sụn gà, năm cái chân gà nguyên."
Lâm Chu thấy thế mới phát hiện bản thân quên lấy chân gà nguyên ra, ngượng ngùng nói.
Buổi sáng cậu chọn xong sụn gà, thuận tay bỏ chân gà thiếu sụn gà lên mâm inox sau đó quên mất.
"Vậy năm xiên chân gà không sụn gà đi, có lợi một chút."
Chân gà chiên thơm phức ăn kèm với chút rượu, không cần nghĩ cũng biết sảng khoái cỡ nào.
Mọi người đang xếp hàng chờ xiên que đó.
Tiểu Anh trong viện dưỡng lão thấy thiếu rất nhiều cụ già, bèn nhanh chóng đi tìm.
Tuy rằng mấy cụ hoạt động tự do, nhưng đưa đến viện dưỡng lão đều là người già, lỡ như va chạm ở đâu thì phiền phức lắm.
Cho nên mấy điều dưỡng đều sẽ chú ý tình huống của các cụ.
Tiểu Anh đi đến trong sân đã ngửi thấy mùi xiên que.
Sau khi cô hoài nghỉ thì đi thẳng đến cổng viện dưỡng lão.
Quả nhiên nhìn thấy rất nhiều cụ già tụ tập với nhau ăn xiên que.
Tiểu Anh bất đắc dĩ đi đến, không đợi cô mở miệng. Hồ Văn Huệ thấy cô tìm đến, lập tức nhét một xiên thịt ba chỉ vào trong miệng cô.