Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 1239

Thượng đế.- - Thượng để phù hộ.
Hắn mặc niệm trong lòng.
Thượng đế nhất định biết lúc này trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Thượng đế sẽ làm như thế nào? Mọi chuyện thật sự sẽ xảy ra như thường để kỳ
vọng, đều đã an bài sẵn, chỉ chờ hắn đi đến Luyện Ngục sao? Vẻ mặt Liễu Bình
càng thêm bình tĩnh.
"Ngươi không lo cho bọn họ?"
Nữ vu gạn hỏi.
"Lo lắng vô dụng, ta phải tìm được biện pháp xử lý tà ma."
Liễu Bình nói.
Nữ vu gục đầu xuống, cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: “Một khi đã
vậy, ta sẽ liều mình cùng các ngươi đến Luyện Ngục một chuyến."
Nàng khụy người thi lễ về phía Liễu Bình, đứng ở bên cạnh hắn.
Liễu Bình nhìn thoáng qua nữ sĩ Huyền Bí.
Nữ sĩ Huyền Bí khẽ lắc đầu, ý bảo không cần hoàn thành Thế Giới Diệt Vong
Tam Trọng Tấu với nữ vu.
Liễu Bình cũng hết sức tin tưởng nữ sĩ Huyền Bí.
Hắn đi lên phía trước, giơ tay chạm vào tuyến thế giới đang phát sáng kia.
Gần như cùng khoảnh khắc đó -- Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng
hiện lên: “Chú ý!”.
"Ngươi đã gom đủ ba thẻ bài tù nhân chí cường."
"Tuyến thế giới trước mắt sẽ mang người tiến vào Luyện Ngục."
"Không nghi ngờ gì nữa, ngươi sắp biết được bí mật chân chính của Lục Đạo
Luân Hồi."
"Xét thấy tính nguy hiểm của tình huống trước mặt, bổn danh sách sẽ khen
thưởng suất diễn trước một phút cho ngươi."
"Suất diễn của người gia tăng 3 điểm."
"Suất diễn hiện giờ: 6/10."
"Xin hãy thận trọng ứng phó tất cả tình huống."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình bỗng bị tuyên thế giới kia kéo một cái, mang theo mọi người phóng
lên cao, trong nháy mắt đã biến mất vào sâu trong vòm trời.
Một trường tuyến lập loè tỏa ra ánh sáng nhạt, trôi nổi bất định.

Bỗng nhiên.
Trên trường tuyển phát ra quang huy bắt mắt, toàn lực điểm điểm hướng tới
phía trước.
Vài bóng người hiện ra trong nháy mắt.
Liễu Bình dẫn đầu đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại chung quanh.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi đã đến Luyện Ngục."
Trong bóng đêm.
Khắp nơi đều là pho tượng.
Mỗi một pho tượng đều sinh động như thật, giống như người sống.
Những pho tượng như vậy nhiều vô số kể, cứ như vô tận, đứng sừng sững trên
một cự trụ thiêu đốt liệt diễm cuồn cuộn, không biết dẫn đến nơi nào.
Khi ánh mắt Liễu Bình dừng lại trên những pho tượng đó, trên đầu chúng lập
tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ tương tự: “Anh linh."
"Đây là tất cả những linh hồn tàn khuyết của chúng sinh ấp ủ ý chí tiêu diệt tà
ma."
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lên đỉnh cự trụ, những căn bản không thấy được điểm
cuối.
Một cái tên hiện lên trong lòng hắn.
Yana.
Pho tượng của Yana các nàng, chắc hẳn cũng nằm trong số đó.
Liễu Bình nhẫn nhịn, cố nén ý niệm này lại, tiếp tục bình tĩnh tự hỏi.
"Nếu Luyện Ngục ở bên dưới, Vĩnh Dạ ở phía trên, như vậy ở thế giới chân
thật, Luyện Ngục hẳn nằm ở một nơi tương tự như vực sâu, là như vậy sao?"
Hắn hỏi.
"Không sai, Vĩnh Dạ nằm tĩnh lặng trong một mảnh bóng tối, Luyện Ngục lại là
mảnh đất chôn xác chúng sinh bị tà ma diệt sạch, sớm muộn gì nó cũng sẽ yên
lặng chìm đến vực sâu chung kết không đáy, bởi vậy tà ma cũng không để ý tới
nơi này."
Andrea nói.
Nữ vụ cười rộ lên, nói với giọng điệu trêu chọc: “Thế giới mặt ngoài của Vĩnh
Dạ và Luyện Ngục Thần Trụ là ranh giới chồng chất Mộng Cảnh của chúng
sinh trước khi gần chết, tà ma cũng không nguyện ý lấy tư duy chúng sinh để
cảm nhận thống khổ trước khi chết --”.
"Chúng cảm thấy không đáng để tự tra tấn mình như vậy."
Giọng nói của nàng truyền ra xa xa, quanh quẩn trong bóng đêm vô biên.
Những pho tượng đứng sừng sững trong bóng đêm dần dần bắt đầu tỏa ra từng
tia hào quang.- - Tất cả pho tượng đều sáng lên.
Trong ánh hào quang tận trời, từng hư ảnh bay ra khỏi pho tượng, lao vào sâu
trong khoảng không vô tận.
"Linh hồn..."
Lão tửu quỷ nhịn không được mà lẩm bẩm.
"Đúng vậy, các linh hồn."
Trĩ Thiên Nữ không biết nghĩ tới cái gì, có chút bi thương mà nói.
"Các linh hồn đều đi rồi, rốt cục mọi chuyện là như thế nào?"
Biến Hóa Sư khó hiểu hỏi.
-- Mọi người đều nói Luyện Ngục vô cùng nguy hiểm, nhưng nơi này chỉ có
pho tượng, cái gọi là nguy hiểm rốt cục ở nơi nào? Hình như biết gã suy nghĩ
cái gì, nữ vu duỗi tay nhẹ nhàng nhấn một cái tên hư không, mở miệng nói:
“Nguy hiểm chân chính bắt đầu từ giờ khắc này."
Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp quang ảnh hiện lên trước mắt mọi người, trên đó là
cảnh tượng của rất nhiều thế giới.
"Liễu Bình."
Nữ vu mở miệng nói.
"Ta ở đây."
Liễu Bình nói.
"Ta đã thấy được tất cả cuộc chiến của người, trong Mộng Cảnh không có thời
gian, ngươi là người duy nhất thành công tỉnh lại, phát hiện tất cả chân tướng,
chiến thắng Ác Mộng, đối kháng tà ma, đồng thời kéo nó vào Lục Đạo Luân
Hồi."
Nữ vu nói.
"Ta là ai?"
Liễu Bình hỏi.
"Tất cả mọi thứ của người làm nên chính người, có lẽ vào thời điểm sống lại,
ngươi sẽ biết mình là ai, nhưng hiện tại không được."
Nữ vu nói.
Hiện tại không được.
Liễu Bình trầm mặc mấy phút, nhìn nữ vụ và nói: “Hình như người biết rất
nhiều chuyện, biết nhiều hơn bất cứ kẻ nào mà ta quen biết."
"Đương nhiên, ngươi còn nhớ rõ tồn tại mạnh nhất kia không? Người đã từ
phong ấn mình sâu trong Luyện Ngục?"
Nữ vu hỏi.
"Nhớ rõ,"
Liễu Bình nói: “Chúng ta cũng muốn tới tìm tồn tại này."
ầ ồ ế
"Không cần tìm, thật ra tồn tại này đã chiến bại."
Nữ vu nói.
Cả người Liễu Bình chấn động, la lên thất thanh: “Cái gì!"
Nữ vu nói: “Tôn tại kia đã thất bại một lần, thời khắc nàng chiến bại, tất cả pháp
tắc gần như chết sạch, chỉ còn lại nữ sĩ Huyền Bí –– thật ra đã không còn cách
nào cứu vớt chúng sinh, chỉ còn lại Mộng Cảnh nơi này là miễn cưỡng duy trì."
Tâm niệm của Liễu Bình chợt lóe, nhịn không được cất tiếng nói: “Thời gian!
Thời gian đã không còn nữa!"
"Ngươi thực thông minh."
Nữ vu tán dương: “Cho nên tất cả mọi thời khắc chúng ta đang trải qua đều là
khoảnh khắc mà tồn tại kia chiến bại.”.
"Ta không thể tưởng tượng, tất cả chúng sinh trên Luyện Ngục và Vĩnh Dạ thần
trụ sinh sinh diệt diệt ở trong mộng, kết quả lại chỉ sống trong giấc mộng vào
khoảnh khắc nào đó."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
"Cũng vì thế nên đó là hy vọng duy nhất của chúng ta."
Nữ vu nói.
"Chúng ta còn có hy vọng?"
Liễu Bình hỏi.
Nữ vu xoay người lại, nhìn hắn và nói: “Từ thời đại Hồng Hoang đến thời đại
Lục Đạo Luân Hồi, thật ra tà ma đã chiến thắng, nhưng chúng ta còn có Mộng
Cảnh này."
"Mộng...."
Trong lòng Liễu Bình hiện ra một ý niệm, khi hắn muốn bắt lấy ý niệm này thì
nó lại không biết tung tích.
"Mộng là thủ đoạn cuối cùng của chúng ta, vốn dĩ hy vọng này cực kỳ xa vời,
nhưng khi người làm được những chuyện đó... Chiến tranh đột nhiên bắt đầu
chuyển hướng, ta đã có một ít tự tin."
Nữ vụ nói.
“Cả tồn tại cường đại nhất cũng thất bại, tự tin mà ngươi nó là cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi!"

Bình Luận (0)
Comment