Thế là tại hiện trường, người nước ngoài khen đậu phụ thối còn người trong nước thì khen Lâm Chu.
Náo nhiệt đến mức thu hút không ít người vây xem.
Chờ khi tin tức truyền về ứng dụng mạng xã hội trong nước.
Nhóm khách hàng ruột trong nước mới biết tuần này ông chủ Lâm vậy mà đã ra tận nước ngoài.
Cư dân mạng lập tức gào khóc.
Không lâu sau, Lâm Chu ngồi chễm chệ trên mấy cái hot search.
Tùy tiện mở một bài đăng tin mới lên, bên dưới toàn là: “Aaaa, ông chủ Lâm, sao anh có thể bỏ chúng tôi lại mà ra nước ngoài bày quầy bán hàng thế!”
“Ông chủ Lâm, còn nhiều thành phố trong nước anh chưa đến lắm mà! Sao tự dưng lại ra nước ngoài chứ!”
“Ông chủ Lâm, không có anh, iêm sống thế nào đây!”
“Ông chủ Lâm, anh không chừa lại cho tôi chút hy vọng nào hết à? Trước đây ở trong nước tôi còn có thể chạy một chuyến. Giờ anh ra nước ngoài, trong khi tôi còn chưa có cả hộ chiếu, thôi thế là hết!”
“Ông chủ Lâm ơi, nhóm người nước ngoài bên kia biết cái gì là đậu phụ thối đâu, anh nên đến Trường Sa bày quầy bán hàng này!”
“Tôi khóc sắp chết rồi!”
“...”
Các nhân viên của ông chủ Lâm, dù là người của cao ốc Tử Nguyên hay nhóm chú Tôn bên cạnh Lâm Chu, thường ngày đều sẽ chú ý những tin tức liên quan đến cậu trên mạng.
Một khi có vấn đề, Hoàng Chính Hạo chắc chắn sẽ xử lý thông qua quan hệ công chúng.
Ngay từ khi những tin tức về địa điểm bày quầy bán hàng bị bế lên hot search, bọn họ đã nhanh chóng chú ý.
Nếu không có bất kỳ bình luận ác ý nào, mọi người sẽ chỉ lặng lẽ theo dõi ảnh hưởng của dư luận.
Lâm Chu vẫn chưa về.
Tiểu Lý và Đại Đông dẫn dắt nhóm chú Tôn xem tin mới liên quan tới việc Lâm Chu bày quầy bán hàng ở nước ngoài trên mạng.
Xem hết các bình luận trên hot search thì lướt đến video quay cảnh khách hàng của ông chủ Lâm đang nổi điên.
Tiểu Lý xem video không nhịn được phì cười.
Cô gái trong khung hình minh họa hoàn hảo cái gì gọi là [la hét], [vặn vẹo], [lăn lông lốc], [bò toài], [xoay lắc], [ngo ngoe lúc lắc], [lăn lộn], [trườn bò kịch liệt], [méo mó], [co giật], [gào thét], [loi nhoi], [gầm gừ âm trầm], [bò lết], [phân liệt], [nhảy lên bờ], [quay cuồng], [quằn quại], [lúc nhúc], [đi đứng xiêu vẹo], [công kích bừa bãi không phân đối tượng]...
Làm bất kỳ ai lướt đến video này đều cảm nhận rất rõ khoảnh khắc này cô ấy đang điên loạn.
“Đau, đau quá đi!”
Sau đó, đoạn video tiếp theo quay cảnh một người đàn ông đang nằm trên giường, nghe tin ông chủ Lâm ra nước ngoài bày quầy bán hàng lập tức phun ra một búng máu.
Có lẽ anh ta đã cho quá nhiều huyết tương vào miệng, một ngụm máu văng tung tóe khắp nơi.
Khiến người xem không nhịn được rơi lệ.
“Giới trẻ ngày nay có trạng thái tinh thần trạng tốt thật đấy!”
Khoảng thời gian này, chú Tôn đi theo Tiểu Lý lăn lộn trên mạng, cũng biết rất rõ những meme đã xuất hiện.
Xem mấy đoạn video nổi điên này, dù ông thấy ngại dùm nhưng cũng có phần hiểu được.
Đặt mình vào vị trí của họ, nếu ông không được ăn món ngon do cậu chủ làm, ông cũng sẽ phát điên.
...
“Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, tìm suốt một tuần đều không có tin tức của ông chủ. Sau đó vừa nhận được tin lại phát hiện ông chủ đã ra nước ngoài, quá trình bày quầy bán hàng tuần này cũng kết thúc. Thử hỏi ai mà không điên cho được!” Đại Đông vừa nói vừa ghen tị nhìn nhóm chú Tôn.
Bọn họ đều làm việc cho ông chủ.
Tính theo mức độ thân sơ xa gần, người trong cao ốc Tử Nguyên các anh chắc chắn không thể thân thiết với ông chủ bằng nhóm chú Tôn chăm sóc ông chủ hàng ngày. Mỗi chuyện họ có thể thường xuyên thưởng thức tay nghề của ông chủ thôi đã đủ làm anh ghen tị.
“Xem tin tức trên mạng, lúc cậu chủ bày quầy bán hàng đã nói hôm nay là ngày kết thúc tuần. Vậy thì ngày mai chúng ta có thể đi chơi khắp nơi rồi.”
“Có lý! Tuần sau không biết lại đi tới đâu, có cơ hội phải chơi cho đã mới được.”
“Đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, cảm thấy cũng không có gì khác biệt.”
“Thật ra, ngoại trừ phong cách kiến trúc hơi khác thì còn lại cũng không có cảm giác mới lạ gì mấy.”
Mọi người trò chuyện một lát rồi lại ai bận việc người nấy.
Người này dắt chó, người kia thì chuẩn bị bữa tối.
Chờ Lâm Chu về nhà.
Sau khi Lâm Chu về đến nhà, sắc trời đã tối đen như mực.
Trang viên đèn đuốc sáng trưng, chú Tôn đã làm xong bữa tối.
Thấy Lâm Chu về, ông lập tức bảo người giúp việc bưng thức ăn lên.
“Cậu chủ về rồi à! Cậu muốn dùng bữa hay tắm rửa trước?”
Mỗi lần Lâm Chu bày quầy bán hàng về thường có thói quen tắm rửa.
Thế nên, dù là nước nóng hay đồ ăn đều được chuẩn bị sẵn từ sớm.
“Cháu tắm trước.”
Khắp người toàn là mùi đậu phụ thối, Lâm Chu vừa về nhà vội chạy vào phòng tắm ngay.
Cậu chiên đậu phụ thối từ lúc bắt đầu bày quầy bán hàng tới lúc thu quầy, toàn thân sắp bị mùi thối của đậu phụ thối ướp đến ngon miệng luôn.
Hết chương 895.