Ầm!
Cả người hắn như một tia sét, xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài.
Trong sân viện, một luồng sáng lạnh lẽo xuất hiện.
Một đao đó có tốc độ quá nhanh, làm cho những võ giả kia còn không kịp phản
ứng, thân thể đã bị chém đứt đôi.
Liễu Bình hạ xuống đất, một tay cầm đao, tay còn lại đè xuống người còn sống
cuối cùng.
"Còn dám động sẽ chết."
Hắn bình tĩnh nói.
Người kia cảm nhận được ý lạnh từ chiếc đao đang gác trên cổ mình, thân thể
cứng ngắc lại, không dám cử động chút nào cả.
Liễu Bình giơ tay lên, ấn về phía trán của hắn ta.
Sưu Hồn! Chỉ trong nháy mắt.
Liễu Bình nói: "Hóa ra là học viên của võ quán Đằng Phi, sư phụ của các ngươi
không tới, lại sai phái các ngươi tới đây cướp đồ... thôi được rồi, ta sẽ cảnh cáo
chút."
Trường đao xẹt qua.
Đầu người lăn xuống.
Liễu Bình nhanh chân bước ra võ quán, khoát tay mà không cần quay đầu lại.
Những chiếc đầu người bị hắn chém xuống đều bay ra ngoài, rơi trên mặt đất,
chồng chất lên nhau thành một cây cột.
Liễu Bình nâng tay, sử dụng pháp quyết, nhỏ giọng nói: "Cửu U Vạn Hồn
phiền, tái hiện!"
Một luồng khí tức quỷ dị từ trên người hắn tản ra.
Trong hư không, một vài ảo ảnh hình người xuất hiện, bọn chúng đang lơ lửng
giữa không trung, đang định trôi về một nơi nào đó... Khi khí tức trên người
Liễu Bình tản ra, những ảo ảnh này cảm nhận được gì đó, bắt đầu giãy dụa kịch
liệt.
Thế nhưng không có bất cứ tác dụng nào cả.
Bọn chúng rơi xuống, bị tụ tập sau lưng Liễu Bình, hóa thành từng quả cầu ánh
sáng mờ ảo, lớn chừng quả đấm.
Những ánh sáng này chui vào trong từng cái đầu người.
Thuật thành.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
ể
[Người sử dụng lực lượng Kỳ Quỷ, chuyển hóa thành linh lực, thả ra thuật pháp
thiên tu hành: Cửu U Vạn Hồn phiên]
[Bởi vì lực lượng bản nguyên của thuật này tới từ Kỳ Quỷ, cho nên uy lực của
thuật pháp sẽ đạt tới trình độ lớn nhất.]
Liễu Bình đọc xong, nói về phía mấy cái đầu: "Mấy người các ngươi ở lại nơi
này làm thủ vệ, nếu như có người khác tới, các ngươi hãy khuyên bọn họ rời đi,
kẻ nào không đi, các ngươi có thể nói cho ta biết."
Sau lưng của hắn, chồng đầu lâu kia cùng mở mắt, vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Vâng,
chủ nhân."
Liễu Bình liếc nhìn phía đối diện cách nơi đây mấy chục mét.
Vị trí đó là của võ quán Đằng Phi.
Võ quán đó cách nơi đây gần nhất, thảo nào vừa nhận được tin tức đã sai phái
người tới đây.
Liễu Bình đang định bước đi, đã thấy cửa võ quán đó mở rộng ra.
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục võ đạo dẫn theo hơn mười người
đi ra, cao giọng quát: "Giết người trên đường!"
Liễu Bình nhìn ông ta, nói: "Ngươi chính là quán chủ võ quán Đằng Phi sao? Ta
có việc muốn hỏi ngươi, ngươi có biết Sơ Vân Thường đi nơi nào hay không?"
"Ta chính là quán chủ võ quán Đằng Phi..."
Người đàn ông trung niên tức giận nói: "Xem ra võ sư nhà các ngươi không có
nhà, hôm nay ta sẽ giáo dục ngươi thay cho cô ta, để người biết mấy chữ giết
người đền mạng là có ý gì."
Ông ta vừa nói xong, dự định mở thế giới bao phủ Liễu Bình vào trong, lại phát
hiện một việc bất ngờ.
Chẳng biết tại sao, lực lượng của mình không thể phóng ra ngoài.
Linh cũng không đáp lời mình.
Đã có chuyện gì xảy ra? Ông ta bỗng cảm giác được gì đó, cúi đầu nhìn xuống.
Ông ta thấy được một thi thể không đầu ngã xuống đất, nơi cổ đang phun máu
xối xả.
Đây là sao? Ông ta cảm thấy khó hiểu.
Đầu óc như hóa thành bột nhão, không nghĩ ra bất cứ thứ gì được nữa.
Một con thỏ bay lượn giữa không trung, liên tục hét ầm ĩ: "A ha ha ha ha ha... ta
thoải mái sắp nổ tung!"
"Giết giết giết giết giết!"
"Liễu Bình, cố lên!"
Trong tiếng hét ầm ĩ này, một bàn tay vươn ra, nắm chặt tóc, nhấc chiếc đầu lên.
Là Liễu Bình.
ỗ
"Xin lỗi."
Hắn nói với vẻ áy náy.
"Ngươi nói quá nhiều, lại không biết sử dụng lực lượng của Linh để phòng
ngự... cho nên không thể làm gì khác hơn là để ta ra tay giết sạch các ngươi
trước."
"Bởi vì còn muốn Sưu Hồn, cho nên ta đã phong ấn thần trí của ngươi, còn lưu
cho ngươi một hơi cuối cùng, hi vọng ngươi có thể hiểu cho ta."
Liễu Bình nói xong, đặt bàn tay khác của mình lên trán đầu lâu.
Một giây sau... Hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: "Đã hiểu, hóa ra những danh từ
chuyên môn trên bản nhập môn Huyết Tâm lưu phái có ý là như thế này..."
"Đáng tiếc ngươi không biết cô ấy đã đi đâu."
"Xem ra phải tìm người khác để hỏi thôi."
Hắn buông tay.
Đầu người rơi xuống.
Mấy chục cái đầu người tụ tập một chỗ, toàn bộ mở mắt ra, xếp thành một hàng
phía sau Liễu Bình.
Mà trước mặt Liễu Bình là một con đường máu chảy thành sông.
Hắn bước đi, đi ngang qua tử thi, tạo thành từng dấu chân máu trên con đường
này.
"Người anh em, lấy lực lượng của ta mà dùng đi!"
"Tới đây, lấy đi mà dùng!"
"Sử dụng tùy ý!".
Con thỏ bay múa quanh người Liễu Bình, hăng hái kêu gào.
Liễu Bình nhìn về phía bảng hiệu của một nhà võ quán khác... Nhà võ quán này
có tên là "Tụ Anh Võ Quán".
Liễu Bình nói: "Ta đã thấy được ký ức của vị quyền sư kia, thế mới biết một vài
cách dùng lực lượng của Linh cơ bản, thế nhưng vẫn chưa thực chiến."
"Vậy thì phải làm sao đây? Gặp phải võ sư có tính cảnh giác cao, có lẽ ngươi
không đánh lại được."
Con thỏ rầu rĩ nói.
"Rất đơn giản - thực chiến."
Liễu Bình nói.
Hắn đứng im thi triển tư thế, dùng một quyền đập về phía bảng hiệu võ quán.
Vù... ầm... Cả bảng hiệu lẫn cổng võ quán đều bị đánh bay vào trong sân luyện
võ.
"Lộn mật! Là kẻ nào!"
ề ế
Từ trong võ quán truyền ra tiếng quát chói tai.
Một người võ sư đeo bao tay nhảy ra ngoài, rơi vào trên đường phố.
"Thằng nhãi của Huyết Tâm lưu phái... đánh nát bảng hiệu nhà ta, ngươi muốn
chết!"
Võ sự giận dữ hét.
"Ngươi biết Sơ Vân Thường đi đâu hay không?"
Liễu Bình hỏi.
"Hừ, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn biết?"
Võ sư không nói thêm gì, vẫy tay.
Một thế giới mới bỗng xuất hiện, bao phủ cả hắn ta lẫn Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn về phía xa, thấy được nơi này là một bến tàu cạnh bờ biển, mấy
chiếc thuyền bỏ neo tại bến tàu cách nơi đây khá xa.
Toàn bộ thế giới không có người nào khác nữa cả.
"Nhãi con, nếu như người đã muốn chết, vậy thì để ngươi mở mang kiến thức
cách thức chiến đấu của cao thủ có Linh là như thế nào!"
Võ sư nói, đứng tại chỗ triển khai giá quyền.
Ngay sau đó... Trên người hắn ta có một ảo ảnh một con rắn khổng lồ xuất hiện,
liên tục phun lưỡi rắn về phía Liễu Bình.
"Quyền pháp cơ sở - ngưng hình sao... ta cũng thử xem sao..."