Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 348 - Chương 348: Cầm Cái Này Mê Hoặc Cô, Ai Mà Nhịn Được Chứ!

Chương 348: Cầm cái này mê hoặc cô, ai mà nhịn được chứ! Chương 348: Cầm cái này mê hoặc cô, ai mà nhịn được chứ!Chương 348: Cầm cái này mê hoặc cô, ai mà nhịn được chứ!

Tiểu Anh: "2?2"

"Ưml"

Thơm quái

Sao thịt ba chỉ chiên lại có được mùi vị thế này, xốp giòn lại không khô, thịt mỡ trơn bóng, béo mà không ngấy, thịt nạc cũng không bị dai.

Hơn nữa, phần mỡ của thịt ba chỉ được chiên giòn, ăn vào không quá ngấy, ngược lại vị tươi ngon tràn đầy khoang miệng, kết hợp với nước sốt ươn ướt, ăn vào miệng vừa thơm vừa cay rất tuyệt vời.

"Ngon không?”

Hồ Văn Huệ thấy dáng vẻ ngây ngốc của Tiểu Anh, buồn cười hỏi.

Tiểu Anh theo bản năng gật đầu, sau đó phản ứng lại, bản thân vậy mà cũng ăn cùng bọn họ, không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Hả? Cháu nói gì?"

Cái này cũng quá thơm đi!

"Cháu nói ông đó, ông Vương, con trai ông đặc biệt dặn dò tụi cháu, không thể cho ông ăn món quá dầu mỡ quá cay."

"Ngon thì có ngon đó, nhưng mọi người cũng không thể ăn quá nhiều, phải ăn uống thanh đạm, đột nhiên ăn món vừa nhiều dầu mỡ vừa cay khiến dạ dày khó chịu, bụng yếu sẽ dễ bị tiêu chảy."

Lấy món này dụ dỗ cô, ai mà nhịn được chứ!

Ông cụ Vương còn chưa ăn hết xiên que trong tay, chân thành đưa ra nghi vấn.

Giờ còn khuyên mọi người đừng ăn thế nào đây!

Tiểu Anh nghe thấy tiếng cười, lặng lẽ quay đầu, u oán nhìn về phía Lâm Chu.

Tiểu Anh:...

Lâm Chu ở bên cạnh không cẩn thận nhìn thấy toàn bộ quá trình, không nhịn được cười lên.

"Tuổi tác lớn, haiz, tôi lãng tai rồi, nghe không rõ."

Buổi trưa đứa cháu có xiên que ăn hết một bát cơm còn húp một bát canh, lượng cơm gấp đôi bình thường. Lúc đi còn nói, buổi tối muốn ăn xiên que.

Ai nha, chân gà này chiên tuyệt thật, chất thịt đều bắt đầu co rút, gặm nhất định rất thơm. ...

Sắp đến thời gian đứa cháu tan học rồi, nghĩ đến lời dặn dò của đứa cháu, bác gái Cát đến trước quầy hàng của Lâm Chu.

Lâm Chu xấu hổ giả vờ ho hai tiếng, cúi đầu nghiêm túc xiên que.

Bác gái Cát cũng đã ăn thử xiên que, mùi vị đúng thật là rất ngon. Cho nên buổi tối đã muốn mua thêm một ít cho con trai, con dâu trở về đều có thể ăn.

Bác gái Cát đúng là gọi nhiều, cuối cùng tính ra 103. 5, Lâm Chu bớt cho bà 3. 5 tệ lẻ.

"Không thành vấn đề, xem xem bác muốn gọi cái gì."

Lâm Chu nhận ra bác gái Cát là một khách hàng đến vào đầu trưa nên vui vẻ đồng ý.

Bác gái Cát mua đồ vẫn có thói quen trả giá.

"Ớớt chuông nhồi thịt kia ngon, lấy bốn xiên, còn lườn thì lấy năm xiên, cánh gà cũng lấy bốn xiên..."

"Ông chủ, tôi lại tới nữa này, đứa cháu của tôi rất thích ăn xiên que cậu làm, bằng không sao tôi lại đến mua nữa, tôi mua nhiều, có thể giảm giá một chút không?" Lâm Chu bán từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều, thật sự là buồn ngủ không chịu nổi, cho dù nguyên liệu chưa bán hết, cũng dọn quầy trở về.

Thời gian một ngày, cậu đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

Sau khi về đến nhà thì trèo lên giường ngủ mất. Mấy người quản gia nhìn thấy Lâm Chu mệt thành như vậy cũng rất đau lòng.

"Chắc bán xiên que vất vả lắm, trông cậu chủ có vẻ cực kỳ mệt mỏi."

"Còn không phải sao, hơn bảy giờ sáng đã ra khỏi nhà, đến hơn bảy giờ tối mới trở về, mãi bận rộn ở bên ngoài khẳng định mệt chết."

"Quản gia Tôn, chúng ta chuẩn bị chút bữa khuya đi, bằng không lúc cậu dậy đói bụng, còn phải tự mình nấu cơm."

Tôn Đức Nghiệp gật đầu, chuyển nguyên liệu còn chưa bán hết vào nhà bếp, toàn bộ thu dọn bỏ vào trong tủ lạnh.

"Hiếm khi nguyên liệu của hôm nay không bán hết, kỳ lạ thật, dựa theo kỹ thuật nấu ăn của cậu chủ mà không bị cướp sạch à?”

"Có thể chúng ta chuẩn bị hơi nhiều đó."

Mấy dì giúp việc cũng cảm thấy lạ lùng. Các bà không cảm thấy do vấn đề kỹ thuật của Lâm Chu, mà do chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu, không bán hết.

"Vậy ngày mai chuẩn bị ít một chút, để cậu chủ bán hết sớm về nhà sớm, bằng không rất vất vả."

"Được cứ vậy đi.....

Bên kia, sau khi Tiểu Anh tan tâm mang theo xiên que cố ý đóng gói về đến nhà.

Bạn cùng phòng Tiểu Nguyệt tan tâm sớm hơn cô, đã làm xong cơm nước chờ cô.

"Trở về đúng lúc vậy, tớ đã làm món mì nấu sườn đậu que, thơm lắm đó."

Tiểu Anh cũng rất kích động lấy xiên que ra chia sẻ.

"Xem thử tớ mang gì trở vê nè, hôm nay ở cổng viện dưỡng lão xuất hiện một quầy xiên que, mùi vị tuyệt vời ông mặt trời, mấy cụ già trong viện không ăn cơm, toàn bộ chuồn ra ăn xiên que, tớ ăn thử một xiên, thơm chết mất, cho nên tan tâm cố ý mua một ít, chúng ta cùng nhau ăn."

Trên đường trở về, xiên que còn chưa nguội hẳn, vừa mở túi ra, mùi thơm lập tức bay ra.

Ai lại không thích xiên que chứ.

Tiểu Nguyệt lập tức nhích lại, cầm một que ăn thử.

Giây tiếp theo, sau khi nếm được mùi vị, cô ngây ngẩn cả người!

Mùi vị này!

Không đúng, ngon thế này, sao giống ông chủ Lâm làm thế?

Tiểu Nguyệt chính là fan trung thành từ lúc ông chủ Lâm bắt đầu mở quầy gà rán.
Bình Luận (0)
Comment