Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1113 - Chương 1114: Tin Tức Về Hoàng Tiên Thảo

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1114" class="block_" lang="en">Trang 557# 2

 

 

 

Chương 1114: Tin tức về hoàng tiên thảo



Thương thế dần dần bình phục, sắc mặt của Vân Triệt cũng khá hơn nhiều. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một món đồ, từ trong Thiên độc châu lấy viên kỳ thạch màu xám đã lấy được từ trên người của Lôi Thiên Phong:

- Như Nhan cô nương, thứ này đoạt được từ trên xác chết của Lôi Thiên Phong, chắc không phải huyền thạch bình thường, ngươi có nhận ra được nó là cái gì không?

Cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy tảng đá màu xám trong tay Vân Triệt, chân mày nhỏ của Kỷ Như Nhan rõ ràng nhảy lên một cái, nhưng không dám tin tưởng vào phán đoán từ cái nhìn đầu tiên của mình, nàng cẩn thận cầm lấy từ trong tay Vân Triệt, giây lát, liền chợt ngẩng đầu, phát ra một tiếng thét kinh hãi:

- Không huyễn thạch!

Kỷ Như Nhan kiến thức uyên bác, tiếp xúc với vô số thiên tài dị bảo, thế mà lại có phản ứng mãnh liệt như thế. Vân Triệt lập tức hỏi:

- Không huyễn thạch là cái gì? Có tác dụng gì?

Hai tay Kỷ Như Nhan nâng mặt, vẻ kinh hãi trên mặt chưa tan:

- Về cấp bậc mà nói, không huyễn thạch còn ở trên cửu tinh phật thần ngọc xa, mức độ rất thưa thớt càng quá mức xa. Hơn nữa không huyền thạch không thể tái sinh, dùng một cái, trong hỗn độn liền vĩnh viễn thiếu đi mất một cái.

Trên mặt Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc… Là thứ còn hiếm hoi hơn cửu tinh phật thần ngọc!?

- Về không huyễn thạch, có hai ghi chép và tin đồn khác nhau. Có cái nói nó là do lực lượng của “Càn khôn thứ” một trong Huyền Thiên chí bảo sinh ra, một cái khác, lại nói càn khôn thứ sinh ra ở trong không huyễn nguyên thạch vĩ đại, sau đó càn khôn thứ ra, khối không huyễn nguyên thạch kia vỡ vụn, vỡ thành vô số mảnh không huyễn thạch phân tán các nơi trong hỗn độn. Cho dù cái nào là đúng, có một điều lại không thể nghi ngờ… Trong nó bao hàm lực lượng không gian cấp bậc của càn khôn thứ –– tuy rằng chỉ có một lần.

Càn khôn thứ, xếp thứ sáu trong Huyền thiên chí bảo, chí bảo có được lực lượng không gian cực hạn!

- Có một viên không huyễn thạch trong người, nếu như gặp phải hiểm cảnh, có thể bóp nát, lực lượng không gian ở cấp bậc cực cao này phóng thích ra, có thể nháy mắt chuyển dời người tới không gian nơi khác.

Kỷ Như Nhan nói.

- Đây… Hình như không gian huyền trận phổ thông và thứ nguyên huyền trận đều có thể làm được đi

Vân Triệt nghi ngờ nói.

Kỷ Như Nhan lắc đầu:

- Đương nhiên là khác. Không gian truyền tống bình thường tiêu hao thật lớn, khoảng cách càng xa, tiêu hao càng vô cùng khổng lồ, thời gian cũng sẽ trở nên dài lâu, càng có khả năng gặp được không gian gió lốc đủ để trí mạng. Không gian dời đi của không huyễn thạch lại không hề có hạn chế về khoảng cách, có thể trực tiếp dời đến bất kỳ một góc nào trong không gian hỗn độn, hơn nữa cho dù khoảng cách bao xa, cho dù từ nam cực hỗn độn đến bắc cực hỗn độn, đều sẽ hoàn thành trong nháy mắt.

- Không gian truyền tống phổ thông đều sẽ ở trong quỹ tích không gian, đối với cường giả mà nói, lần theo dấu vết quỹ tích không gian cũng không phải chuyện khó, nhưng không huyễn thạch tuyệt đối sẽ không, không gian dời đi của nó không có quỹ tích nào có thể tìm ra, cho dù là người tinh thông pháp tắc không gian, cũng không thể lần theo dấu vết được.

Kỷ Như Nhan nói xong, nhướng khóe mắt lên, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:

- Kỳ quái, sao trên người Lôi Thiên Phong lại có thể có vật như không huyễn thạch này… Trước khi chết tại sao không dùng chứ?

- Nói như vậy, nếu có nó trong người, tương đương với nhiều hơn một cái mạng.

Vân Triệt nói.

Kỷ Như Nhan cười nói:

- Đương nhiên, đây chính là bảo vật mạnh nhất được thần giới công nhận. Cho dù có một ngày, công tử bị nhân vật cấp bậc như Giới Vương Vương giới đẩy vào tử cảnh, đều có thể bình yên chạy trốn. Chúc mừng công tử chiếm được thần vật như vậy, xem ra, công tử là người được trên trời chiếu cố.

“Hừ.” Trên không xa xôi, Tiểu Mạt Lỵ hếch cái mũi lên, phát ra một tiếng hừ nhẹ.

- Chỗ thiếu hụt duy nhất, là không gian nó chuyển dời không có khống chế, dù ai cũng không cách nào đoán trước được nó sẽ dời người ta đi đến nơi nào. Dù sao lực lượng không gian của cấp bậc càn khôn thứ kia, cũng vốn không phải người thường có khả năng khống chế.

Nhận lại không huyễn thạch, trong lòng Vân Triệt nhất thời nhiều thêm một chút cảm giác an toàn chắc chắn. Vô tình lấy được tảng đá không hề thu hút từ trên người Lôi Thiên Phong, lại sẽ là vật bảo mệnh cường đại đến như vậy.

Hơn nữa cửu tinh phật thần ngọc hắn tha thiết ước mơ cùng với hai huyền ảnh thạch có nhược điểm của Thần Vũ giới… Lôi Thiên Phong này khi còn sống làm ác vô số, sau khi hắn chết lại quả thật là thiên sứ!

- Về phần hoàng tiên thảo, có đầu mối không

Vân Triệt hỏi.

Kỷ Như Nhan nhẹ nhàng lắc đầu:

- Phụ thân đang toàn lực tìm. Phụ thân sinh vì Hắc Vũ, cực kỳ coi trọng tín nghĩa và ân tình, ơn của công tử, phụ thân thường nói không gì báo đáp, yêu cầu của công tử, phụ thân chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, sợ rằng hiện giờ phụ thân đang cấp thiết, còn hơn công tử, cho nên xin công tử yên tâm, tin tưởng trong vòng một năm, chắc chắn có kết quả.

Vân Triệt gật đầu, cảm kích nói:

- Làm phiền.

Kỷ Như Nhan mỉm cười lắc đầu, nàng ngước đôi mắt đẹp nhìn Vân Triệt, bỗng nhiên nói khẽ:

- Không biết Như Nhan có may mắn, biết được tục danh chân chính của công tử không?

Ánh mắt của nàng trong suốt như nước, mang theo mềm mại đáng yêu trời sinh, chân thành và thật tâm.

- Vân… Triệt.

Không suy nghĩ quá nhiều, Vân Triệt thong thả nói.

Ban đầu hắn giấu giếm tên thật, là lo lắng truyền tới bên chỗ Ngâm Tuyết giới. Trong khoảng thời gian ở Hắc Gia giới này, giữa hắn và Kỷ Như Nhan đã thành lập nên đủ tín nhiệm, cũng sẽ không cần thiết phải giấu giếm.

Cánh môi nhấp nhẹ, trong mắt đẹp xao động lên quang hoa hết sức mênh mông, nàng nói nhỏ:

- Hai chữ này, Như Nhan sẽ nhớ kỹ cả đời...

- Tỷ phu!

Giọng Kỷ Như Nhan còn chưa dứt, một âm thanh the thé gọi to của thiếu nữ đã từ trên không truyền đến, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Tiểu Mạt Lỵ từ trên không trung hạ xuống, “Vèo” đi tới bên người Vân Triệt:

- Tỷ phu, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao lại bị thương thế?

“…” Cánh môi Kỷ Như Nhan hé mở, nhìn thiếu nữ quần áo sặc sỡ đáng yêu như công chúa trong truyện truyền thuyết:

- Công tử, nàng gọi ngươi… Là tỷ phu?

Tiểu Mạt Lỵ giống như mới phát hiện ra sự tồn tại của Kỷ Như Nhan, khuôn mặt nhỏ bé quay sang, tràn đầy hoài nghi nhìn Kỷ Như Nhan;

- Ủa? Tỷ phu, vị a di này là ai vậy

Không đợi Vân Triệt và Kỷ Như Nhan có phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạt Lỵ chợt biến đổi, phát ra tiếng kêu sợ hãi điếc tai:

- A!! Tỷ phu, chẳng lẽ ngươi… Ngươi lại ở sau lưng tỷ tỷ kiếm nữ nhân khác! Sao ngươi có thể như vậy! Tỷ tỷ nàng đối xử tốt với ngươi như vậy, vẫn còn vì ngươi chịu nhiều ủy khuất như vậy, ngươi chẳng những không quan tâm tỷ tỷ, lại còn loạn kiếm nữ nhân khác! Quá ghê tởm! Hu, tỷ tỷ thật đáng thương…

Tiểu Mạt Lỵ vừa xuất hiện, Kỷ Như Nhan cũng cảm giác được địch ý mãnh liệt đến từ Tiểu Mạt Lỵ:

- Tiểu muội muội, ta và công tử không phải…

Tiểu Mạt Lỵ lại không để ý đến nàng nói gì, tiếp tục la to với Vân Triệt:

- Tỷ phu! Ngươi như vậy chẳng phải làm thất vọng tỷ tỷ sao! Hơn nữa nữ nhân này chẳng những già hơn tỷ tỷ, khó coi hơn tỷ tỷ, còn… Còn không ôn nhu như tỷ tỷ! Trừ bỏ ngực lớn một chút, chỗ nào so ra đều kém tỷ tỷ! Ngươi ngươi ngươi lại… Ta phải về nhà nói cho tỷ tỷ, để cho tỷ tỷ không bao giờ để ý tới ngươi nữa!

“…” Kỷ Như Nhan đứng dậy, khóe môi cười như không cười:

- Công tử, xem ra ngươi có việc nhà phải giải quyết, Như Nhan liền cáo từ trước. Khi có tin tức, Như Nhan sẽ báo cho công tử trước tiên.

Ở trong lên án cuồn cuộn như nước lũ của Tiểu Mạt Lỵ, Kỷ Như Nhan phi thân rời đi.

Vân Triệt đưa tay, nhéo cánh môi đang lải nhải của Tiểu Mạt Lỵ:

- Được rồi, đừng diễn nữa.

Tiểu Mạt Lỵ lại một cái tát hất tay của hắn ra, khuôn mặt tức giận chưa tiêu, thở phì phò nói:

- Bốp, ai diễn chứ! Ngươi nói, ngươi vừa nữ nhân vừa rồi có quan hệ như thế nào, là nàng ta câu dẫn ngươi hay ngươi câu dẫn nàng ta!

- Ta và nàng ta hoàn toàn không có loại quan hệ giống như ngươi nghĩ…

- Nói bậy! Vậy sao hai người còn ngồi gần như vậy, còn nói chuyện vui vẻ như vậy, hừ!

Vân Triệt trợn trắng mắt:

- Được được được, coi như ta thật sự làm loạn với nàng ta, lại có liên quan gì đến ngươi?

Giọng Tiểu Mạt Lỵ đột nhiên tăng lên một cao độ:

- Tại sao lại không liên quan! Ngươi là tỷ phu của ta, ngươi đã có tỷ tỷ ta, sao lại có thể đi kiếm loạn nữ nhân khác!

Vân Triệt cúi mắt cười:

- Ha ha ha… Tiểu nha đầu, cho dù ngươi bị ai đó nhập vào đến tẩu hỏa nhập ma, cũng nên làm rõ một chuyện trước, ta đã nói với ngươi, Mạt Lỵ không phải là lão bà của ta, mà là sư phụ của ta!

- Hả?

Tiểu Mạt Lỵ sửng sốt, chớp mắt nhiều lần, giọng nói cũng yếu đi:

- Có… Có sao? Sao ta lại không nhớ rõ? A mặc kệ đi! Ta đã gọi ngươi là tỷ phu, ngươi chính là không được gần như vậy với nữ nhân khác… Chính là không được phép!!

“…” Vân Triệt tiến lên trước, chậm rãi tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạt Lỵ:

- Mỗi lần người đều có thể tìm được ta bỏ qua không nói, vì sao ta càng ngày càng cảm thấy ngươi có ý đồ với ta… Ngươi rốt cuộc là ai?

Ở dưới ánh mắt nhìn sát đến thâm thúy của Vân Triệt, Tiểu Mạt Lỵ thoáng run sợ trong lòng, nhưng ánh mắt lại không hề trốn tránh, đôi mắt giống như khảm từng vì sao đối diện thẳng tắp với hắn:

- Ta đương nhiên là tiểu di tử xinh đẹp nhất đáng yêu nhất của ngươi! Thân là tỷ phu, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, không được quá thân cận với nữ nhân kia… Những nữ nhân khác cũng không thể, nếu không nghe lời… Hừ!

Ánh mắt trừng trừng, cánh môi vểnh cao, ánh mắt cảnh cáo không hề có lực uy hiếp đối với hắn, sau đó xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.

“…” Nhìn phương hướng Tiểu Mạt Lỵ rời đi, Vân Triệt nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ Tiểu Mạt Lỵ, hoàn toàn chính là một phen ngẫu nhiên, tuyệt đối không có dấu hiệu cố hết sức an bài. Nhưng toàn bộ chuyện sau đó dính dáng đến Tiểu Mạt Lỵ, tất cả đều lộ ra quái dị.

“Nàng rốt cuộc là ai?” Vân Triệt lại một lần nữa lẩm bẩm ở trong lòng.

––––––––––––––

Thời gian tu vi của Vân Triệt tiến vào thần đạo vốn rất ngắn, lại sau đó không lâu, vì băng hoàng nguyên âm của Mộc Huyền Âm mà trực tiếp từ Thần Nguyên cảnh cất bước đến Thần Hồn cảnh, mà vì thế dẫn đến một hậu quả, chính là lý giải về huyền lực thần đạo của Vân Triệt cực kỳ nông cạn.

Sau khi tu luyện hai tháng ở Hắc Hồn sơn, huyền lực lại gần như không hề có tiến cảnh, Vân Triệt cũng cuối cùng ý thức được một điểm này, vì thế dừng tu luyện, bắt đầu dốc lòng cảm giác pháp tắc huyền lực của cảnh giới Thần Hồn.

Nếu bên người có Mạt Lỵ hoặc Mộc Huyền Âm, có dẫn đường của các nàng, thêm vào ngộ tính cực cao của Vân Triệt, nhất định sẽ nhanh chóng thông hiểu đạo lý, cho dù không có ngoại lực ngoại vật hỗ trợ, tiến cảnh của huyền lực cũng sẽ vượt xa huyền giả bình thường. Mà tự thân hắn, Thần Nguyên cảnh chưa củng cố, liền muốn tìm hiểu lực lượng của Thần Hồn cảnh, thật sự quá gian nan. Mà huyền lực của hắn đặc thù, trên người lại có quá nhiều bí mật không thể để người ngoài biết, cho nên tuyệt đối không thể đi thỉnh giáo cường giả khác, cho nên mặc dù luôn có tiến cảnh trong quá trình lý giải thần đạo, nhưng có phần thong thả.

Chút bất tri bất giác, Vân Triệt đã dừng lại ở Hắc Hồn sơn năm tháng.

Huyền lực vẫn là Thần Hồn cảnh cấp hai, trì trệ không tiến.

“Haizzz.”

Mở to mắt, Vân Triệt nặng nề thở dài một hơi: “Tu luyện thần đạo lại gian nan như vậy. Trước kia khi ở Ngâm Tuyết giới còn không biết, rời đi sư tôn, haizzz.”

Rắc! Rắc!

Một đại kiếm tràn đầy khí tức thần đạo ở dưới hàm răng của Hồng nhi, giống như băng giòn bị thoải mái cắn nát. Hồng nhi vừa ăn một miếng to, vừa hàm hàm hồ hồ nói:

- Chủ nhân vì sao không quay về vậy? Nơi đó trắng trắng, Hồng nhi thích nhất.

- Trở về sẽ bị sư tôn giết, nếu muốn chết, ngươi cứ đợi đến đói chết đi.

Nhớ tới trong thái cổ huyền chu, ánh mắt và giọng nói trong lúc vô ý thức của Mộc Huyền Âm, hô hấp của hắn thoáng khựng lại, lắc lắc đầu:

- Xem ra, chỉ có thể mong đợi vào hoàng tiên thảo.

Truyền âm ngọc của Vân Triệt, cũng vào lúc này đột nhiên truyền đến dao động huyền khí có phần mãnh liệt, Vân Triệt nhanh chóng cầm lấy.

- Công tử, có tin tức về hoàng tiên thảo!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment