Liễu Bình lạnh nhạt nhìn lướt qua, bỗng cảm nhận được điều gì đó, mở sách thẻ
ra rồi nhìn vào.
Chỉ thấy càng nhiều thẻ bài đang biến mất khỏi sách thẻ.
Libertas.
Norton Thủy Thụ.
Maria.
Và-- Yana.
Tất cả thẻ bài đều đã hoàn toàn biến mất.
"Lilith, rốt cuộc bọn họ đi chỗ nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Có một quy tắc vô cùng cường đại, nó trực tiếp rút Yana các nàng ra, ta không
ngăn được."
Lilith uể oải nói.
Liễu Bình khép sách thẻ lại, cau mày.
Hình ảnh Huyết Vũ phi thăng lại hiện lên trước mắt hắn lần nữa.
Có lẽ....
Sau Lý Trường Tuyết, Triệu Thiền Y, các nàng đều bị rút trở về Mộng Cảnh.
Nhưng sao có thể? Rõ ràng các nàng không phải người của Lục Đạo Luân Hồi!
"Luyện Ngục... Phải nắm chặt thời gian đi xem."
Hắn thấp giọng mà nói.
Biển Hóa Sư lại giãy giụa vài lần, vẫn hoàn toàn không thể nhúc nhích, cuối
cùng không thể không từ bỏ.
Ai ngờ vừa từ bỏ thì thân thể lại khôi phục tự do.
Gã lập tức mừng rỡ, vội vàng nhảy lên trời cao muốn lao nhanh về hướng xa xa.
Những giây tiếp theo gã lại nặng nề ngã trở về lưng cự long.
Thân thể lại không thể nhúc nhích lần nữa.
Rốt cuộc Biến Hóa Sư cũng hết hy vọng, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:
“Là muốn đi chỗ nào? Luyện Ngục à?"
"Không phải, chúng ta đi đến chỗ vị tù nhân mạnh nhất trong Vĩnh Dạ."
Lão tửu quỷ nói tiếp Hắn ta tiếp tục so sánh bản đồ, bỗng ngẩng đầu hô to về
hướng Liễu Bình: “Các hạ, chúng ta đến điểm cần đến rồi."
"Andrea, hạ cánh."
ễ
Liễu Bình nói.
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Cự long bay xuống, từ từ đáp xuống một bờ cát.
Ở ngoài bờ cát là hải dương vô biên vô hạn, hắc thủy phập phồng hình thành
từng trận sóng gió trên hải dương, để lộ một cảm giác u ám và tĩnh mịch.
"Tù nhân ở nơi này là tồn tại như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Là một vũ nữ -- Nàng là cường giả có tri thức uyên bác nhất, thuật pháp bách
biến nhất, chưa từng có ai chiến thắng nàng, nghe nói năm đó tồn tại kia cũng
chỉ nói chuyện một hồi với nàng, cuối cùng nàng tự nguyện tiến vào Vĩnh Dạ
rồi trở thành tù nhân."
Lão tửu quỷ nói.
"Mạnh như vậy?"
Liễu Bình có chút bất ngờ.
"Không ai có thể đánh bại nàng -- Đây là cuộc gặp mặt giàu sắc thái truyền kỳ
nhất trong lịch sử, nếu là ta, thậm chí rất nhiều người đều không có cách nào
tìm được nàng, mà người dẫn theo hai tù nhân mạnh nhất, ít nhất nàng sẽ lộ
diện đến xem."
Lão tửu quỷ có chút kích động, khàn khàn mà nói nói.
"Liễu Bình mau xem, trên mặt biển!"
Andrea nói.
Mọi người cùng nhìn lại.
Chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một người.
Đó là một nữ nhân khoác áo choàng hắc ám, trên người mặc trường bào trắng
tinh, thân thể thướt tha, nàng để chân trần và đang duyên dáng đi đến.
"Hoan nghênh."
Nữ nhân nói.
Áo choàng hắc ám che khuất dung nhan của nàng, làm người ta không thấy rõ
dáng vẻ.
"Chào ngươi, ta là Liễu Bình, ta tới nơi này là muốn mời người cùng ta đi đến
Luyện Ngục."
Liễu Bình nói.
Nữ nhân cười nói: “Ta biết."
"Vậy đáp án của ngươi là gì?"
Liễu Bình hỏi.
ỗ ắ
Vu nữ không đáp, lại duỗi tay chỉ vào hư không bên cạnh hắn và nói: “Xem kìa
-- Khi ba tù nhân mạnh nhất chúng ta tụ tập với nhau thì điều kiện kia cũng đã
được thỏa mãn."
Chỉ thấy một trường tuyến không ngừng sáng tối lơ lửng ở đầu vai nàng.
Một đầu của sợi dây kia hiện ra trước mặt đám người Liễu Bình, đầu còn lại lại
hướng vuông góc lên trên, thâm nhập chân trời, xỏ xuyên qua cuối vòm trời hắc
ám.
"Sức mạnh của sợi dây này mạnh hơn bất cứ tuyến thế giới nào."
Trĩ Thiên Nữ cảm nhận được tuyển thế giới kia, nhẹ nhàng nói.
"Nó xuyên qua hai giới, đầu còn lại thật sự dẫn đến Luyện Ngục."
Andrea nói với giọng điệu chắc chắn.
Lão tửu quỷ mở một quyển sách cổ ra, vội vàng nhìn vài lần rồi gật đầu và nói:
“Căn cứ vào ghi chép cổ xưa, ba vị tù nhân mạnh nhất tụ tập với nhau, tất nhiên
sẽ sinh ra một tuyến thế giới như vậy –– Hoàn toàn không sai!"
Biến Hóa Sư nhún nhún vai và nói: “Các ngươi biết thật nhiều, ta cảm thấy
chuyện đi đến Luyện Ngục không phải ý kiến hay gì cả."
Vu nữ nhìn tuyến thế giới kia, mở miệng nói: “Xác thật không phải ý kiến hay,
kết cục tùy tiện tiến vào Luyện Ngục chỉ có tử vong, sau đó chuyển thể thành
chúng sinh không nhớ rõ cái gì cả, trở thành một thành viên của Lục Đạo Luân
Hồi, trừ phi ––"
Trong lòng Liễu Bình khẽ động, hỏi: “Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi người tìm được thời gian."
Vu nữ nói.
"Thời gian..."
Liễu Bình suy nghĩ sâu xa mà lặp lại.
"Đúng vậy, chỉ khi nào chúng ta tìm được thời gian chân chính, mới có thể đi
đến Luyện Ngục, nếu không đi đến đó chỉ có nước bị đưa đến Lục Đạo Luân
Hồi, quên đi kiếp trước, lại sống uổng phí cả một đời."
Vu nữ nói.
Sách thẻ trong tay Liễu Bình chấn động.
Nữ sĩ Huyền Bí bay ra từ sách thẻ, mở miệng nói: “Không cần tìm kiếm thời
gian, hắn đã chết, trước mắt còn không phải thời điểm hắn sống lại."
"Huyền bí... Người còn sống... Vậy thật tốt quá."
Nữ vụ vui vẻ nói.
"Là ta, hiện tại ngươi có thể yên tâm, Liễu Bình không phải kẻ địch, các ngươi
phải đi đến Luyện Ngục, chứng kiến bí mật chân thật, nếu mọi chuyện thuận lợi
thì thời gian sẽ sống lại ở thời khắc nào đó."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
ế
"Nếu không thuận lợi thì sao?"
Nữ vu hỏi.
"Tất cả mọi người đều phải chết, Liễu Bình cũng vạn kiếp bất phục, tất cả đều
tiến vào chung kết."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
"Ngươi giao cơ hội cuối cùng cho hắn? Ngươi tin hắn như vậy sao?"
Nữ vu hỏi.
"Sau khi từng chứng kiến vô số lần sinh diệt, ta cho rằng hắn là hy vọng duy
nhất, hắn là người thật sự đủ để đối mặt với tình huống kế tiếp."
Nữ sĩ Huyền Bí nói.
Nữ vu nói: “Nếu hắn không làm được..."
Nữ sĩ Huyền Bí kiên định nói: “Vậy thật sự không có kẻ nào làm được."
Nữ vu thoáng trầm mặc, ánh mắt dừng lại trên mặt Liễu Bình lần nữa.
"Liễu Bình, pháp tắc cuối cùng tin cậy người như thế, nhưng ta còn có một vấn
đề muốn hỏi ngươi."
Nàng nói.
"Xin cứ nói."
Liễu Bình nói.
Giọng nói của nữ sĩ Huyền Bí vang lên trong tâm linh hắn: “Trả lời dựa theo
bản tâm của ngươi, đừng giấu giếm gì cả, nếu có điểm nào không đúng thì nàng
sẽ không đi theo chúng ta –– Không ai có thể đánh bại nàng."
Liễu Bình hiểu ý.
"Liễu Bình, trên tay ta có vô số bí pháp, có thể giúp người tìm về những đồng
bọn của mình, nếu người đánh mất ý niệm đi đến Luyện Ngục thì ta sẽ giúp
người tìm bọn họ trở về."
Nữ vu nói.
"Ngươi nghiêm túc?"
Liễu Bình hỏi.
"Không hề gian dối, xin hãy lựa chọn đi."
Nữ vu nói.
Liễu Bình rũ mắt suy nghĩ mấy phút, sau đó mở miệng nói: “Ta vẫn muốn đến
Luyện Ngục."
"Phải không? Ngươi không để bụng những đồng bạn đó sao? Ngươi không
giống người tuyệt tình như vậy."
Nữ vu hiếu kỳ hỏi.
"Trước hết cần xử lý kẻ địch."
ễ
Liễu Bình nói.
"Cho dù người bên cạnh người gặp phải nguy hiểm sao?"
Nữ vu hỏi.
"Ta tin tưởng bọn họ, lời cuối cùng bọn họ truyền đến ta là bảo ta đi đến Luyện
Ngục, vậy ta cứ đi Luyện Ngục."
Liễu Bình nói.