Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 892

Ở một bên khác.
Tầng Ác Mộng.
Tại thế giới dưới đất.
Ông lão tóc bạc thầm thì: "Đã tới lúc rồi..."
Hắn đưa tay tóm lấy tấm thẻ bài kia đi.
Trong khoảnh khắc đó, lại nghe được tiếng nổ vang động trời truyền tới từ phía
bờ đối diện.
Nước sông vô tận bị nổ bắn tung tóe, làm cho cả thế giới dưới đất đều biến
thành màu đỏ thẫm.
Một bóng người đứng tại trung tâm khu vực nổ vang.
Medea!
"Lão thật sự cho rằng ta sẽ bị nó điều khiển sao? Ta chính là Chủ mẫu Tàn
Nhẫn!"
"Tiện thể nói thêm một câu, có vẻ như ta cống hiến càng nhiều hơn chứ."
Gương mặt bà ta lộ ra một nụ cười lớn lối.
Thẻ bài dịch chuyển mà Liễu Bình để lại hơi lay động, bay về phía bà ta đang
đứng.
"Không!"
Ông lão tóc bạc hét lớn.
Hai mắt lão hóa thành con người dùng thẳng, bỗng nhiên lấy ra một thanh kiếm
mảnh cạnh sắc, thân hình lóe lên, xuyên qua trời cao.
Medea vừa mới tiếp nhận thẻ bài kia, nụ cười trên gương mặt bà ta bỗng cứng
đờ lại.
Kiếm... Kiếm đã xuyên thủng đầu của bà ta.
"Lại có thể để ta sử dụng toàn lực, hẳn là bà nên cảm thấy vinh hạnh - Ám Triều
Liên Bạo!"
Ông lão tóc bạc quát khẽ.
Âm! Đầu của Medea vỡ nát đi.
Thân hình của bà ta ngã gục trước người ông lão tóc bạc.
Sắp không còn kịp rồi... Ông lão tóc bạc nhìn về phía hư không, lại thấy một
bóng hình dữ tợn bay xuống nơi này.
Ông lão tóc bạc giơ một tay lên, thả ra bảy tám tên nô lệ chiến đấu, quát:
"Chuẩn bị chiến đấu!"
"Vâng, đại nhân!"
Những nô lệ chiến đấu kia còn chưa rõ tình hình ra sao, thế nhưng vẫn đồng
thanh hộ to.
Cùng lúc đó, ông lão tóc bạc đón lấy tấm thẻ bài kia.
Thẻ bài bị kích hoạt.
Không gian xuất hiện gọn sóng, đang định bao phủ ông ta để dịch chuyển ông ta
đi... Bỗng nhiên, lão cảm nhận được một chuyện nào đó rất khó tin, sắc mặt còn
kém hơn cả người chết.
"Thẻ vàng của ta!"
Trong tiếng gầm giận dữ, lão hóa thành một luồng sáng bay về phía thế giới của
Thần trụ Luyện Ngục.
Gió trên không trung xen lẫn khí lạnh.
Trong rất nhiều khe hở trên mặt đất rò rỉ ra dung nham đỏ thẫm, trong những
khu vực đỏ thẫm đó không phải là sông dung nham, thì cũng là mặt đất liên tục
bị ngọn lửa thiêu đốt.
Tất cả cây cối trong rừng rậm đều là màu đen, từng cây như sắt như thép mọc
lên san sát.
Đây chính là cảnh tượng của thế giới Luyện Ngục.
"Nơi đó có thành trấn."
Liễu Bình chỉ về một vị trí trên mặt đất, nói.
"Tới nghỉ ngơi một lát?"
Lý Trường Tuyết hỏi.
"Chúng ta cần uống một ly, thuận tiện chờ đợi kết quả."
Liễu Bình nói.
Lý Trường Tuyết cũng hiểu được.
Trong hai người Medea và Ngọc Diễm Ma Thần, chỉ một người có thể trở về.
Dù là kẻ nào đi chăng nữa, đều sẽ tìm kiếm Liễu Bình.
Với thực lực và thế lực của bọn họ, muốn tìm ra một cá nhân không che giấu
tung tích mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Liễu Bình và Lý Trường Tuyết bay xuống thị trấn nhỏ.
Trên hai đường phố rải đầy xương trắng, có của loài người, ma quỷ, vạn tộc,...
Người đi lại trên đường thì dường như đã quen thuộc tình cảnh này.
Trong Luyện Ngục, tranh đấu là chủ đề vĩnh hằng... Đối với chúng sinh ở trong
đó mà nói, tử vong như bóng với hình, xương cốt và thi thể cũng như là bụi bặm
trong chiến trường, có thể thấy được ở mọi nơi.
Hai người đi vào trong một quán rượu.

"Ta muốn đặt bao cả quán rượu này."
Liễu Bình đập một túi tiền vàng lên mặt bàn, nói với bartender ở sau quầy bar.
"Người anh em, tiền thì đủ rồi, thế nhưng thực lực của ngươi... hoàn toàn không
đủ,"
Bartender cười như không cười, nói.
Liễu Bình hơi ngẩn ra.
Khi mình trở về Luyện Ngục, theo bản năng thu hồi khí tức, không sử dụng
"Đặc Hiệu Sư".
Trong Luyện Ngục, người mạnh là vua, chỉ có tiền còn không được.
Lý Trường Tuyết đúng phía sau Liễu Bình, trường kiếm trong tay bay vụt ra
ngoài, xuyên qua cửa sổ, rơi tại cửa quán rượu.
Từng luồng kiếm khí từ trên trường kiếm tản ra, xông lên tầng mây, mấy ngàn
dặm đều có thể thấy được.
Cảm nhận được sát ý truyền tới từ trên trường kiếm, không ít tồn tại khủng bố
đều biết điều rời xa thị trấn này.
Bartender liếc nhìn Lý Trường Tuyết, lại nhìn về phía Liễu Bình.
"Cùng nhau."
Liễu Bình ưỡn ngực nói.
Bartender vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Mời các vị thông cảm, vị Ma Vương này và
nam thiếp của nàng muốn đặt bao hết quán rượu!"
Những kẻ say trong quán rượu cũng không dám nói chuyện, đứng dậy đi ra
ngoài.
Một lát sau, quán rượu đã trống rỗng.
"Hắn không phải nam thiếp của ta."
Lý Trường Tuyết nói.
"Vậy sao? Dáng vẻ nho nhã trắng trẻo, bộ dáng cũng không tệ lắm, lại còn
không đủ tư cách để phục vụ ngài sao?"
Bartender lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Trên gương mặt lạnh lẽo của Lý Trường Tuyết lộ ra vẻ đỏ ửng.
"Cút đi, tự chúng ta uống rượu là được rồi."
Nàng quát nói.
"Vâng, Ma Vương đại nhân!"
Bartender cúi đầu khom lưng rời khỏi quầy bar, rời khỏi quán rượu từ cửa sau.
"Ngươi không nên để ý tới lời nói của hắn ta."
Lý Trường Tuyết cẩn thận liếc nhìn Liễu Bình.
"Đương nhiên sẽ không."
Liễu Bình bật cười nói.
Hắn vẫy tay, bảy tám chai rượu từ trên tủ rượu bay tới, sắp xếp chỉnh tề trước
mặt hai người.
Liễu Bình lựa chọn một chai, rót đầy cho Lý Trường Tuyết, hỏi: "Tại sao người
lại trở lại?"
Lý Trường Tuyết nhận lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn, nghiêm mặt nói: "Bởi vì
người đã cứu ta một mạng, ta chính là Kiếm Tiến, khoái ý ân cừu, chưa từng nợ
người nào cả."
"Thì ra là thế, không hổ là phong cách kiếm tu."
Liễu Bình bưng ly rượu lên, nâng cốc uống sạch.
"Đáng tiếc quái vật vừa gặp quá mạnh, cũng quá quỷ dị, ta giết thế nào cũng
không chết."
Lý Trường Tuyết thở dài nói.
Nương theo giọng thở dài của nàng, trường kiếm cắm ở cửa quán rượu lại liên
tục biến mất cùng xuất hiện.
"Sinh vật Ác Mộng là vậy... ta cần phải tìm tới một vị Thánh Linh, chúng ta mới
có thể chiến thắng bọn chúng."
Liễu Bình nói.
"Vậy thì đi thôi, chúng ta cùng tìm kiếm Thánh Linh."
Lý Trường Tuyết nói.
"Không vội, vừa rồi ta cầm một tấm thẻ vàng, hẳn là một lát nữa sẽ có người
đuổi tới nơi đây, chúng ta xử lý sạch sẽ chuyện này trước, rồi sẽ đi tìm Thánh
Linh."
Liễu Bình nói.

Bình Luận (0)
Comment