Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1153 - Chương 1154: Mạt Lỵ Thải Chi

. ._577__2" class="block_" lang="en">Trang 577# 2

 

 

 

Chương 1154: Mạt Lỵ Thải Chi



Đông thần vực rộng lớn, Tinh Thần giới.

Mạt Lỵ lẳng lặng nhìn mình trong gương.

Sau khi kế thừa lực lượng của Thiên Sát tinh thần, tuổi của nàng cũng dường như bởi vì đó mà dừng lại, nhiều năm trôi qua như thế, giống như khi mới gặp Vân Triệt, bề ngoài chỉ là tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi. Chính là, trong đôi tròng mắt màu đỏ tươi kia, hiện lên lạnh lùng với băng hàn hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi.

Huyết sắc trong mắt, còn có tóc dài như bị máu tươi nhuộm đỏ, đều giống như trở nên càng thêm nồng đậm.

Bất cứ kẻ nào tiếp xúc được đến với mâu quang của nàng, đều sẽ toàn thân lạnh như băng, giống như bị một thanh dao găm dính đầy máu tươi dí lên trên yết hầu.

Dung nhan trong gương hoàn mỹ tinh xảo gần như mộng ảo, gương mặt mười ba mười bốn tuổi, lại không hề có một cảm giác non nớt, mà là vẻ yêu dị vô cùng nguy hiểm, lại càng thêm hồn xiêu phách lạc.

Nàng yên tĩnh không tiếng động đối mặt với mình ở trong gương, đã thật lâu thật lâu, không có ai biết được nàng đang nghĩ cái gì.

- Cốc cốc!

Trong Tinh Thần điện yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Tiếng đập cửa chỉ vang lên hai lần, hơn nữa rất nhỏ, hiển nhiên đối phương có phần dè dặt cẩn trọng, sau đó, một giọng nói nam tử tao nhã truyền đến:

- Vương muội, ta chính là tiến...

- Cút!

Một chữ lạnh nhạt như băng, không có bất cứ nhiệt độ gì, không có bất cứ đường sống gì.

-... Vương muội, ta dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi, có chuyện rất quan trọng...

Giọng nói đột nhiên rét lạnh, sát khí lẫm liệt:

- Bản công chúa chỉ có một huynh trưởng, huynh ấy đã chết. Ngươi cũng muốn chết sao!

"Rầm" một tiếng, người ngoài điện giống như cả kinh lảo đảo, khi giọng nói lại vang lên, đã mang theo run run rất nhẹ:

- Vương muội... Rõ ràng là... Thích nói giỡn...

Lời còn chưa dứt, chủ nhân của giọng nói đã cuống không kịp đi xa.

Tinh Thần điện lại khôi phục yên tĩnh, nhưng rấ tnhanh, liền bị một âm thanh thiếu nữ hơi sốt ruột phá vỡ.

- Tỷ tỷ... Tỷ tỷ!

Cửa điện trực tiếp bị đẩy mở, một nữ hài mặc váy như mây bảy màu, tròng mắt như trăng sao vội vàng chạy vào, đi thẳng tới trước mặt Mạt Lỵ.

Toàn bộ Tinh Thần giới, dám tùy ý như thế ở trước mặt Thiên Sát tinh thần, cũng chỉ có một người...

Thải Chi công chúa!

Trừ nàng ra, ngay cả Giới Vương Tinh Thần giới đều tuyệt đối không thể.

So với hai năm trước, Thải Chi không hề có bất kỳ biến hóa gì, Mạt Lỵ thoáng nhíu mày, nàng rất ít khi nhìn thấy Thải Chi có vẻ lo lắng như vậy

- Thải Chi, đã xảy ra chuyện gì?

Thải Chi kéo tay Mạt Lỵ, trên khuôn mặt non mềm hơi trắng hiện đỏ, giọng nói vội vàng:

- Tỷ tỷ, đợt dự tuyển thứ hai của đại hội huyền thần sẽ lập tức kết thúc, sau đó chính là đại chiến ở phong thần đài, muội muốn đi xem, tỷ đi theo cùng muội có được không!

Mạt Lỵ cũng không tin tưởng, nhìn chăm chú vào đôi mắt rõ ràng che giấu vẻ kỳ quái:

-... Bởi vì chuyện này? Muội không thể có khả năng sẽ cảm thấy có hứng thú với đại hội huyền thần đi, muội muốn làm gì?

Với lực lượng của nàng và Thải Chi, đối với các nàng mà nói, đại hội huyền thần giống như con nít đánh nhau, sao lại có một chút hứng thú gì.

- Người ta... Chính là muốn xem đại hội huyền thần thôi! Dù sao, từ trước đến giờ đều chưa từng xem, tỷ tỷ cũng thế... Nghe nói đó là một ngàn người lợi hại nhất đông thần vực đó nha, nhất định thật phấn khích, theo cùng muội có được không?

Thải Chi vểnh cánh môi lên, lắc lắc tay Mạt Lỵ, làm nũng năn nỉ nói.

- Nếu muội muốn đi xem, tự mình đi là được.

Mạt Lỵ không chút do dự cự tuyệt.

- Không, muội chính là muốn tỷ tỷ đi cùng muội, tỷ tỷ...

Ánh mắt Mạt Lỵ đột nhiên khựng lại, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm trang:

- Thải Chi! Muội do ta nhìn mà lớn lên, không có khả năng gạt được ta... Muội rốt cuộc muốn làm cái gì?

Thải Chi lặng lẽ cắn môi, giọng nói cũng yếu đi:

- Muội... Chính là... Muốn xem đại hội huyền thần thôi.

- Không nói thật, vậy đừng mong ta đi cùng muội.

Mạt Lỵ không hề thỏa hiệp dời ánh mắt đi.

- Muội... Muội muội...

Thật ra ngay từ đầu Thải Chi đã biết, cho dù bản thân như thế nào cũng không thể có khả năng lừa gạt được tỷ tỷ, lý do chân chính, nàng lại nhất định không thể nói ra được. Bởi vì nàng hiểu rất rõ tính tình của tỷ tỷ, giống như tỷ tỷ là người hiểu rõ nhất nàng vậy.

- Muội... Là có những lý do khác, nhưng mà... Không thể nói. Tỷ tỷ, tỷ đi theo muội đi, có được koong, có được không!

Tròng mắt Thải Chi mông lung mịt mờ, giống như một con mèo con đáng thương tội nghiệp năn nỉ.

Đối với nàng mà nói, những ngày này đều tâm tình đủ loại trầm bổng phập phồng.

Lúc vòng dự tuyển đầu tiên của đại hội huyền thần mở ra, nàng liền thông qua tinh thần bia, tìm được tên của Vân Triệt... Ngâm Tuyết giới, Vân Triệt, Thần Kiếp cảnh cấp một.

Khi đó, tuy rằng nàng vui sướng, nhưng cũng không sốt ruột, bởi vì vòng dự tuyển đầu tiên còn kéo dài liên tục một tháng.

Nhưng sau đó, nàng lại đột nhiên biết được người tham gia đại hội huyền thần cũng sẽ không phải sau khi thi đấu toàn bộ được ở lại Trụ Thiên thần giới, tất cả người bị loại bỏ đều bị đưa ra. Nàng chỉ biết tình hình có biến, không thể không thay đổi"Kế hoạch", không kéo Mạt Lỵ đi Trụ Thiên thần giới, mà định sau khi vòng dự tuyển đầu tiên kết thúc, vụng trộm một mình đi tới bên ngoài Trụ Thiên giới, muốn thử tìm được Vân Triệt bị bài xích ra, sau đó lại dùng phương pháp khác.

Kết quả lại không tìm được, mà ngược lại ngoài ý muốn tìm được tên của Vân Triệt ở trong những người tham gia đợt dự tuyển thứ hai.

Người dự tuyển đợt thứ hai bị đào thải, giống vậy sẽ bị đưa ra, tình huống vẫn không hề có biến hóa giống như trước. Nhưng mà, ngay mới vừa rồi, cách đợt dự tuyển thứ hai kết thúc còn chưa tới một canh giờ, nàng lại dùng tinh thần bia tùy ý liếc nhìn tình huống của Vân Triệt...

Lại phát hiện hắn thế mà lại ở trong vòng ba trăm thứ hạng đầu!

Hoàn toàn không nghĩ ra dược Vân Triệt làm được như vậy bằng cách nào, Thải Chi chỉ có lòng như lửa đốt chạy tới chỗ Mạt Lỵ.

Mạt Lỵ nhíu nhíu mày:

- Không thể nói? Vì sao không thể nói? Không phải ta đã liên tục nói rồi, về sau nếu có đại sự gì, tuyệt đối không thể một mình quyết định, bây giờ muội lại có chuyện gì gạt ta?

Thải Chi bị dọa đến trái tim nhảy dựng, giọng nói bỗng chốc yếu ớt đi:

- Muội... Muội đã đáp ứng tỷ tỷ nhất định sẽ nghe lời, nhưng mà... Nhưng mà lần này không giống như vậy, tỷ tỷ đến đó, rồi sẽ biết, hiện giờ không thể nói.

- Không được! Nhất định phải nói!

Mạt Lỵ vẫn không hề nhả ra.

Thải Chi ngửa mặt lên:

- Tỷ tỷ... Chỉ một lần này, có được không? Sau khi tỷ tỷ trở về, muội vẫn luôn luôn thật nghe lời tỷ tỷ, chưa bao giờ khiến tỷ tỷ tức giận. Nhưng một lần này... Tỷ tỷ nghe theo muội có được không, chỉ một lần này, thật sự chỉ một lần này... Rất quan trọng rất quan trọng đó. Chỉ cần tỷ tỷ đáp ứng muội, về sau muội cái gì đều nghe lời tỷ, có được không... Có được không...

Nàng vừa nói, trong tinh mâu đã dâng lên nước mắt sợ hãi đáng thương.

Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ quật cường như thế của Thải Chi, trong lòng Mạt Lỵ rất nghi ngờ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại nhìn dáng vẻ gần như cầu xin kia của Thải Chi, cuối cùng mềm lòng đi:

- Muội... Rốt cuộc... Được rồi... Nhưng mà, ta chỉ cho phép muội tùy hứng một lần này, muội phải bảo đảm, về sau chuyện gì đều không cho phép lại gạt ta!

- Ừm!

Tinh mâu của Thải Chi sáng lên, vô cùng vui sướng lên tiếng trả lời.

Mạt Lỵ sẽ nghiêm khắc như vậy đối với Thải Chi, đương nhiên không phải không có nguyên nhân... Bởi vì những năm nàng không ở Tinh Thần giới, Thải Chi thế mà lại tiếp nhận truyền thừa của Thiên Lang tinh thần, đây đối với người khác mà nói, có thể có tư cách kế thừa lực lượng tinh thần, là ban thưởng trời ban mà nằm mộng cũng không dám mong.

Nhưng đây đối với Mạt Lỵ mà nói, là hiểm nguy đại họa tuyệt đối tuyệt đối không thể nhận.

Đâ là nguyên nhân lớn nhất khiến cho nàng không thể không lập tức trở về Tinh Thần giới.

Trụ Thiên thần giới, thảo luận đại sự có liên quan đến vách tường hỗn độn gần ba ngày, trên phong thần đài vẫn bao phủ phong vân khác thường như trước.

- Thời gian tính ra, đợt dự tuyển thứ hai, cũng sắp kết thúc rồi.

Trụ Thiên thần đế liếc mắt về phía Trụ Thiên tháp:

- Một ngàn người trẻ tuổi thông qua dự tuyển sẽ được đưa đến chỗ này, mà bọn họ chính là"Thiên tuyển chi tử" do đại hội huyền thần lần này chọn ra, nếu tương lai thật sự bùng nổ tai họa, bọn họ chính là trợ lực rất mạnh.

- Chỉ có điều, trước khi đại hội huyền thần hoàn toàn kết thúc, tốt nhất đừng nói cho bọn họ biết chuyện này. Chuyện quan trọng nhất ngay sau đó của bọn họ, đó là thỏa sức phô bày ra phong tư của bọn họ, hưởng thụ đại hội huyền thần của bọn họ, cũng để cho chúng ta tận mắt nhìn thấy phong thái của một lứa tuổi trẻ này, đừng đột nhiên gánh vác áp lực trầm trọng.

Người trên phong thần đài đều gật đầu, chấp nhận sâu sắc.

Thích Thiên thần đế cười một tiếng quái dị:

- Ha, thiên tuyển chi tử. Vậy bổn vương có thể cẩn thận kiến thức nhìn xem, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho ta quá thất vọng mới được.

- A, ếch ngồi đáy giếng quá lâu, đừng bị dọa tiểu trong quần.

Tinh Thần đế đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Dưới Vương giới, đương kim tuổi trẻ của đông thần vực đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, không chỉ có Tinh Thần đế, các thần đế khác cũng đều rất có tin tưởng.

- A, vậy bổn vương thật đúng là không thể chờ đợi được.

Thích Thiên thần đế ngoài cười nhưng trong không cười.

Lúc này, thần sắc Trụ Thiên thần đế đột nhiên chợt động, cười như không cười liếc mắt nhìn Phạm Thiên thần đế.

Phạm Thiên thần đế cũng liếc mắt sang, sau đó khẽ cười khổ nói:

- Tiểu nữ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tự tiện xông vào, Thiên Diệp xấu hổ, mong rằng đừng trách cứ.

Trụ Thiên thần đế khó có được sang sảng mà cười:

- Ha ha ha ha, lệnh ái đích thân đến, lão hủ cao hứng còn không kịp, nào nỡ đành lòng trách cứ.

- Haizzz, đều đã tự tiện xông vào, nhưng chỉ nhìn từ xa xa, cũng không chịu đến bái kiến các vị tiền bối, thật sự càng ngày càng kỳ quái.

Phạm Thiên thần đế cười khổ lắc đầu nói.

Âm thanh hai người nói chuyện với nhau, tất cả mọi người nghe được rành mạch, nháy mắt vô số người trông mong ngóng chờ...

Nữ nhi của Phạm Thiên thần đế...

"Thần nữ" trong truyền thuyết kia đến đây!

Nhưng lập tức, bọn họ lại nghe được tiếng cười khổ của Phạm Thiên thần đế, ý tứ trong lời nói, rõ ràng là thần nữ có tới đây, nhưng không tới phong thần đài, mà đang... Đứng từ xa nhìn?

Nguyệt Thần đế mỉm cười nói:

- Như vậy cũng tốt, nếu thần nữ của đông thần vực chúng ta thật sự có mặt, sợ rằng một đám nam nhi không còn tâm tư thưởng thức đại hội huyền thần, ha ha ha.

- Ha ha ha ha.

Chúng thần đế cười rộ lên... Trừ bỏ Tinh Thần đế.

Kỳ quái, tại sao Ảnh nhi lại cảm thấy hứng thú đối với đại hội huyền thần này -- trong lòng Phạm Thiên thần đế nổi lên nghi hoặc. Lấy hiểu biết của hắn đối với nữ nhi của mình, nàng không có lý do gì xuất hiện ở đây.

Trên không Trụ Thiên thần giới, trên đám mây xa xôi.

Một bóng dáng màu vàng đứng yên trong đám mây, nàng một thân kim y, lưu quang như mộng, mặc dù chỉ thoáng qua bên người, lại phác họa lên đường cong xinh đẹp đủ để cho bất cứ nam nhân nào điên cuồng, tóc dài hiện ra màu vàng chói mắt, buông thẳng đến cái mông vểnh cao.

Cho dù nhìn bóng lưng hoặc góc nghiêng từ xa xa, cho dù là ai đều sẽ không thể hoài nghi, đây nhất định là một nữ tử tuyệt mỹ. Bởi vì nàng chính là yên tĩnh đứng ở đó, nhưng ngay cả thiên mang, tinh quang đều e lệ, lặng yên ảm đạm, giống như e sợ che đậy mất tao nhã của nàng.

Nhưng vô cùng tiếc nuối chính là, lại không có người nào may mắn có thể thưởng thức chân nhan của nàng.

Một miếng che mắt màu vàng có hình dáng như đôi cánh phượng hoàng che lên trên hai tròng mắt thần bí của nàng, nhưng dưới miếng che mắt, cánh môi ngọc rất mềm mại, như cánh hoa đỏ hồng, phát sáng mênh mông, cổ càng giống như son phủ tuyết, trắng sáng như huyễn, làm cho người ta không thể tin được trên đời này thế mà lại thật sự tồn tại da thịt giống như mỹ ngọc không tỳ vết.

Ở thần giới này, người từng thấy dung nhan của nàng cực kỳ ít, nhưng gần như không ai không biết kỳ danh.

Thần nữ Phạm Đế của đông vực -- nữ nhi duy nhất của Phạm Thiên thần đế -- Thiên Diệp Ảnh Nhi!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment