Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1154 - Chương 1155: Cuối Cùng Vào Trụ Thiên

. ._578__1" class="block_" lang="en">Trang 578# 1

 

 

 

Chương 1155: Cuối cùng vào Trụ Thiên



Nàng trực tiếp xuyên qua cấm chế của Trụ Thiên giới, đi tới trên không phong thần đài, ánh mắt xuyên qua không gian xa xôi, rơi vào trên phong thần đài, hiển nhiên, nàng vì đại hội huyền thần này mà đến, cũng không có tính toán muốn vào phong thần đài xem cuộc chiến, mà cứ tránh người xem từ xa như vậy.

Bên người nàng, là một lão già nhìn cực kỳ già nua, chiều cao của hắn không đủ sáu thước, trên thân còng lưng, toàn thân khô héo giống như tử thi bị phơi dữ dội ở hoang mạc, phủ lên trên thân là một chiếc áo xám rõ ràng quá mức rộng rãi, cũ nất gần như chỉ có thể miễn cưỡng che đậy thân thể.

Đầu của lão giả cúi xuống thật sâu, không cách nào nhìn thấy ánh mắt của lão, khí tức hiện ra vẻ đục ngầu quỷ dị, toàn thân giống như xơ cứng, vẫn không nhúc nhích. Liền ngay cả áo bào tro rách nát trên thân kia cũng hoàn toàn yên lặng, không hề vì gió mà động.

Phía sau, hai thiếu nữ thanh xuân đứng yên tĩnh. Các nàng mặc nhuyễn giáp màu bạc giống nhau, thiếu nữ bên phải có dáng người tinh xảo, đường cong lả lướt, thiếu nữ bên trái ngược lại đẫy đà hơn nhiều, ngân giáp trước ngực phồng lên cao cao, theo hô hấp của nàng rung động lên xuống.

Hai thiếu nữ cúi đầu xuống, tất cung tất kính, giống như ngay cả bóng lưng của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng không dám tự tiện nhìn thẳng, như sợ thần linh.

Mà hai người nữ tử nhìn có vẻ dè dặt cẩn trọng, rõ ràng chính là tùy tùng thị nữ, khí tức huyền đạo phóng thích ra từ trên người hai nàng, cũng tuyệt đối đủ để cho vô số Giới Vương trên phong thần đài đều có vẻ sợ sệt kinh hãi.

- Xem ra, là có khách không mời tự đến.

Thiên Diệp Ảnh Nhi mở miệng, cánh môi xinh đẹp như xức nước hoa lại phát ra giọng nói vô tình cực kỳ lạnh lùng.

- Một là Long hoàng, một là nam vực Thương Thích Thiên.

Lão già còng lưng trả lời, giọng nói vô cùng tối nghĩa khó nghe, khiến cho người ta khó mà tin tưởng nổi kia chính là âm thanh của loài người phát ra.

Kim mi của Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ động:

- Ngay cả Long hoàng đều đến đây? Xem ra, cũng là vì cái gọi là vết nứt của vách tường hỗn độn.

- Tiểu thư có cần đến bái kiến?

Lão giả còng lưng nói. Lúc lão nói chuyện, toàn thân vẫn không nhúc nhích... Giống như ngay cả môi cũng không hề động đậy.

Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề do dự trong khoảnh khắc:

- Không cần. Trên đời này người xứng để cho ta hạ bái, cũng chỉ có một mình phụ vương.

- Cổ bá, ngươi cảm thấy một chuyến này, sẽ có thu hoạch hay không?

- Tiểu thư tự có tính toán.

Lão nhân được gọi là"Cổ bá" khàn khàn trả lời.

Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ thì thầm một tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên phong thần đài:

- Thời gian tính ra, cũng không sai biệt lắm nên bắt đầu. Cửu huyền linh lung thể... Cho dù có che giấu, cũng tuyệt đối không có khả năng tránh thoát được ánh mắt của Cổ bá.

Trong Trụ Thiên châu, đợt dự tuyển thứ hai của đại hội huyền thần cuối cùng đã tới lúc kết thúc, âm thanh Trụ Thiên cũng đúng giờ vang lên:

- Các cường giả trẻ tuổi, đợt dự tuyển thứ hai sắp kết thúc, ai sẽ trở thành một trong một ngàn thiên tuyển chi tử, các ngươi đã đưa ra đáp án.

Vào một khắc này chiến trường dừng hình ảnh, tất cả huyền lực trong nháy mắt biến mất toàn bộ, bao gồm huyền giả đang ác chiến, cũng giống như trong nháy mắt bị rút sạch huyền mạch, cuối cùng không cách nào phóng thích ra một chút lực lượng nào.

Kết quả của đợt dự tuyển thứ hai, như vậy hoàn toàn xác định.

Chiến trường yên tĩnh đi, người người đều đang nhìn bầu trời, cùng đợi vận mệnh tiếp theo. Có người mừng rỡ như điên, có người bình tĩnh lạnh lùng, có người gào khóc, có người thậm chí điên cuồng... Nhất là người chỉ cách vị trí một ngàn người đầu tiên này một thứ hạng.

Tuy là cách một thứ hạng, nhưng vận mệnh lại khác nhau một trời một vực.

Người thứ một ngàn và người thứ một ngàn lẻ một... Vế trước, tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, vế sau, sẽ bị mất đi ba ngàn năm tu luyện trong thần cảnh, cách biệt một trời cũng không đủ để hình dung khoảng cách này.

- Người không thể tiến vào một ngàn danh ở chiến trường này, các ngươi sắp bị đưa ra khỏi chiến trường này, chân thân dời khỏi bên ngoài Trụ Thiên giới. Hy vọng đại hội huyền thần phen này, có thể có vinh hạnh trợ giúp con đường tu huyền của các ngươi có tương lai và khả năng vô hạn.

Bạch quang từ trên trời giáng xuống, lúc âm thanh Trụ Thiên vừa dứt, toàn bộ hình chiếu của huyền giả có thứ tự không vào ngàn danh đều biến mất hết.

Chiến trường thứ hai yên tĩnh nhất thời chỉ còn lại một ngàn người, bên trong ngàn người, bao gồm Vân Triệt.

Âm thanh Trụ Thiên càng thêm điếc tai chấn động tâm hồn:

- Nhóm thiên tài trẻ tuổi, các ngươi đã thành công dùng thực lực và ý chí chứng minh bản thân rồi, trở thành"Thiên tuyển chi tử" của đại hội huyền thần lần này. Các ngươi sắp có tư cách tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, ở nơi đó, các ngươi sẽ một lần nữa thay đổi cuộc đời, cũng có khả năng triệt để sửa đổi vận mệnh của mình.

- Nhưng trước đó, chiến đấu của các ngươi vẫn còn chưa kết thúc.

- Tiếp theo, các ngươi chân chính sắp được đưa vào trong phong thần đài của Trụ Thiên thần giới, nơi đó, sẽ có cuộc chiến đào thải vòng thứ ba càng thêm tàn khốc, cùng với...

- Cuộc chiến phong thần cuối cùng!

- Một ngàn thiên tuyển chi tử, người có tư cách tham dự cuộc chiến phong thần, chỉ có ba mươi hai người!

- Mà cuối cùng người có thể lấy được phong thần, chỉ có bốn người!

Tất cả mọi người nghiêm túc chăm chú nghe, e sợ bỏ lỡ mất dù chỉ một chữ. Chỉ có Vân Triệt nhắm hai mắt lại, thở phào thật dài...

- Cuối cùng... Cuối cùng..

Cái gì mà cuộc chiến đào thải vòng thứ ba, cái gì mà cuộc chiến phong thần, hắn một chút cũng không quan tâm."Sắp được đưa vào Trụ Thiên thần giới", một câu nói này, đối với hắn mà nói đã hoàn toàn đủ rồi.

Một đường này bốn bề sóng dậy, thật sự rất không dễ dàng... Tuy rằng, có viên đá đặt chân cực kỳ cường đại Vũ Quy Khắc này, dường như cũng không phải rất khó?

Sau khi được đưa đi Trụ Thiên giới, cái gọi là phong thần đài kia, có thể sẽ đối mặt với tình huống như thế nào, trong lòng hắn đều biết, nhưng hắn chẳng những vẫn không hề lo lắng, ngược lại đã sớm khẩn cấp.

- Thanh niên là chúa tể tương lai của đông thần vực, đi phong thần đài tiếp tục cuộc chiến của các ngươi đi!

Tinh --

Sáng rọi chiếu xuống, toàn bộ hình chiếu giống như bị hòa tan hoàn toàn chậm rãi biến mất.

Phong thần đài Trụ Thiên giới, Trụ Thiên đế cũng đứng dậy vào lúc này, mỉm cười nói:

- Xem ra, kết quả cuối cùng đã có rồi, để chúng ta đi nghênh đón một ngàn vị"Thiên tuyển chi tử" được Trụ Thiên châu tự mình lựa chọn ra đi.

- Khư Uế, vòng dự tuyển thứ ba trước mắt, cùng với cuộc chiến phong thần cuối cùng, liền do ngươi chủ trì, cần phải công chính nghiêm khắc!

Phía sau Trụ Thiên thần đế một nam tử trung niên một thân áo đen đứng lên, hắn có một khuôn mặt khiến cho người ta vừa nhìn một cái liền sẽ chợt tim đập nhanh, chân mày giống như hàn kiếm, kéo dài đến hai bên tóc mai, môi mỏng nhếch lên, giống như chưa bao giờ cười. Góc cạnh ngũ quan rõ ràng, mỗi một đường vân da thịt trên mặt, giống như đao kiếm điêu khắc, một đôi mắt như con ưng đói đang bay lượn, lợi hại băng hàn.

- Chủ thượng yên tâm.

Bốn chữ ngắn ngủi, từng chữ như đao.

Mà khoảnh khắc khi hắn đứng dậy, âm thanh trên phong thần đài đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, vô số nhân vật cấp Giới Vương đều đột ngột im miệng, tim đập nhanh rất nhiều, hồi lâu vẫn không dám nói chuyện.

- Khư Uế tôn giả... Lần này lại do hắn chủ trì.

Viêm Tuyệt Hải thấp giọng kinh ngạc nói.

- Khư Uế... Tôn giả?

Một đệ tử Phượng Hoàng khẽ nói một tiếng, sau đó chợt nhớ tới mình đã nghe nói đến cái tên này từ đâu, kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Chính là... Tài quyết giả... Khư Uế tôn giả!

Hỏa Như Liệt thấp giọng nói:

- Tổng thủ lĩnh tài quyết giả của Trụ Thiên giới, nếu bàn về công chính nghiêm khắc, không bàn đến tình cảm, hắn xưng thứ hai ở đông thần vực, không ai dám xưng thứ nhất. Hắn lại được ủy thác chủ trì cuộc chiến phong thần, xem ra, Trụ Thiên giới quả nhiên cực kỳ coi trọng đại hội huyền thần phen này.

- Đó là tự nhiên, dù sao liên quan đến kiếp nạn trong tương lai có thể bùng nổ... Không phải đùa giỡn.

Viêm Tuyệt Hải nói.

Cái tên Khư Uế tôn giả, ở đông thần vực có thanh danh to lớn tuyệt đống không thua kém tứ đại thần đế.

Bởi vì hắn là tổng thủ lĩnh tài quyết giả của Trụ Thiên giới, trong những năm hắn dẫn dắt tài quyết giả, từng chế tài cường giả và tinh giới huyền đạo nhiều đếm không xuể, một khi bị xác định việc ác kia, cho dù là ai, cho dù xuất thân như thế nào, cho dù là tinh giới nào, đều sẽ bị chế tài cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không chùn tay nuông chiều.

Kỳ danh"Khư Uế", đó là có ý tứ khu trừ ô uế của đông thần vực.

Khư Uế cũng không phải là tên thật, mà sau khi trở thành thống lĩnh tài quyết giả mới quyết ý sửa đổi, có thể thấy được ý chí kiên cường.

Hắn khiến vô số huyền giả tinh giới ở đông thần vực phải kính sợ, người dính việc ác, cho dù ở địa vị nào, chỉ cần nghe thấy tên của hắn đều sẽ run run.

Trụ Thiên thần giới có được uy vọng không gì sánh kịp ở đông thần vực, với tài quyết giả, dưới sự dẫn dắt của Khư Uế tôn giả của tài quyết giả, có quan hệ thật lớn.

Vì sao viên huyền ảnh thạch đầu tiên trong tay Vân Triệt có thể khiến cho Vũ Quy Khắc nhẫn nhịn khuất nhục còn phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ... Không được tàn sát mộc linh, là một trong những quy định quan trọng của đông thần vực, sau khi thứ trong viên huyền ảnh thạch kia bị công khai, nếu như bị tài quyết giả biết được, cho dù Thần Vũ giới là tinh giới thượng vị rất mạnh, cũng tuyệt đối không chịu nổi -- có khi còn bị lấy ra giết gà dọa khỉ giống như mộc linh trước đó dưới hiện trạng bị đủ loại âm thầm liệp sát.

Bạch quang chiếu lên, một huyền trận không gian thật lớn đột nhiên xuất hiện ở trung tâm phong thần đài, theo huyền trận xoay tròn, một ngàn khí tức thuộc về cường giả tuổi trẻ đồng thời xuất hiện.

Theo bạch quang biến mất, một ngàn"Thiên tuyển chi tử" trải qua hai đợt chém giết thảm thiết mà quyết ra hiện ra toàn bộ ở trước mắt mọi người.

Phong thần đài nhất thời xôn xao một trận, hơn phân nửa số người đều có phần không khống chế được đứng lên. Bắt đầu từ đợt dự tuyển thứ hai, bọn họ ở ngay phong thần đài bàn bạc đại sự, mà không cách nào thông qua tinh thần bia biết được tình huống chiến trường, nói cách khác, bọn họ ngược lại là người biết được kết quả trễ nhất. Tử nữ, đệ tử cùng với người mà bọn họ chú ý có thể trở thành một trong một ngàn"Thiên tuyển chi tử" này hay không, vào một khắc này mới chính thức biết được.

Nhất thời, trên phong thần đài xen lẫn tiếng cười to với tiếng kêu buồn bã, số lượng lớn trưởng giả nhìn hậu đại của mình xuất hiện trên phong thần đài, cũng khó kiềm chế được kích động, cất tiếng cười to.

Hỏa Như Liệt đầu tiên liền tập trung chặt chẽ vào khí tức của Hỏa Phá Vân, tuy rằng trong lòng đã sớm chắc chắn đệ tử của mình ở trong vòng ngàn danh đã chắc như đinh đóng cột, nhưng hai mắt nhìn thấy, vẫn khuôn mặt kích động đến đỏ bừng, nhiệt huyết sôi trào, đã vốn không quan tâm đến tình huống, lên tiếng gầm to:

- Ha ha ha ha! Vân nhi tốt, làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Con là kiêu ngạo của Kim Ô tông ta, cũng là kiêu ngạo của Viêm Thần giới, ha ha ha ha ha ha ha!

Trong tiếng cười lớn, Hỏa Như Liệt cũng không chú ý tới trên mặt mình đã có hai hàng lệ nóng chực trào. Bởi vì thành công của Hỏa Phá Vân không chỉ là một thứ tự, một vinh quang, càng thay đổi địa vị của Kim Ô tông ở Viêm Thần giới, cùng với tương lai của toàn bộ Viêm Thần giới.

Mà người này, chính là đệ tử của hắn.

Được đồ nhi như thế, dù chết cũng không uổng. Tất cả trả giá, đều vạn phần đáng giá.

- Hỏa tông chủ, Viêm tông chủ, chúc mừng. Xem ra lần này Viêm Thần các ngươi thật sự được trời cao chiếu cố.

Mộc Hoán Chi nhìn về phía Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải nói, tuy thật tình chúc mừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ăn đắng. Mà hắn vừa nói xong, ánh mắt đột nhiên khựng lại, sau đó đôi mắt già như bị kim đâm, kịch liệt phóng đại, giống như đột nhiên nhìn thấy hình ảnh khó tin nhất trên thế giới.

Ở chính giữa một ngàn Thiên tuyển chi tử, vị trí không dễ dàng bị chú ý tới nhất kia, hắn thấy được một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi đó.

- Vân... Ặc... Cái này này này này...

Mộc Hoán Chi há to mồm, lại như thế nào đều không thể kêu ra tên, liên tục dụi mắt mấy lần, vẫn không thể nào tin được.

- Vân Triệt!?

Còn Mộc Băng Vân lại đột ngột đứng lên, tuyết nhan mang theo kinh ngạc thật sâu, cùng với không thể tin không hề thua kém Mộc Hoán Chi chút nào.

Cảnh giới thần đạo: Thần Nguyên cảnh (mười cấp) -> Thần Hồn cảnh (mười cấp) -> Thần Kiếp cảnh (chín cấp) -> Thần Linh cảnh (mười cấp) -> Thần Vương cảnh (mười cấp) -> Thần Quân cảnh (mười cấp) -> Thần Chủ cảnh (mười cấp).


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment