Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1152 - Chương 1153: Một Bước Lên Trời

. ._577__1" class="block_" lang="en">Trang 577# 1

 

 

 

Chương 1153: Một bước lên trời



Trong Trụ Thiên châu, chiến trường dự tuyển vòng thứ hai đại hội huyền thần.

Chung quanh nơi này đều là ác chiến vô cùng kịch liệt, vì có thể đoạt được tư cách tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, cho dù nơi này không phải là hình chiếu, không thể sống lại, bọn họ cũng sẽ không tiếc đánh cược mạng của mình.

Mà Vân Triệt lại là ngoại tộc duy nhất trong này, còn là một ngoại tộc rõ đầu rõ đuôi.

Vòng dự tuyển thứ nhất, hắn ở chủ thành tắt máy mò cá (đục nước béo cò) ba mươi ngày.

Mà vòng dự tuyển thứ hai người người lấy mạng ra đánh, liên quan đến có tiến vào Trụ Thiên thần cảnh hay không, hắn vẫn không hề giao chiến với bất cứ kẻ nào, mà toàn bộ quá trình đều ở trạng thái nặc ảnh. Ở dưới năng lực nặc ảnh vô cùng cường đại của đoạn nguyệt phất ảnh, từ đầu tới cuối hắn chưa hề bị bất cứ kẻ nào phát hiện, tự nhiên cũng sẽ không có ai ra tay với hắn.

Đợt dự tuyển thứ hai chỉ có thời gian ba ngày ngắn ngủi, Vân Triệt một mực yên lặng tính toán thời gian, bất tri bất giác, liền đã gần kề kết thúc.

Vân Triệt dùng ý niệm gọi ra bảng danh sách bài vị, trước tiên, thiếu chút nữa bị số lượng hồn châu dài đến chín chữ số của hạng nhất làm cho kinh hãi mắt mù.

Tuy rằng thời gian dự tuyển vòng thứ hai, số người đều ít hơn vòng thứ nhất, nhưng bởi vì người tiến vào nơi này đều là top mười người của tất cả chiến trường trước đó, vả lại kế thừa toàn bộ số lượng hồn châu của vòng dự tuyển thứ nhất, cho nên, hiệu suất đoạt lấy hồn châu ngược lại tăng lên gấp trăm lần.

Cường giả bốn phía đoạt lấy, mỗi một lần thành công đánh chết, đều sẽ đi kèm với tăng vọt về số lượng hồn châu, mà kẻ yếu cấp trung cấp thấp chỉ có thể rơi vào làm con mồi, số lượng hồn châu chẳng những không tăng trưởng, chỉ biết tụt giảm liên tục.

Dưới quy tắc cướp đoạt đặc thù này, cục diện của toàn bộ chiến trường, hiện lên hai cực phân hóa cực kỳ tàn khốc.

Mà hạng nhất cầm trong tay hơn một trăm triệu hồn châu, vẫn là Lạc Trường Sinh.

Chỉ có điều, ai thứ nhất thứ hai, Vân Triệt vốn không hề quan tâm chút nào, hắn ý niệm tìm kiếm, trước tìm được Hỏa Phá Vân.

Bài vị thứ bảy mươi ba trên bảng danh sách, không kém vòng dự tuyển thứ nhất bao nhiêu. Mà cách dự tuyển lần này kết thúc chỉ còn không đến hai canh giờ, thời khắc này, đừng nói trước một ngàn danh, chỉ cần không phải xúi quẩy đột nhiên gặp hạn một lần, tiến vào trước một trăm đều đã không cần thắc thỏm.

Trong lòng yên lặng, sau đó hắn tìm kiếm bài danh của Vũ Quy Khắc, cuối cùng, ánh mắt thẳng tắp dừng lại... Hạng thứ mười chín danh trên bảng danh sách!

Vân Triệt kinh ngạc.

Cái gì gọi là thực lực? Đây má nó được gọi là thực lực!

Ở chiến trường đầu tiên bị mình cưỡng ép giết một lần, thứ tự rơi mạnh, lại ở chiến trường thứ hai càng thêm tàn khốc hơn, bằng thực lực của bản thân, cứng rắn giết quay về vị trí hai mươi thứ hạng đầu!

Cầm trong tay hơn năm ngàn vạn hồn châu cũng chỉ ít hơn Lạc Trường Sinh hạng nhất chỉ có một nửa mà thôi.

Nếu mình giết Vũ Quy Khắc, liền có thể trực tiếp thu hoạch được hơn một ngàn năm trăm vạn hồn châu, hơn nữa trên người đã có gần hai trăm vạn... Đừng nói trước một ngàn danh, ba trăm thứ hạng đầu đều vững như lão cẩu!

"Vũ Quy Khắc này, quả thật là người lương thiện chuyển kiếp mười đời mà!" Vân Triệt thầm kêu trong lòng, tăng thêm tốc độ, bay về nơi ba ngày trước đã giao hẹn xong với Vũ Quy Khắc.

Nếu lần này có thể thuận lợi gặp lại Mạt Lỵ, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của Vũ Quy Khắc. Vân Triệt cũng đã bắt đầu suy nghĩ xem có cần thật sòng phẳng giao lại hai viên huyền ảnh thạch kia cho hắn không... Tính làm báo đáp.

Suy nghĩ ba giây... Vẫn thôi đi, người lương thiện như thế, đương nhiên phải nắm chắc chặt chẽ trong tay! Nói không chừng khi nào đó lại có thể lấy được công dụng lớn.

Vân Triệt nắm chặt thời gian đi đến nơi ba ngày trước đã tìm được Vũ Quy Khắc, từ xa đã nhìn thấy Vũ Quy Khắc không ngờ đã chờ ở đó.

Hiển nhiên, Vũ Quy Khắc thật sự sợ. Nhi tử của Đại Giới Vương Thần Vũ giới, một thiên tài chân chính bị người âm một lần liền có thể một lần nữa quay trở về hai mươi thứ hạng đầu trên tổng bảng, thân phận không gì sánh kịp, thiên phú không gì sánh kịp, vầng hào quang không gì sánh kịp, mà tất cả những thứ này, chỉ cần Vân Triệt nguyện ý, có thể hủy diệt toàn bộ.

Sao hắn có thể không sợ, sao hắn có thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Sợ ngay cả đến trễ đều không dám.

Sau khi giải trừ nặc ảnh ở phía sau một tảng đá lớn, Vân Triệt không nhanh không chậm đi tới trước mặt Vũ Quy Khắc.

Sắc mặt Vũ Quy Khắc tối đen, nhìn thấy Vân Triệt, môi hung hăng run run một trận, lại cứ thế không tức giận mắng ra tiếng, ngược lại chủ động nói:

- Nhanh chóng ra tay, đừng lãng phí thời gian của ta.

Ba ngày phát tiết, Vũ Quy Khắc rõ ràng bình tĩnh rất nhiều, tự biết dưới hậu quả vốn không cách nào tiếp nhận, hoàn toàn không cách nào chạy trốn khỏi ma chưởng của Vân Triệt. Muốn vĩnh viễn chấm dứt hậu họa, chỉ có thể chờ sau khi ra khỏi Trụ Thiên giới, mà ở nơi này, chỉ có thể đi vào khuôn khổ.

Hơn nữa có lần đầu tiên, lần thứ hai dĩ nhiên càng thêm dễ dàng tiếp nhận, ngay cả cảm giác khuất nhục đều ít đi vài phần.

Vân Triệt càng không muốn vô nghĩa, lắc mình một cái, đi tới phía sau Vũ Quy Khắc. Cùng lúc đó, huyền lực toàn thân Vũ Quy Khắc cũng đã thu về, hắn không xoay người, mắt như rắn độc, vô cùng âm trầm nói:

- Đây là một lần cuối cùng, nếu ngươi còn dám lấy huyền ảnh thạch uy hiếp ta... Vậy cùng lắm thì cá chết lưới rách! Ta chẳng qua chỉ thân bại danh liệt, còn ngươi... Không chỉ ngươi, tất cả những người có liên quan đến ngươi, đều phải chết không có đất chôn!

Đối với Vân Triệt mà nói, uy hiếp của Vũ Quy Khắc không khác gì cái rắm, cười lạnh một tiếng, cũng lười nói chuyện, liền một chưởng đánh về phía Vũ Quy Khắc.

Rầm ầm!!

Vũ Quy Khắc giống như một cây gỗ mục gãy ngang, nửa người trên rơi xuống đất... Vẫn chưa chết, trên khuôn mặt trong thống khổ vặn vẹo bỗng nhiên nở nụ cười âm hiểm:

- Đừng trách ta... Không nhắc nhở ngươi... Loại người như ngươi... Cặn bã... Tiến vào trong ngàn thứ hạng đầu... Chỉ biết rơi vào... Trò hề! Vào Trụ Thiên thần cảnh... Chính là nằm mơ... Ngươi chờ... Bị Trụ Thiên giới... Chế tài đi... Ha... Ha ha...

- Chuyện này không nhọc ngươi lo lắng.

Lời Vũ Quy Khắc nói, Vân Triệt lại không hề có chút phản ứng, lại một chưởng đánh ra, hủy nửa thân trên của Vũ Quy Khắc nát nhừ.

Bạch quang chợt lóe, thi thể của Vũ Quy Khắc biến mất, mà trên người của Vân Triệt, số lượng hồn châu đột nhiên tăng mạnh, thẳng tới một ngàn năm trăm vạn.

Bài danh cũng ngược dòng mà lên, từ cuối bảng danh sách, tiến thẳng lên hàng đầu bản danh sách, cuối cùng, dừng lại ở vị trí thứ hai trăm năm mươi.

Vân Triệt hít một hơi thật dài, cảm giác yên tâm nhất thời thay thế tất cả bất an bàng hoàng.

Hai lần, liên tục hai lần, cùng một phương pháp, cùng là một người, lấy huyền lực thấp nhất toàn chiến trường, liên tiếp lấy được tư cách thăng cấp. Đây cũng không phải đạt được dựa vào thực lực của hắn, mà không hề nghi ngờ là gian lận, lấy tính tình của hắn, vốn sẽ cực kỳ khinh thường và hèn mọn cử chỉ ti tiện như vậy... Nhưng vì có thể nhìn thấy Mạt Lỵ, hắn không chút do dự.

Yên tâm rất nhiều, nhưng hắn không hề có chút cảm giác thả lỏng nào, nhanh chóng nặc ảnh.

Cách dự tuyển kết thúc, còn có gần một canh giờ. Thân mang nhiều hồn châu như vậy, tuyệt đối không thể bị người để mắt tới.

Chọn một phương hướng, tìm một nơi nhìn có vẻ tương đối an toàn. Vân Triệt đặt mông ngồi xuống, ru rú ở đó, yên tĩnh chờ đợi dự tuyển đợt thứ hai kết thúc.

Sự cường đại của đoạn nguyệt phất ảnh, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trên người của Vân Triệt. Mà trong vòng hai năm trước, khi Mộc Huyền Âm dạy dỗ hắn tu luyện đồng thời hắn cũng dùng phương thức của mình, tuyên bố với Mộc Huyền Âm rằng bản thân lý giải với hiểu được cảnh giới"Nặc ảnh" của đoạn nguyệt phất ảnh.

Đột phá huyền kỹ huyền công không giống với đột phá huyền đạo, vế sau quan trọng nhất là lý giải với tích lũy, mà vế trước đột phá cảnh giới, thường thường cần phải chính là ngộ ra trong khoảnh khắc.

Vân Triệt đã sớm có một cảm giác, sư tôn Mộc Huyền Âm... Chắc cũng đã có thể thi triển cảnh giới"Nặc ảnh", tuy rằng nàng chưa bao giờ biểu lộ ra.

Thời gian trôi qua, lại có chừng nửa khắc đồng hồ nữa, đợt dự tuyển thứ hai sẽ kết thúc, lúc này, trong tầm mắt của Vân Triệt, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của hai nữ tử.

- Tỷ tỷ, chắc sẽ lập tức kết thúc, còn muốn tiếp tục không?

Giọng nói mềm mại trong vắt uyển chuyển, giống như âm thanh tự nhiên, nghe vào trong tai, toàn thân đều có một cảm giác tê tê dại dại, làm cho không có một ai không khát vọng muốn nhìn thấy chủ nhân của giọng nói.

- Đương nhiên, Quân Tích Lệ chỉ cách tỷ có một chút, hơi lơi lỏng, sẽ bị nàng ta vượt qua.

Đây là giọng nói của nữ tử hơi nhu hòa, nhưng lộ ra vẻ lạnh lẽo theo thói quen. Mà theo như lời nói của nàng, trong lòng Vân Triệt chợt động...

Quân Tích Lệ với nàng... Chỉ cách một chút!?

Có thể khiến cho truyền nhân Kiếm quân chỉ cách một chút với nàng, lại là nữ tử, như vậy thân phận của nàng, chỉ có một khả năng.

Một trong đông vực tứ thần tử -- Lưu Quang giới Thủy Ánh Nguyệt!

Vân Triệt đưa mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy đúng là Thủy Ánh Nguyệt ngự không mà đến, một thân áo lam phất phới, giống như thần nữ cung trăng không thể khinh nhờn, tiên tư lỗi lạc.

Cạnh nàng, cũng rõ ràng là thiếu nữ mười lăm tuổi mặc xiêm y màu đen kia, có mắt đen yêu dị, khiến Hỏa Phá Vân hoảng sợ thất sắc...

"Là hai người tỷ muội các nàng." Vân Triệt khẽ nói thầm trong lòng. Thủy Ánh Nguyệt sẽ ở chiến trường này, đây là chuyện không hề nghi ngờ. Để cho hắn kinh ngạc chính là thiếu nữ váy đen lại cũng thông qua vòng dự tuyển đầu tiên, tiến vào chiến trường này!

Tuy rằng thiên phú của thiếu nữ váy đen cao có thể nói cực đoan đáng sợ, nhưng dù sao nàng còn nhỏ tuổi quá mức, tu vi huyền đạo Thần Linh cảnh cấp một, ở độ tuổi này của nàng, có thể dùng từ trước đến nay chưa từng có để hình dung một chút cũng không khoa trương, nhưng ở nơi chiến trường tụ tập năm trăm ngàn huyền giả đứng đầu này, theo lẽ thường mà nói, vốn không có khả năng tiến vào một vạn thứ hạng đầu.
. Đương nhiên, chính hắn càng không có khả năng.

Thiếu nữ váy đen nghe lời tỷ tỷ nói, thật biết điều gật đầu:

- Được. Đều do muội làm liên lụy tỷ tỷ, nếu không, tỷ tỷ đã sớm ném truyền nhân Kiếm Quân kia ra rất xa.

Nghe nói như thế, Vân Triệt ngược lại có điều ngộ ra.

chẳng lẽ nói, tiểu cô nương có thiên phú cao đến dọa người này có thể đi vào chiến trường thứ hai, là dựa vào tỷ tỷ của nàng?

Cũng đúng, Thủy Ánh Nguyệt là nhân vật hạng nào, danh xếp vào đông vực tứ thần tử, toàn bộ chiến trường là một trong những cái đùi thô to nhất, nếu nàng muốn mang theo muội muội của mình thông qua dự tuyển, quả thật không phải rất đơn giản sao.

Nói như vậy, khi ở vòng dự tuyển thứ nhất, hai tỷ muội này lại được phân đến cùng một chiến trường?

Tuy có phần khó tin... Bởi vì vẻn vẹn một ngàn chiến trường, xác suất thật sự quá nhỏ, nhưng từ sự thật thiếu nữ váy đen đã gia nhập vào chiến trường thứ hai đến xem, phải là như thế.

Nghĩ đến đây, Vân Triệt nhất thời tìm được một chút cảm giác thăng bằng... Hóa ra ăn gian ở đây cũng khoogn chỉ có một mình ta!

So với tên Tiêu Mặc đơn thuần treo máy chờ chết không hề theo đuổi, đây mới thật sự là người cùng đạo.

Nhưng mà đối phương chính là nữ nhi của Giới Vương Lưu Quang giới, muội muội của Ánh Nguyệt tiên tử... Hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.

Ánh mắt Vân Triệt dừng lại ở trên người nữ hài váy đen thật lâu, dùng thăm dò quy tắc chỉ thuộc riêng về chiến trường, thấy được tên của nữ hài này.

Thủy Mị Âm.

Nữ hài giống như hắc tinh linh, lại có một cái tên khiến người ta rất thú vị.

Ngay khi Vân Triệt chuẩn bị dời mắt đi, chợt thấy Thủy Mị Âm thế mà lại chậm rãi xoay người, hai tròng mắt dời đên, đôi tròng mắt lóe lên giống như vì sao trong bóng đêm, cuối cùng rơi vào vị trí của Vân Triệt.

Trong lòng Vân Triệt hơi động.

Nàng... Chẳng lẽ phát hiện ra ta? Không! Không có khả năng! Nhất định chính là trùng hợp.

Nhưng mà, tròng mắt kia cứ giống như dừng lại ở trên người Vân Triệt, hồi lâu đều không dời.

- Mị Âm, sao vậy?

Nhận thấy được tình huống khác lạ của Thủy Mị Âm, Thủy Ánh Nguyệt cũng xoay người lại, linh giác nháy mắt phóng thích.

Nhất thời, Vân Triệt liền cảm giác dc một luồng ý niệm tinh thần cường đại ngay mặt thổi tới, khi chạm đến vị trí của hắn, lại không hề lưu lại, sau đó lại hoàn toàn thu hồi.

Thật hiển nhiên, Thủy Ánh Nguyệt cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, cho dù ở dưới trạng thái phóng thích thần thức.

Nhưng mà, tròng mắt của Thủy Mị Âm vẫn dừng lại ở trên người hắn... Hơn nữa, dường như đang nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

Đây là xảy ra chuyện gì? Đoạn nguyệt phất ảnh thêm lưu quang lôi ẩn, có thể nói là ẩn nấp toàn phương vị hoàn mỹ. Ngay cả Thủy Ánh Nguyệt cường gải cấp bậc Thần Linh cảnh đỉnh phong này cũng không hề phát hiện ra được hắn, vì sao tiểu cô nương mới Thần Linh cảnh cấp một này lại...

Trong lòng vẫn không thể nào tin được, Vân Triệt toàn lực duy trì trạng thái nặc ảnh che giấu, thử thăm dò di động về phía bên phải.

Mà theo hắn di chuyển vị trí, tròng mắt của Thủy Mị Âm cũng như bóng với hình, cho dù hắn dời sang trái hay dời sang phải, đều nhìn thẳng vào ánh mắt hắn... Thậm chí còn lộ ra một nụ cười rất nhẹ.

Cái này, Vân Triệt dù thế nào đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể không tin... Thủy Mị Âm thật sự có thể nhìn thấy hắn!

Điều này sao có thể... Nàng rốt cuộc phát hiện ra ta như thế nào?

Hơn nữa lúc ban đầu nàng dưới tình huống đưa lưng đột nhiên xoay người, nói cách khác, nàng cũng không cần tới ánh mắt đã có thể nhìn thấy ta, ngay cả linh giác đều...

Nguy rồi!

Đầu tiên Vân Triệt kinh ngạc, sau đó trong lòng chợt trầm xuống... Bản thân là người mang một ngàn bảy trăm vạn hồn châu, ở trước mặt hai tỷ muội có thực lực này, quả thật giống như một con dê béo siêu cấp lớn tùy tay có thể thịt, nếu các nàng muốn giết mình, tuyệt đối đều chạy cũng không chạy được!

Cánh môi đầy đặn khẽ nhếch lên, khuôn mặt non nớt chính là đang tràn ra một nụ cười hết sức quyến rũ câu lòng người:

- Không có chuyện gì, chính là đột nhiên nghĩ đến một người rất thú vị.

Nàng quay mắt lại, kéo tay tỷ tỷ:

- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.

Trong mắt Thủy Ánh Nguyệt thoáng qua nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, mang theo Thủy Mị Âm, nhanh chóng đi xa.

Rất xa, Vân Triệt nhìn thấy Thủy Mị Âm đột nhiên quay đầu, mỉm cười với hắn, cánh môi đầy đặn khẽ khép mở, bên tai hắn, lại vang lên âm thanh thiếu nữ giống như đến từ cảnh trong mơ:

- Vân Triệt đại ca ca, cố lên nha.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment