Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 349 - Chương 349: Tay Nghề Của Ông Chủ Lâm Rất Dễ Nhận Ra! (1)

Chương 349: Tay nghề của ông chủ Lâm rất dễ nhận ra! (1) Chương 349: Tay nghề của ông chủ Lâm rất dễ nhận ra! (1)Chương 349: Tay nghề của ông chủ Lâm rất dễ nhận ra! (1)

Cô đu ông chủ Lâm giống như đu idol, đối với tay nghề của ông chủ Lâm, cô mong nhớ ngày đêm, thử hỏi trên đời này có đầu bếp nào tay nghề như ông chủ Lâm không?

Xiên que thơm ngon như vậy vừa ăn đã cảm giác sai sai.

Một vài món ăn ngon rất bình thường. Cô sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng thấy món ngon đến trình độ của ông chủ Lâm. Quả thực rất dễ nhận ra.

"Ông chủ Lâm?"

Tiểu Anh tháo túi xuống, rửa tay đi ra, chợt nghe thấy lời thì thầm của Tiểu Nguyệt.

"Ông chủ Lâm gì?"

Tiểu Anh và Tiểu Nguyệt là bạn thuê chung phòng, công việc của hai người bình thường đều khá bận rộn, trao đổi không nhiều lắm, quan hệ không tốt giống như bạn thân, nhưng là bạn cùng phòng ở chung cũng rất hòa hợp. Bình thường tan tâm thường xuyên tụ tập ăn bữa cơm.

"Chính là ông chủ Lâm mà tớ từng nói với cậu tài nghệ đỉnh chóp đó!"

Nhưng vì gà rán quá nổi, cô cảm thấy người xếp hàng quá nhiều, rất phiên phức liền không nhận sự đề cử này.

Tiểu Nguyệt đu ông chủ Lâm đúng là rất điên cuồng, thời gian tan tâm không phải ở trên mạng tìm tin tức của ông chủ Lâm thì ra ngoài tìm người, cả người trừ công việc chính là ông chủ Lâm khiến Tiểu Anh nhìn cũng sợ hãi.

Ví dụ như một bộ phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình rất hot, chung quanh đều xem, trên mạng rất nổi, cũng đang khen, cô sẽ không muốn xem, sau đó một ngày đẹp trời bất ngờ lướt được, phát hiện thấy hay, đề cử cho người khác mới phát hiện bộ phim này nổi lâu rồi, mọi người xung quanh đều đã xem, chỉ có cô đi chậm thời đại. Hiện tại cô đang có cảm giác như thế.

Tiểu Anh có một thói quen rất kỳ quái, thứ gì càng nổi, nhất là trong tình huống người khác đều khen, cô giống như ngược đời, không cảm thấy hứng thú chút nào, ngược lại ngại phiền.

Cô ấy đâu phải theo đuổi quán ven đường, là đu idol mà. Cho nên cô vẫn không quan tâm đến ông chủ Lâm trong miệng Tiểu Nguyệt.

Lúc đó khi Tiểu Nguyệt ăn được gà rán thơm ngon, cứ khen với cô tài nghệ của ông chủ Lâm tốt thế nào, gà rán ngon ra làm sao.

"Cái gì? Thật hay giả vậy? Tớ còn tưởng đó là bộ lọc đu idol của cậu?"

"Vậy tớ hỏi cậu, ông chủ bán xiên que là một nam thanh niên đúng không?”

Tiểu Nguyệt thử được mùi vị của xiên que này, không cần đoán, trăm phần trăm khẳng định là ông chủ Lâm làm.

Lúc này thấy Tiểu Anh không tin, lập tức hỏi.

Thẳng đến hôm nay, cô cảm thấy xiên que vô cùng ngon, vậy mà cùng một người làm à?

Tiểu Anh cảm thấy ông chủ Lâm thật sự là chân ái đối với Tiểu Nguyệt, làm gì có ai quan sát tỉ mỉ như vậy.

Tiểu Nguyệt lại hỏi: "Có phải là đeo khẩu trang, da khá trắng, tóc dập xù, mắt tròn, lông mi khá dài..."

"Đợi đã, sao cậu biết chỉ tiết vậy? Tớ không nhìn kỹ, nhưng khá cao ráo, tóc đen, khá mềm mại, dập xù là kiểu tóc gì?"

Tiểu Anh nhớ lại dáng vẻ của ông chủ quầy xiên que, nhìn ngoại hình còn nghe giọng hẳn là một nam thanh niên, đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, nhưng phỏng chừng ngoại hình ổn áp, ánh mắt rất sáng. Vì thế gật đầu.

"À đúng rồi, tớ có ảnh chụp, cho cậu xem thử."

Tiểu Nguyệt vừa ăn xiên que đã nguội, vừa hạnh phúc nói.

Ánh mắt hâm mộ của Tiểu Nguyệt đúng là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

"Quào, trời ơi, một người không phải fan của ông chủ Lâm như cậu lại gặp được ông chủ Lâm, ai có được vận may thế này chứ, hâm mộ chết tôi rồi!"

Tiểu Anh nhìn một cái, khẳng định gật đầu. Ông chủ Lâm trong ảnh chụp và ông chủ quầy xiên que, tuy bán món ăn khác nhau, quần áo cũng không giống, nhưng có thể nhìn ra là một người.

"Ông chủ Lâm biết chạy thật, vậy mà chạy đến cổng viện dưỡng lão bày quầy hàng, cái này ai mà tìm cho được, tớ còn đang nghĩ ăn xong cơm tối sẽ ra ngoài tìm xem tuần này ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu, giờ thì không cần nữa rồi."

Tiểu Nguyệt cảm giác bản thân ngốc thật, cô có giữ ảnh chụp ông chủ Lâm bày quầy hàng, lại ngồi đây tả miệng, thật sự bị niềm vui bất ngờ trên trời rơi xuống này đập cho choáng đầu rồi.

"“Hu hu hu, ngon quá đi, cho tới bây giờ tớ chưa từng ăn xiên que dù đã nguội cũng không dính mỹ, tuy vị không còn quá xốp giòn nhưng vẫn rất thơm!"

"Đúng chứ, siêu ngon, xiên que mới ra lò còn thơm hơn, mấy cụ ở viện dưỡng lão không thèm cơm, ai nấy cũng chuồn ra ngoài ăn xiên que, hay thật."

Tiểu Anh vừa ăn vừa tán gẫu với Tiểu Nguyệt đủ thứ chuyện trong viện dưỡng lão.

Trò chuyện một hồi, Tiểu Nguyệt đột nhiên nhớ tới truyền thống trong nhóm các cô.

"Đúng rồi, cậu muốn kiếm thêm một khoản tiền không?"

Tiểu Anh: "Hửm?"

"Trong nhóm chúng tớ luôn có một cơ chế phần thưởng, ai tìm được vị trí của ông chủ Lâm rồi chia sẻ, là có thể lấy được tiền lì xì của chủ nhóm còn có một vài người trong nhóm cho, khá nhiều tiền đó, rất nhiều fan của ông chủ Lâm đều giàu có, vui vẻ là sẽ phát lì xì cho cậu."
Bình Luận (0)
Comment