Một giây... Hai giây... Ba giây.
Thế giới nhanh chóng biến mất.
Liễu Bình đứng trên đường phố cách đó không xa, quay đầu nói với con thỏ:
"Quên nói cho ngươi biết, ta đã từng là một kẻ mù, thế giới này đúng là có lợi
đối với ta."
Hắn dẫn theo ba cái đầu đi tới.
Máu tươi từ đầu lâu nhỏ xuống dưới, mà nét mặt của ba tên võ sư vẫn đang lộ ra
vẻ đề phòng, có vẻ như vẫn đang sẵn sàng nghênh địch.
Cho tới chết, bọn chúng cũng không biết là mình đã chết rồi.
Liễu Bình vươn tay, chạm vào trán từng người bọn họ.
"Aiz... thực sự tiếc nuối, bọn chúng cũng chỉ là chó săn mà thôi, không biết
được đại nhân vật phía sau sự kiện này là kẻ nào.".
Liễu Bình hơi thất vọng, ném ba cái đầu về phía sau.
Ba cái đầu lập tức mở mắt, sống lại, gia nhập vào hàng dài đầu lâu.
Từ hai bên đường phố trông đi qua... Thấy được cảnh tượng là Liễu Bình đứng
tại chính giữa đường, trường đao trên tay nhiễm màu đỏ tươi, sau lưng đầu
người cuồn cuộn.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:
[Ngươi lại thả ra thuật Sưu Hồn]
[Ngươi thu được thêm rất nhiều tri thức về Linh kỹ, đã có thể thử sáng tạo ra
Linh kỹ về đao pháp.]
[Thời đại này rất nguy hiểm, xin hãy nỗ lực hết sức mình.]
Liễu Bình đọc xong, trầm tư nói: "Đạo thuật sao, đúng là một nhắc nhở kịp thời
mà."
Hắn tùy ý vung vẩy trường đao, tiếp tục đi về phía trước.
Phía trước... Là một tòa võ quán với quy mô rất lớn.
Cửa chính của võ quán này mở rộng ra, bên trong có bảy tên võ sư, cùng lúc
nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn tới, phát hiện người võ sư đúng chính giữa lại hơi quen mặt.
Chính là kẻ dẫn người ngăn cửa vào đêm qua.
Khi đó mình và Sơ Vân Thường vừa cầm bố cáo bế quan trở về, lại bị tên này
ngăn tại cổng.
Cuối cùng tông sư xuất hiện, gã ta mới hậm hực dẫn người rời đi.
Á ắ ễ ắ
Ánh mắt Liễu Bình lóe lên sự lạnh lùng, chắp tay với bảy tên võ sư, nói: "Các
vị, các ngươi biết Sơ Vân Thường đang ở đâu hay không?"
"Nếu như chúng ta nói không biết thì sao?"
Tên võ sư trung niên kia nói.
"Không sao, ta có một biện pháp, có thể xem xét các ngươi thật sự không biết,
hay là giả và không biết."
Liễu Bình nói, tùy ý chỉ về phía đầu người phía sau mình.
Người võ sư trung niên cầm đầu nói: "Nhãi con, người phách lối không được
lâu nữa đâu, ta đã thông báo cho tông sư đại nhân."
Nói xong, gã ta vẫy tay..
Cửa lớn võ quán đóng chặt lại.
Liễu Bình: "..."
Con thỏ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Ta còn đang chuẩn bị xem một trận đại
chiến, thế mà cuối cùng lại cho ta xem cánh cửa này?".
Liễu Bình đứng im tại chỗ bất động, thể hiện đao thế, hai tay nắm chặt Bách
Nạp đao, quát: "Cho ta mượn lực lượng của người dùng một lát."
"Tới đây!"
Con thỏ hưng phấn nói.
Nó bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
Trên trường đao Liễu Bình lại tràn ra khí lạnh màu trắng.
"Này, con thỏ, hỏi người một chuyện."
Hắn nói.
"Cái gì?"
Con thỏ hỏi.
"Có phải chúng ta không nên phá hoại thế giới này hay không? Bởi vì ngươi là
Linh?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, thế nhưng lần này ta sẽ xử lý, ngươi hủy hoại kiến trúc loài người
cũng không sao cả."
Con thỏ hung phấn xoa tay, nói.
"Cám ơn."
Ánh đạo lóe lên.
Gió nổi lên.
Trong tiếng thét gào như thủy triều, mảng lớn bùn đất cùng kiến trúc đều bị đao
gió thổi bay ra ngoài, ở trên không trung hóa thành bột mịn, xông lên bầu trời
ế ố ấ
đêm, dưới ánh trăng chiếu xuống hóa thành đám mây rất lâu không tiêu tán trên
bầu trời.
Liễu Bình thu đao, nhìn về phía những võ sư đã mất đi võ quán phía trước.
"Yên tâm."
Hắn mỉm cười nói: "Chuyện mà người dẫn người ngăn cản tại trước cửa võ
quán Huyết Tâm lưu phái ấy, ta đã tha thứ cho ngươi rồi..."
"Thế nhưng vẫn còn một chuyện."
"Xin hãy nói cho ta biết Sơ Vân Thường đang ở đâu, nếu không nói ta sẽ giết
sạch các ngươi."
Sau lưng của hắn, vô số đầu người nhìn về phía những võ sư kia, cùng quát lớn:
"Mau nói!"
"Mau nói!"
"Cô ấy ở đâu!"
Liễu Bình đưa tay chắp phía sau.
Ồn ào náo động biến mất.
Tất cả đầu lâu đều yên tĩnh, cùng nhìn chằm chằm bảy người đối diện.
Liễu Bình nói khẽ: "Hỏi một lần cuối cùng, Sơ Vân Thường ở đâu?"
"Ngươi thật muốn biết?"
Võ sư trung niên hỏi.
"Nói."
Liễu Bình nói.
Một luồng đao ý từ trên người hắn tản ra, như núi như biển, tản ra về bốn
phương tám hướng.
Con thỏ thấy vậy, lập tức kêu lớn: "Ta tới giúp người đi."
Nó chui vào trong hư không, biến mất.
Ngay sau đó... Đao ý hiển hiện trong hư không, hóa thành từng tầng sương
trắng, nhiễm đầy mặt đất cùng phòng ốc xung quanh.
Mấy tên võ sư đối diện thấy vậy thì rất căng thẳng.
Nếu như nhớ không lầm, khi trời chạng vạng tối thì tên nhãi này vẫn chưa có
Linh.
Tại sao mới mấy giờ ngắn ngủi..
Hắn lại có thể sử dụng Linh tới mức độ này rồi! Miệng võ sư trung niên mấp
máy vài lần, bỗng nhiên vui mừng, hành lễ về phía không trung, nói: "Tông sư
đại nhân!"
Ba ông lão từ không trung bay tới, rơi xuống tường rào bên ngoài võ quán.
Ô ầ ầ ố ắ ấ ề ễ
Ông lão cầm đầu chống quải trường, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Liễu Bình,
nói: "Hóa ra là cậu."
"Tông sư đại nhân."
Liễu Bình hành lễ.
"Nhìn thấy những đầu người phía sau người, chắc hẳn ngươi là người tới từ văn
minh tu hành chứ... ngươi tới Thế giới Vạn Giới làm gì?"
Ông lão hỏi.
"Học tập phương pháp sử dụng lực lượng của Linh."
Liễu Bình nói.
"Đã học xong, vậy thì trở về đi, ở nơi này giết người là sao?"
Ông lão hỏi tiếp.
Liễu Bình chắp tay nói: "Sơ Vân Thường là người dẫn ta nhập môn, hiện tại
nàng biến mất, về tình về lý thì ta đều phải tìm nàng trở về, nếu không cũng
không xứng là võ giả."
Vẻ mặt ông lão rất phức tạp.
Hai ông lão khác bên cạnh ông ta cũng rất do dự.
Người ta nói câu nào có lý câu đó.
Chẳng lẽ muốn giết hắn sao? Vậy thì những tông sư như mình trở thành cái gì
rồi? Ông lão thở dài, nói: "Lão phu còn tưởng là một chuyện nhỏ, ai biết sẽ phát
triển tới loại tình huống này."
"Tới cùng là ai?"
Liễu Bình hỏi.
"Là một gia tộc vô cùng vinh quang, bọn họ vẫn luôn đối kháng với Ác Mộng
và hủy diệt, là thủ hộ giả của thế giới."
Ông lão nói.
"Đã vĩ đại như vậy, tại sao còn phải cướp người?"
Liễu Bình hỏi.
Ông im lặng không nói.
Ông ta ngẫm nghĩ, lấy máy truyền tin ra, bấm một dãy số.
Rất nhanh, từ trong đó truyền ra một giọng nam: "Triệu lão, ngài tìm ta có
chuyện gì không?"
"Nơi này xuất hiện rất nhiều án mạng, chuyện này đã dẫn tới sự chú ý của các
thế lực lớn, có phải là người cần kết thúc chuyện ở nơi này hay không... ta nói
như vậy, cũng là vì danh vọng cùng vinh dự của gia tộc của ngươi."
Ông lão nói.
ễ
Con thỏ hỏi nhỏ bên tai Liễu Bình: "Tại sao ông ta lại nguyện ý liên hệ người
kia giúp ngươi chứ?"
"Đối với quân tử mà nói có thể dùng phương pháp hợp tình hợp lý để lừa gạt
hắn ta."
Liễu Bình nói.