Liễu Bình thu đao, triển khai giá quyền ngay tại chỗ.
Một ảo ảnh xuất hiện trên người hắn, hóa thành một bóng mờ giằng co với con
rắn khổng lồ kia.
Lại là một con thỏ nhỏ đáng yêu đang giơ ngón giữa.
"Ha ha ha, Linh của ngươi nhìn quá ngu!"
Võ sư cười lớn phóng tới Liễu Bình.
Liễu Bình bất động, nín hơi ngưng thần chờ đợi.
Trong nháy mắt, đối phương đã tới.
Nắm đấm cùng nắm đấm va chạm nhau.
Ầm... Ảo ảnh rắn khổng lồ hét thảm, trong nháy mắt vỡ nát thành từng mảnh
nhỏ.
Toàn bộ thế giới vỡ nát từ vị trí nắm đấm va chạm, bắt đầu tản ra bốn phía, dần
dần hóa thành hư vô.
Liễu Bình phát hiện chính mình lại trở về trước cửa võ quán.
Tên quyền sư kia đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Liễu Bình với ánh mắt lạnh
lùng, nói: "Rõ ràng là cùng một loại quyền pháp, tại sao người lại có thể thắng
ta?"
"Ai giống như ngươi chứ, vừa rồi ta đâm ra ba mươi sáu quyền, chỉ là người
không nhìn thấy mà thôi."
Liễu Bình thản nhiên nói.
Con thỏ trên bả vai hắn phá lên cười ha hả.
Quyền sư còn định nói thêm điều gì nữa, lại thấy nơi cổ mát lạnh.
Trời đất điên đảo.
Ngay sau đó, thế giới lại ổn định lại.
Một bàn tay đặt trên trán mình.
Giọng nói ẩn chứa sự tiếc nuối của Liễu Bình truyền tới từ đỉnh đầu: "Hóa ra
chỉ là một tên đồng lõa mà thôi, không biết đầu đuôi mọi chuyện, cũng không
biết Sơ Vân Thường đi đâu..."
Nói xong, đầu lâu bị ném về phía sau.
Nó rơi vào trong số mấy chục cái đầu người phía sau, lại mở mắt ra, yên lặng
sắp xếp đội hình, đi theo phía sau Liễu Bình.
Liễu Bình tiếp tục tiến tới.
Con thỏ phát ra những tiếng hét lớn, nói: "Chờ đã! Chờ chút! Vừa rồi là lần đầu
tiên ngươi dung nhập lực lượng của Linh vào trong quyền pháp đúng không?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình nói.
"Nếu là lần đầu tiên, tại sao người lại có thể đánh ra ba mươi sáu quyền trong
nháy mắt?"
Con thỏ hỏi.
"Nên giải thích như thế nào đây... tóm lại, ngươi sẽ quen thôi."
Liễu Bình tùy ý nói.
Con thỏ không hiểu ra sao cả.
Liễu Bình không giải thích, tiếp tục tiến tới.
Khi đi qua võ quán kia, hắn quay đầu nhìn lướt qua võ quán.
Một đám võ giả đang đứng trong sân luyện công, ánh mắt khi nhìn về phía Liễu
Bình ẩn chứa sự sợ hãi rụt rè.
"Từ hôm nay trở đi, không còn Tụ Anh Võ Quán, kẻ nào không phục có thể tới
đánh với ta, chết không trách ta là được."
Liễu Bình nói với những người kia.
Không người trả lời.
Không ít người cúi đầu.
"Võ sư nhà các ngươi cống hiến phương pháp triển khai thế giới, vì vậy... ta
không giết các ngươi, tất cả giải tán đi."
Liễu Bình lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Những người kia thấy hắn chậm rãi đi về nơi xa, rồi mới dần dần bình tĩnh lại.
Không ít người xụi lơ trên mặt đất.
Càng nhiều người lại bật khóc.
Một võ giả thất thần, lẩm bẩm: "... Chỉ chút nữa thôi... thật sự sẽ chết..."
Không nói tới bọn chúng.
Liễu Bình đi qua phố dài, đứng im tại ngã tư đường.
Phía trước.
Có ba tên võ sư.
Liễu Bình nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi biết Sơ Vân Thường đi nơi đâu
không?"
Ba tên võ sư nhìn hắn, cùng với một hàng đầu người phía sau hắn.
"Lực lượng văn minh tu hành... vậy mà người lại dùng câu hồn! Mau thả linh
hồn của bọn họ đi!"
Một võ sư quát.
"Không được, không tìm tới Sơ Vân Thường, không ai có thể đi đầu thai cả."
ễ ắ ắ
Liễu Bình lắc lắc ngón tay, nói.
"Hành động của ngươi có khác gì tà ma ngoại đạo không chứ?"
Một tên võ sư khác cau mày nói.
"Xin hãy rõ ràng một chuyện... là các ngươi vẫn luôn ép bức Sơ Vân Thường,
hiện tại ta chỉ trả đũa mà thôi."
Liễu Bình nói.
"Thế nhưng chúng ta chưa bao giờ hành động như ngươi cả, ngay cả linh hồn
của kẻ địch cũng không buông tha."
Người võ sư thứ ba nói.
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Bởi vì ta là tà ma ngoại đạo, cho nên phong cách
hành xử đều là như vậy, xin hãy hiểu cho ta."
Ba tên võ sư nhìn nhau.
"Với loại người này không cần nói tới quy củ gì cả, hợp lại đánh giết mới đúng
lý!"
"Lên!"
"Xử lý hắn!"
Ba người cùng quát lớn, đang định mở ra một thế giới, lại thấy Liễu Bình sử
dụng ẩn quyết, vung tay lên.
Một thế giới mới lập tức hiện lên.
Đây là một thế giới hoàn toàn đen kịt, không có bất cứ thứ gì, cũng không nhìn
thấy bất cứ cảnh tượng nào.
Chỉ có tiếng cười như điên của con thỏ truyền tới từ phương xa: "Người anh
em! Ngươi mới học chứ, làm sao lại làm được?"
Liễu Bình nói: "Tại sao nơi này lại đen như vậy? Chẳng lẽ ta sai nơi nào sao?"
"Không sai, ngươi dựa vào ta hiện ra thế giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín,
ngươi là người đầu tiên có thể làm tới trình độ như thế này, chậc chậc chậc."
Con thỏ nói.
Một ánh lửa xuất hiện.
Có một người trong ba tên võ sư thả ra ánh lửa, ném nó lên bầu trời.
Thế giới hiện ra hình dáng của nó.
Ngay sau đó... Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, nuốt sạch ánh lửa
kia.
Thế giới lại khôi phục đen kịt như trước.
Ba tên võ sư căng thẳng.
"Tự mình cẩn thận."
"Không nên tách ra."
ế
"Cùng nghênh chiến đi."
Bọn họ trao đổi với nhau, tự mình thi triển giá quyền, nhìn về phía đối diện.
Thế nhưng thiếu niên phía đối diện vẫn đang nói chuyện với con thỏ...
"Này, ta chỉ dựa vào ký ức của tên võ sư vừa rồi, tùy ý hiện ra thế giới, tại sao
lại xuất hiện cả Thế giới Luyện Ngục Hắc Ám thứ chín chứ?"
Liễu Bình hỏi.
"Chuyện hiện lên thế giới này sao, Linh bình thường chỉ hiện ra thế giới bình
thường, cái này ngươi cũng hiểu chứ?"
Con thỏ nói.
"Đúng thế"
Liễu Bình ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
Con thỏ nhếch cằm, vỗ ngực vài cái, đắc ý nói: "Ta chính là Vĩnh Dạ Tứ Diện
Linh Chủ vĩ đại, ngươi lại là đồng đội của ta, đương nhiên sẽ nhận được chăm
sóc đặc biệt, hiện ra thế giới có lợi đối với ngươi."
Liễu Bình suy tư, rồi nói: "Thật à? Cho nên thế giới hắc ám này..."
Hắn tùy ý đập ra một quyền.
Không có bất cứ con gió nào, càng không có bất cứ thanh âm nào, cũng không
có gọn sóng lực lượng nào sinh ra cả.
"Chắc hẳn là nó có lợi với ngươi."
Con thỏ nói.
Nó chờ một lát.
Không được Liễu Bình đáp lại.
"Hả? Liễu Bình đâu?"
Con thỏ lớn tiếng hỏi.