Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 786

Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình cao giọng hét lớn: "Nghe đây, không cần nhìn
những trò vặt này nữa, ta có thể dẫn người đi chơi, cùng nhau làm chuyện xấu...
ta đang rất gấp gáp, tới cùng thì người có tới hay không?"
Giọng nói của hắn truyền đi xa xa.
Người chung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Cái tên này điên rồi sao? Vậy mà không chút tôn trọng vị Linh kia, hơ nữa còn
nói "ta đang gấp gáp", "làm chuyện xấu"
nữa chứ.
Một giây sau... Một giọng nói vội vàng vang lên: "Người anh em, tới cùng là
làm chuyện xấu xa gì?"
Liễu Bình nói: "Bất cứ chuyện xấu gì... ví dụ như một trận nổ mạnh? Hay nổ
tung một đám rác rưởi chẳng hạn? Tới hay không?"
"Ngươi thể người ưa thích làm chuyện xấu đi."
Giọng nói kia nói.
"Ta là Ma Chủ, chưa từng làm việc đúng đắn gì."
Liễu Bình nghiêm mặt nói.
Giọng nói kia trầm ngâm một lát, không nói chuyện.
Liễu Bình lo lắng an toàn của Sơ Vân Thường, nói tiếp: "Ngươi có tới hay
không? Ta nói thật đi, ta đang muốn làm rất nhiều chuyện xấu, nếu như ngươi
không tới, ta sẽ đi ngay."
Hắn bỗng nhảy khỏi băng cầu... Bỗng nhiên một tảng băng rất lớn xuất hiện
trong hư không, nâng hắn lên.
Giọng nói kia vội vã nói: "Được, ta đã thấy được những chuyện mà người đã
từng làm... Đi! Đi! Đi! Thủy triều Ác Mộng sắp tới, chúng ta hãy cùng nhau
chơi đùa đi!"
Khi những lời này được nói ra, một tiếng "bụi"
vang lên.
Một con thỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình.
Nó xoa xoa tay nhỏ, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: "Đi chứ?"
Không sai! Con thỏ này chính là thẻ linh tồn tại nơi sâu trong Thần trụ Vĩnh
Dạ... Đại đao bốn mươi mét! Không biết tại sao nó lại xuất hiện dưới dạng Linh
của thế giới tại thời đại này... Thế nhưng thời đại này là thời đại nào, Liễu Bình
còn không rõ ràng, cho nên tạm thời hắn không nghĩ những chuyện này.
"Đi! Cùng đi!"
ễ ắ
Liễu Bình ngoắc nó tới.
Con thỏ bay tới, rơi xuống trên đầu hắn, thế nhưng lại bị một bàn chân nhỏ từ
trên đầu hắn vươn ra đá bay đi.
"Ồ, ha ha ha, thú vị, là một tồn tại hệ Tử Vong."
Con thỏ xoa cái mông, cười vui vẻ.
Nó rơi vào bờ vai Liễu Bình.
Trong bóng đêm, giọng nói kia vang lên lần nữa: "Linh đã lựa chọn người bạn
đồng hành của mình."
"Xin mời các vị trở về!"
Vừa dứt lời, mọi người cùng trừng mắt nhìn Liễu Bình, hâm mộ tới mức đỏ cả
mắt.
Con thỏ lại không để ý những điều này, vội vã duỗi móng vuốt xoa nhẹ về phía
hư không.
Ngay sau đó... Toàn bộ thế giới đều biến mất.
Liễu Bình cùng con thỏ cùng nhau hạ xuống võ quán.
"Vân Thường, để ta giới thiệu..."
Liễu Bình mỉm cười nói.
Không ai đáp lại.
Hắn ngẩn người, nhìn về bốn phía.
Võ quán rỗng tuếch, không có chút dấu vết nào cảu Sơ Vân Thường cả.
"A..."
Liễu Bình hoạt động phần cổ, nắm chặt Bách Nạp đao bên hông.
Con thỏ trên bả vai hắn cũng giật mình, thét lên: "Không sai! Không sai! Chính
là cảm giác này, quá kích thích!"
"Cảm giác gì?"
Liễu Bình nhẹ giọng hỏi.
"Giết giết giết! Ngươi muốn giết sạch toàn bộ rác rưởi, đúng không?"
Con thỏ kêu gào một cách hưng phấn.
Mở mắt ra.
Sơ Vân Thường phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế êm ái dễ chịu.
Nơi này là trong khoang thuyền một chiếc phi toa, nhìn qua cửa sổ có thể thấy
được mặt đất cùng bầu trời sao bên ngoài.
Âm nhạc thoải mái.
Nàng lập tức đứng dậy.
"Thoải mái chút, Sơ Vân Thường."
Một giọng nói vang lên.
Sơ Vân Thường quay đầu nhìn lại, thấy được một ông lão mặc âu phục đi giày
da, vẫn luôn đứng im tại nơi đó từ nãy tới giờ, tới tận khi Sơ Vân Thường tỉnh
lại.
"Ông là ai?"
Sơ Vân Thường cảnh giác hỏi.
"Ta là quản gia bên người công tử, cô gọi ta chú Triệu là được rồi."
Ông lão cười nói.
Ông ta nghiêng đầu, ra hiệu Sơ Vân Thường xem xét huy hiệu trên tường.
Sơ Vân Thường liếc nhìn những huy hiệu kia, sắc mặt biến đổi.
"Ta cũng đã được nghe nói quyền thể hiển hách của các ngươi..."
Vẻ mặt Sơ Vân Thường hiện lên vẻ mỉa mai: "Thế nhưng các ngươi lại thừa dịp
ta không sẵn sàng, bắt ta lên chiếc phi toa này, đây chính là gia tộc vinh quang
đối kháng Ác Mộng hay sao?"
Ông lão thở dài, nói: "Thật sự xin lỗi, ban đầu chúng ta giao cho người bên dưới
làm chuyện này, đáng tiếc đám người đó làm hỏng việc."
"Ba mươi hai nhà võ quán?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Đúng vậy, thế nhưng chúng ta cũng không nhằm vào cô, là do bọn họ hiểu lầm
ý của chúng ta."
Ông lão nói với vẻ tiếc nuối.
"Ồ? Suýt nữa hủy diệt võ quán của ta, cũng là sai lầm sao?"
Sơ Vân Thường cười lạnh hỏi.
"Hi vọng cô hiểu cho..."
Ông lão nói: "Nhân vật như công tử chúng ta, chỉ tùy ý nói một câu, thế nhưng
đối với thủ hạ mà nói lại năng tựa vạn cân."
"Nếu đã là đại nhân vật như vậy, tại sao lại đối phó một nữ võ sư nho nhỏ như ta
chứ?"
Sơ Vân Thường hỏi.
"Tên người người có quyền hạn tiến cử một lần... vị Linh thế giới đó quá mạnh,
công tử chúng ta cần sự trung thành của nó."
Ông lão nói.
Vẻ mặt Sơ Vân Thường không thay đổi, mím chặt môi.
Ông lão nhớ tới điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "Ta biết cô sẽ oán hận, cũng may
trình độ lợi dụng Linh của cô đã tăng lên tới Thứ cấp, thậm chí còn suýt nữa đạt
tới Cao cấp, cho nên ngươi cũng sẽ nhận được thù lao cực kỳ phong phú."
"Thù lao?"
"Chỉ cần cô dâng quyền hạn tiến cử của mình ra, cô có thể ở lại, phục vụ cho
công tử nhà chúng ta - đây là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước, hi vọng cô
không nên bỏ qua nó."
"Ha ha ha."
Sơ Vân Thường bỗng bật cười.
"Sao vậy? Chỉ cần có đồng ý, ta sẽ dẫn cô tới gặp công tử, lát nữa khi nói
chuyện cô hãy chú ý chút."
Ông lão nói.
"Ta từ chối."
Sơ Vân Thường nói.
Ý cười trên gương mặt ông lão dần dần thu hồi.
"Tiểu thư Sơ Vân Thường, có lẽ cô vẫn không rõ lắm, công tử đã dâng hiến cho
loài người quá nhiều khi chống lại những con ác quỷ Ác Mộng kia."
Ông ta nói.
"Là hắn ta muốn cướp thứ của ta, đúng chứ?"
Sơ Vân Thường nói.
"Đáng tiếc, xem ra không còn cách nào khác, ta sẽ cho cô biết, kết quả khi đối
nghịch với công tử nhà chúng ta là như thế nào."
Ông lão nói.
Ông ta vươn tay ra, bóp chặt cổ Sơ Vân Thường.
Ở một bên khác.
Trong võ quán Huyết Tâm lưu phái.
Liễu Bình đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, nói: "Đi."
"Đi đâu?"
Con thỏ hào hứng hỏi.
"Đáng lẽ phải có một người bạn chờ ta tại nơi này, thế nhưng hiện tại nàng đã
biến mất, ta muốn đi tìm nàng"
Liễu Bình nói.
"Trời ạ, ta còn tưởng người định đi giết người đây."
Con thỏ thở dài với vẻ thất vọng.
"Thực ra ta cũng hơi do dự... dù sao ta vẫn chưa học được phương pháp sử dụng
Linh, trực tiếp đi giết người có quá đáng quá hay không?"
Liễu Bình nói thẳng.
"Ngươi vẫn không biết cách dùng lực lượng của ta?"
ắ ế ế
Con thỏ trợn mắt nói: "Ngươi không biết cách sử dụng Linh, vậy thì giết người
kiểu gì."
"Cho nên ta mới do dự."
Liễu Bình thản nhiên nói.
Con thỏ không hiểu.
Bỗng nhiên... Một tiếng vang từ bên ngoài truyền tới.
Cổng võ quán bị đẩy ra.
Mấy tên võ giả xông tới, cao giọng quát: "Nhanh lên! Cô nàng kia đã bị dẫn đi,
thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng, anh em đâu, nhanh chóng
tìm ra những thứ đáng tiền, ví dụ như công pháp bí tịch - vàng bạc vật quý cũng
có thể!"
"Rõ!"
Những người khác đồng thanh đáp.
Liễu Bình đứng trong võ quán, lắng nghe.
Con thỏ híp mắt lại, âm thầm liếc nhìn Liễu Bình, nói nhỏ: "Ngươi đang do dự
cái gì?"
"Cũng đúng..."
Liễu Bình cúi đầu xuống, nói: "Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, từ bị không
độ kẻ tìm chết."

Bình Luận (0)
Comment