“Ể? Không phải chỉ có năm loại sủi cảo thôi hả? Còn có sủi cảo hấp và sủi cảo chiên để chọn nữa à?”
“Hể? Vậy tôi có thể đổi phần sủi cảo của mình không? Tôi muốn thử cả sủi cảo hấp và sủi cảo chiên nữa!”
Không chỉ những người đang xếp hàng ngơ ngác, mà những vị khách đã mua sủi cảo trước đó cũng vô cùng hoảng hốt.
Nếu có sủi cảo hấp và sủi cảo chiên, chắc chắn họ sẽ không chỉ mua mỗi sủi cảo luộc.
Những người này luôn nhạy cảm với đồ ăn nhất.
Một khi nghe thấy điều gì liên quan đến đồ ăn thì tai bọn họ sẽ trở nên cực kỳ thính. Lâm Chu còn chưa kịp lên tiếng, quầy hàng lại bị nhóm khách hàng vây kín lần nữa.
Lâm Chu: ...
Đúng là chuyện gì cũng không tích cực, chỉ có ăn là tích cực nhất.
Thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Lâm Chu nghĩ cũng lâu lắm rồi cậu không về Giang Đông bán hàng, không nỡ để mọi người thất vọng, thế nên cậu gật đầu ngay tắp lự. Dẫu sao chuyện này cũng chẳng khó khăn gì.
Sủi cảo vốn rất tiện lợi, chỉ cần gói xong, bước kế tiếp hấp hay chiên đều được.
“Hôm nay chỉ có sủi cảo luộc thôi. Nếu mọi người muốn ăn sủi cảo chiên và hấp thì ngày mai tôi sẽ mang chảo đến.”
Thấy Lâm Chu thật sự đồng ý, người đàn ông đầu tiên đặt câu hỏi đang đứng trước quầy hàng hoàn toàn sững sờ.
Có vẻ anh ta không ngờ Lâm Chu sẽ đồng ý thật.
Sau khi ông chủ Lâm rời Giang Đông, đến nơi khác bày quầy bán hàng thì danh tiếng ngày càng lớn. Hiện nay, tiếng tăm của cậu đã vang dội khắp toàn cầu, tất nhiên thái độ của mọi người với cậu sẽ có điểm khác biệt. Không thể đặt ông chủ Lâm ngang hàng với những người bày quầy bán hàng bình thường được.
Có lẽ đây chính là hiệu ứng do người nổi tiếng mang lại.
Sau một thời gian dài, khi nhìn thấy ông chủ Lâm lại xuất hiện trên đường phố Giang Đông, mọi người đều cảm thấy hoài niệm.
Không ngờ dù ông chủ Lâm ra ngoài một chuyến mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ như xưa.
Nhận ra điều này, trong số khách hàng ruột có người vừa ăn sủi cảo vừa cảm động đến rớt nước mắt.
Ông chủ Lâm vẫn chu đáo như vậy!
“Ông chủ Lâm, anh đừng tốt vậy nữa! Anh mà cứ thế, hết tuần này chúng tôi biết làm sao đây!”
“Đúng đấy, ông chủ Lâm! Anh không biết chúng tôi nhớ anh cỡ nào đâu! Đêm nào tôi cũng mơ thấy mình đuổi theo xe quầy hàng của anh hết.”
“Ông chủ Lâm, tay nghề của anh quá tốt rồi, khiến tôi nhớ mãi không quên.”
“Nếu ông chủ Lâm có tay nghề tốt nhưng nhân phẩm tệ một chút thì tôi đã không si mê như vậy. Đáng tiếc, tay nghề xịn thì thôi đi, anh lại còn tốt quá thể đáng. Hu hu hu, không thể dứt ra được thật mà!”
“Ông chủ Lâm, bà con Giang Đông chúng tôi không thể nào sống thiếu anh! Anh đừng đi nơi khác bày quầy bán hàng nữa, những nơi quá xa xôi, chúng tôi không đuổi theo kịp!”
“...”
Lâm Chu nghe bọn họ mè nheo đến mức bó tay chấm com, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi mọi người.
Nhưng cậu càng an ủi thì càng nhiều người xúc động.
Đột nhiên, một tiếng khóc lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiếng khóc này thật sự quá lớn, át cả giọng nói của những người khác, khiến mọi người chỉ nghe được mỗi tiếng nức nở của anh ta vang vọng bên tai.
Mọi người và Lâm Chu cùng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lập tức thấy cảnh tượng một người đàn ông cầm chiếc bát dùng một lần trong tay, vừa ăn sủi cảo vừa òa khóc.
Hầu hết mọi người chỉ giả vờ đáng thương, cố gắng để ông chủ Lâm biết bọn họ nhớ cậu đến mức nào.
Tốt nhất là có thể giữ chân ông chủ Lâm ở lại Giang Đông bán hàng vào năm mới.
Còn người này là khóc thật!
Không phải chứ! Ăn sủi cảo của ông chủ Lâm tới nỗi bật khóc á hả?
Nếu bọn họ có thể ăn món do ông chủ Lâm làm, chỉ sợ sẽ cười đến méo cả miệng luôn đấy!
...
“Người anh em này, đang tết nhất mà sao anh khóc thương tâm quá vậy! Có chuyện gì thế?”
Chỉ cần không phải người quá ngáo ngơ thì đều dư sức phân biệt người khác đang khóc giả hay khóc thật.
Người đàn ông trước mặt vừa ăn sủi cảo vừa khóc, trông rất đau lòng, nước mắt rơi lã chã khiến không khí buồn bã tràn ngập khắp xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, những khách hàng đang giả vờ khóc lóc lập tức im lặng.
Ai cũng đang diễn kịch, vậy mà lại có người làm thật!
Lâm Chu vớt sủi cảo trong nồi ra đưa cho khách rồi cất bước ra khỏi quầy hàng.
Cậu lo lắng nhìn người đàn ông đang khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
“Anh có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông thấy ông chủ Lâm cũng đến quan tâm mình, mặt thoắt cái đỏ bừng. Nghĩ đến việc mình là một người đàn ông trưởng thành lại khóc như đứa trẻ trước mặt mọi người, anh ta xấu hổ muốn độn thổ.
Nhưng anh ta vừa nhớ lại nguyên nhân, cảm xúc buồn bã không thể kìm nén, ngược lại vì có người quan tâm nên càng trở nên khó chịu hơn.
Hết chương 905.