Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 891

Giọng nam lại chuyển thành giọng nữ: "Con của ta, con không nên trúng bẫy
của Ngục Diễm Ma Thần, lão ta chỉ muốn làm cho cả hai chúng ta đều chết ở
nơi này mà thôi!"
Giọng nam nói: "Con trai? Hiện tại bà lại dám nói ta là con trai bà sao? Cũng
chỉ vì sắp bị quái vật nuốt đi, đúng không?"
Giọng điệu của hắn ta cực kỳ oán hận, làm cho biểu lộ của Medea cũng biến
thành điển cuồng mà dữ tợn.
Bà ta duỗi một bàn tay tóm về phía không khí, nói với giọng không cam lòng:
"Không... rõ ràng ta sắp chạm được tới..."
Một phù văn đỏ như máu sáng lóng lạnh trong tay của bà ta, lại làm cách nào
cũng không thể phóng ra ngoài được.
Giọng nam nói: "Bà muốn hiến tế linh hồn của dòng dõi và những Thần linh
khác, thành tựu Thần vị cao cấp hơn sao? Đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng chết
với ta đi."
Medea dùng toàn lực chạm vào phù văn kia, thế nhưng tay lại không cử động
được chút nào cả.
Bà ta dùng giọng nam nói: "Khi ta còn rất nhỏ, ta đã phát hiện mình được bồi
dưỡng một cách rất nghiêm khắc, phải học tập không ngừng từ kỹ xảo tới các
loại tri thức..."
"Thế nhưng từ một ngày nào đó trở đi, loại học tập này bị ngừng lại."
"Ta bắt đầu lấy được mọi thứ... dùng phương thức không làm mà hưởng để có
được."
"Ta hiểu rõ là có chuyện, đồng thời dùng tất cả những kỹ năng mà ta đã học
được trong quá khứ để nắm giữ bí mật kia, bỏ ra thù lao đắt đỏ, chỉ vì báo thù
rửa hận vào ngày hôm nay!"
"Ngươi cũng sẽ chết! Tại sao ta lại sinh ra một thằng ngu như ngươi chứ!"
Medea hét rầm lên.
"Ta biết mình cũng sẽ chết, thế nhưng thì sao chứ? Ta muốn bà chôn cùng!"
Giọng nam nói, trên mặt Medea cũng bắt đầu lộ ra nụ cười quỷ dị.
Một xúc tu của quái vật Ác Mộng vươn ra, trói chặt Medea lại, kéo về phía sau.
Bà ta và một linh hồn khác trong cơ thể ngăn cản lẫn nhau, dẫn tới việc không
thể điều khiển thân thể, cuối cùng bị vô tận xúc tu trói chặt lấy.
"Kết thúc."
Ông lão tóc bạc liếc nhìn đồng hồ trên tay, nói.
Trong hư không, đồng hồ đếm ngược cũng đã đi tới phút cuối cùng:
[Thời gian còn lại: 00: 50.]
Năm mươi giây!
"Dựa theo hiệp ước vừa rồi mà người thành lập, một trong hai người ta và bà ta
có thể đi trở về, hiện tại bà ta đã không có cơ hội."
Ông lão tóc bạc nói nhanh.
"Đúng thế."
Liễu Bình nói.
"Tấm thẻ bài dịch chuyển kia là của ta... tấm thẻ bài dịch chuyển từ thế giới Ác
Mộng trở về Luyện Ngục!"
Ông lão tóc bạc nói.
Liễu Bình liếc nhìn đống xúc tu bên bờ bên kia, lại không thấy được bóng hình
của Medea.
Có lẽ trên người bà ta ẩn chứa năng lượng Thần linh và Ma vương quá mạnh,
sau khi đám xúc tu có được bà ta, dần dần im ắng xuống, không còn tấn công
Liễu Bình và ông lão tóc bạc nữa.
"Chắc hẳn lão đã tăng thêm cho Aldrich cái gì đó, nếu không mọi chuyện sẽ
không đơn giản tới như vậy."
Liễu Bình trầm ngâm nói.
Ông lão tóc bạc ngẩng đầu nhìn về phía hư không, vẻ lo lắng xuất hiện trên
gương mặt lão.
"Điều này không phải trọng điểm, chúng ta cần phải rời đi nơi này ngay lập
tức!"
Ông ta trầm giọng nói.
Liễu Bình rút một tấm thẻ bài ra, giơ tới trước mặt ông lão tóc bạc.
"Nào, chúc mừng."
Hắn duỗi một tay khác ra, làm ra tư thế muốn vỗ tay với ông lão tóc bạc.
Ông lão liếc nhìn tấm thẻ bài kia, lại nhìn Liễu Bình, quyết định nhẫn nại tiếp,
đành phải đưa tay ra vỗ tay với hắn.
"Không nên cho lão ta, ta có thể cảm giác được trong lòng lão ta tràn đầy sát khí
khi đối ngươi."
Lý Trường Tuyết ở một bên nói.
"Ăn nói lung tung! Ta vẫn luôn ngăn cản nó thay các ngươi, thậm chí còn trợ
giúp những con người kia rút khỏi nơi này một cách an toàn!"
Ông lão tóc bạc quát lớn.
"Ta có thể cảm ứng được rõ ràng, lão không thể lừa ta được."
Lý Trường Tuyết cười lạnh, nói.
"Không sao."
Liễu Bình nói.
Hắn đặt tấm thẻ bài kia ở giữa không trung, mặc cho nó lơ lửng bất động.
Ông lão tóc bạc đưa tay muốn lấy đi, lại phát hiện bàn tay mình bị một loại lực
lượng nào đó đẩy trở về.
"Hiệp ước... tới cùng thì nội dung của hiệp ước là gì?"
Lão ta giận dữ hét.
Liễu Bình nói: "Dựa theo quy tắc trong hiệp ước, phải là người cống hiến nhiều
nhất trong chiến đấu, mới có thể trở về Luyện Ngục', hơn nữa Medea vẫn còn
chưa tắt thở nữa mà..."
"Tức là các ngươi vẫn còn đang trong trạng thái cạnh tranh."
Ông lão tóc bạc nghe xong, vội vã xoay người lại, phất tay phóng ra rất nhiều
đòn công kích về phía vô số xúc tu đằng xa.
Thời gian đã không còn nhiều lắm!
"Như vậy mới đúng chứ, nếu như tới cùng lão là người cống hiến nhiều nhất,
tấm thẻ bài này sẽ tự động thuộc về lão."
Liễu Bình nói.
Hắn vỗ sách thẻ.
Lý Trường Tuyết và Yana cùng biến mất, hóa thành thẻ bài bay trở về Danh
Sách.
Liễu Bình lấy một tấm thẻ bài dịch chuyển khác... Kích hoạt thẻ bài! Cả người
hắn hóa thành một luồng sáng, phá vỡ hư không, trong nháy mắt biến mất
không thấy đâu nữa.
Thần trụ Luyện Ngục.
Trong một thế giới nào đó... Liễu Bình bỗng hiện ra.
Cùng lúc đó, Lý Trường Tuyết bay ra ngoài sách thẻ của hắn, cầm kiểm mà
đứng, cảnh giác quan sát bốn phía.
"Liễu đạo hữu, ngươi không nên đưa tấm thẻ bài kia ra, cả lão ta lẫn người phụ
nữ kia đều không có ý tốt."
Nàng nói.
"Lý đạo hữu, ta biết nàng có Kiếm tâm thông minh, có thể cảm giác ác ý của
người khác, thế nhưng ta cần phải đảm bảo mình và tất cả đồng đội của mình
rời đi nơi đó một cách an toàn."
Liễu Bình nói.
Lý Trường Tuyết khó hiểu hỏi: "Ý của ngươi là..."
Liễu Bình nói: "Bọn họ đều không phải là kẻ đơn giản, ta cần phải để lại hi
vọng cho bọn họ, nếu không bọn chúng chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp liều
ế ế
mạng cá chết lưới rách với chúng ta, kéo chúng ta cùng chết.".
Lý Trường Tuyết im lặng vài giây, ôm quyền nói: "Xét tới quỷ kế, vẫn là ngươi
lành nghề."
"Không cần khách sáo, nàng đi kiếm đạo, vốn không am hiểu những thứ này."
Liễu Bình ôm quyền nói.
Bụp! Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.
Một tượng gỗ cầm một tấm thẻ vàng xuất hiện bên người Liễu Bình.
"Đây là cái gì?"
Lý Trường Tuyết ngạc nhiên hỏi.
Đám người Yana cũng xuất hiện, đứng xem tượng gỗ.
"Mọi người nghe ta nói..."
Liễu Bình hắng giọng nói: "Bức tượng gỗ này chính là công chứng viên giữa ta
và lão già kia, một nửa tài sản của lão già kia đều ở trong tấm thẻ vàng này, nếu
như lão ta ra tay với ta, thẻ vàng thuộc về ta."
"Như vậy, lão ta ra tay với người sao?"
Bạch Lang khoanh tay hỏi.
"Câu hỏi hay lắm!"
Liễu Bình vỗ tay, nói với Lý Trường Tuyết: "Lý đạo hữu, ngươi còn nhớ hay
không, khi lão già kia vừa bay trở về hòn đảo, vỗ tay với ta?"
"Hình như có chuyện này."
Lý Trường Tuyết gật đầu nói.
Đám người yên tĩnh, cùng nhìn về phía Liễu Bình.
Như vậy cũng được? Chỉ vỗ tay mà thôi, lại tịch thu cả một nửa tài sản của
người ta? Cái tên Liễu Bình này cũng quá âm hiểm đi! Liễu Bình mỉm cười gật
đầu: "Đúng vậy, không sai, lão ta đã ra tay với ta, điều này đương nhiên vi
phạm với hiệp ước công thủ đồng minh của chúng ta, thẻ vàng sẽ bị tịch thu."
"Vô cùng tiếc nuối."
Hắn vươn tay, thu hồi tấm thẻ vàng kia đi.

Bình Luận (0)
Comment