Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1156 - Chương 1157: Thẩm Lý Và Phán Quyết

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1157" class="block_" lang="en">Trang 579# 1

 

 

 

Chương 1157: Thẩm lý và phán quyết



- Vân... Vân huynh đệ?

Xuất hiện trên phong thần đài, máu toàn thân Hỏa Như Liệt sôi trào, ở trước mặt đại nhân vật giống như thần thoại này, hơn nữa đang nhìn bản thân, kích động mãnh liệt trước nay chưa từng có, nào còn có tâm lý chú ý đến điều gì khác. Hắn quen thuộc với khí tức của Vân Triệt, mà đến giờ này mới phát hiện ra được Vân Triệt thế mà lại đang đứng ở phía bên phải cách mình không xa, chỉ cách mình không đến mười người.

Phản ứng đầu tiên của Hỏa Phá Vân, không hề nghi ngờ đó là không thể tin nổi vào hai mắt của mình.

Người biết Vân Triệt, không chỉ có riêng một mình Hỏa Phá Vân, còn có một người sinh ý hận rất sâu đối với hắn -- Quân Tích Lệ, nàng nhìn Vân Triệt, sợ run trọn vẹn ba giây:

- Hắn? Không có khả năng... Hắn trà trộn vào đây như thế nào?

- Đây là có chuyện gì? Tại sao có thể có một người mới chỉ Thần Kiếp cảnh... Chờ đã, người này là...

Mắt đẹp của Thủy Ánh Nguyệt khựng lại, chợt nhớ tới mình đã nhìn thấy người này ở đâu.

Nếu như nói có người hoàn toàn không hề kinh ngạc, kia trừ bỏ Vũ Quy Khắc ra, cũng chỉ có một mình Thủy Mị Âm. Không giống với những người khác, từ vừa mới bắt đầu nàng đã vụng trộm nhìn Vân Triệt, mà bây giờ, hắn đột nhiên trở thành tiêu điểm của toàn bộ phong thần đài, bên trong tinh mâu của Thủy Mị Âm cũng sáng rọi lưu chuyển, trên khuôn mặt non nớt nở nụ cười nhẹ nhàng:

- Hi hi hi. Hóa ra đại hội huyền thần có thể chơi vui như vậy.

Nên tới luôn luôn sẽ tới, Vũ Quy Khắc bắt đầu bất an.

- Người kia là ai vậy? Đây là có chuyện gì?

- Thần Kiếp cảnh... Lại còn là cấp một!? Đây cho dù như thế nào đều không thể có khả năng vào được"Thiên tuyển chi tử" đi?

- Đâu chỉ Thiên tuyển chi tử, ngay cả vòng dự tuyển đầu tiên đều khó có khả năng qua!

- Chẳng lẽ... Hắn dùng hết thủ đoạn đặc thù gì?

- Đây còn phải hỏi sao? Lại có người dám gian lận ở đại hội huyền thần! Thế mà lại cưỡng ép xâm nhập vào một ngàn danh đầu tiên, đây chẳng phải muốn chết sao!

- Hắn rốt cuộc làm được như thế nào?

- Quản hắn có thủ đoạn gì, dù sao chết chắc rồi!

Phong thần đài bàn luận ào ào, hai mặt nhìn nhau, sau khi bọn họ phát hiện Vân Triệt ngoại tộc này tồn tại, ánh mắt từ kinh ngạc, khó có thể tin, đần dần đều chuyển thành khinh bỉ với thương hại.

Một ngàn danh đầu tiên ở đại hội huyền thần, đó là độ cao cỡ nào. Thần Kiếp cảnh cấp một tiến vào một ngàn thứ hạng đầu, tiểu hài tử ba tuổi đều khó có khả năng tin được. Gian lận liền gian lận đi, dù sao cho dù là thủ đoạn gì, có thể gian lận cũng là một loại năng lực, nhưng gian lận xếp ra bài danh thì cũng thôi đi, lại dám xếp ra đến một ngàn thứ hạng đầu trên tổng bảng, rõ rõ ràng ràng bại lộ ra ở trước mặt tứ đại thần đế đông thần vực cùng với vô số Giới Vương tinh giới.

Nói hắn muốn chết đều là nhẹ rồi, quả thật ngu xuẩn không ai bằng.

Trên chỗ ngồi phía đông phong thần đài, sắc mặt của tứ đại thần đế cũng đều sa sầm xuống, liền ngay cả Trụ Thiên thần đế bình thản trầm ổn nhất cũng cau chặt chân mày. Hắn vừa định mở miệng, bên tai liền truyền đến tiếng cuồng tiếu tùy ý.

Thích Thiên thần đế ngửa nửa người trên ra sau, vừa cười to, còn vừa vỗ tay:

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha... Thú vị thú vị, rất thú vị! Chính là Thần Kiếp cảnh cấp một, lại có thể giết đến một ngàn thứ hạng đầu của tuổi trẻ đông thần vực, quả thật khiến bổn vương mở mang tầm mắt, ha ha ha ha.

Thích Thiên thần đế cười to không hề nghi ngờ chính là trào phúng đối với đông thần vực, khiến sắc mặt của tứ đại thần đế càng trầm xuống.

Ngay cả Thần Kiếp cảnh cấp một cũng có thể tiến vào một ngàn thứ hạng đầu, cũng rõ ràng kéo một ngàn thứ hạng đầu của đông thần vực xuống Thần Kiếp cảnh cấp một, sao có thể không bị trào phúng.

Truyền ra, không thể nghi ngờ là một chê cười cực lớn.

Tuy rằng sắc mặt của Trụ Thiên thần đế vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng nói rõ ràng mang theo vài phần trầm thấp:

- Khư Uế!

Hai chữ nhàn nhạt, toàn trường đều yên lặng.

Khư Uế tôn giả từ trên không phong thần đài hạ xuống, đứng ở trước một đám"Thiên tuyển chi tử", chưa phát ra một câu, nhưng uy nghiêm giống như có thể trấn áp thiên địa kia khiến toàn thân tất cả các huyền giả đột nhiên run sợ, câm như hến.

Hai mắt hắn hơi chuyển, hai ánh mắt còn lợi hại hơn kiếm cấp thần đạo rơi thẳng vào trên người Vân Triệt, một luồng ý lạnh khó hiểu, khiến huyền giả trẻ tuổi bên người Vân Triệt đều hồi hộp trong lòng, cấp tốc cẩn thận dời ra xa, đám người lấy Vân Triệt làm trung tâm đột nhiên nhiều ra một khoảng trống rất lớn.

- Ngươi, ra đây đi.

Khư Uế mở miệng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm. Trên người hắn chưa hề phóng thích chút huyền lực nào, nhưng một luồng uy áp không biết từ đâu mà đến như vạn quân thiết bản đè lên người, khiến cường giả trẻ tuổi đỉnh phong của đông thần vực này đều bị nín thở.

Vốn nên là chuyện cực kỳ buồn cười, khiến cho người ta hả hê, thậm chí có phần giải hận. Nhưng bởi vì uy danh quá mức dọa người của Khư Uế tôn giả, mà trở nên vô cùng khẩn trương, giận dữ vì Vân Triệt hèn mọn càng nhiều chuyển thành thương hại.

Bởi vì đối mặt với Khư Uế tôn giả, cho dù ngươi có xuất thân bao lớn, cho dù là con tư sinh của thiên vương lão tử đều phải xong đời.

Không có bất kỳ do dự chần chừ, Vân Triệt bước chân ra, bình tĩnh đứng trước mặt Khư Uế tôn giả, không hỏi vì sao.

Cũng đứng ở trước cái nhìn chăm chú của Long hoàng, ngũ đại thần đế, còn có gần như toàn bộ tất cả cường giả đứng đầu của đông thần vực.

Toàn bộ phong thần đài, vào một khắc này biến thành lấy Vân Triệt làm trung tâm... Kể cả Lạc Trường Sinh đều không thể có"Vinh hạnh đặc biệt" giống như thế này.

- Ngươi tên là gì, xuất thân ở đâu?

Khư Uế tôn giả hỏi, giọng nói không hề mang theo dù chỉ một chút cảm tình.

- Vân Triệt, xuất thân hạ giới.

Vân Triệt bình tĩnh đáp.

Bốn chữ"Xuất thân hạ giới" nhất thời khiến phong thần đài xôn xao một trận rất nhỏ, toàn bộ ánh mắt bởi vì thế mà thay đổi. Ở thần giới, cho dù là tinh giới hạ vị có cấp bậc thấp nhất, cũng sẽ hèn mọn huyền giả đến từ hạ giới, coi là"Tồn tại thấp hơn".

Cho dù Vân Triệt là nhi tử của Giới Vương thượng vị nào, ở dưới tình hình này phạm phải đại họa ngập trời như thế, cũng chắc chắn gặp phải chế tài không dung tình. Mà nếu như thật sự chỉ là xuất thân hạ giới... Kia không thể nghi ngờ là ngay cả một chút đường sống đều không có.

- Vân... Huynh đệ...

Dưới chân Hỏa Phá Vân run run, toàn thân bất an, nhưng cũng không dám vọng động, cũng không dám nói gì.

- Vậy... Vậy vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?

Lông tóc toàn thân Mộc Hoán Chi đều đã dựng đứng lên, thấp thỏm lo âu tới cực điểm. Vân Triệt là đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, nếu như hắn gặp chuyện không may, sau khi trở về bọn họ không cách nào giao đãi với Mộc Huyền Âm. Hơn nữa, chuyện này đâu chỉ là vấn đề của một mình Vân Triệt... Còn vô cùng có khả năng liên lụy đến Ngâm Tuyết giới.

Dù sao, đây chính là đại hội huyền thần mà tứ đế đều tới, còn có Long hoàng với Thích Thiên thần đế cũng tới!

- Tiểu tử này... Trong ngày thường khôn khéo như vậy, đây... Đây là đột nhiên trong đầu rót phân vào sao!

Hỏa Như Liệt cũng hoảng sợ nôn nóng, giận dữ mắng to.

- Hả?

Chỗ ngồi của Tinh Thần giới, Thiên Độc tinh thần Ngục La vẫn luôn thưởng thức ngón tay, không hề có hứng thú đối với tất cả lại nheo mắt lại, phần môi gợi cảm câu người phát ra một tiếng ngâm khẽ.

- Sao vậy?

Bên cạnh nàng, Thiên Cương tinh thần Thần Hổ đưa mắt liếc sang.

- Không có chuyện gì, chính là chợt nhớ tới một người.

Giọng Ngục La mềm mại lười nhác, giống như yêu cơ quyến rũ nói nhỏ bên tai.

- Không biết là kẻ xui xẻo nào đoản mệnh như vậy, lại bị ngơi nữ ma quỷ này nhớ thương đến.

Thiên Cương tinh thần Thần Hổ nói.

Ngục La vuốt ve ngón tay thon dài tràn đầy mùi hoa nồng đậm của mình, yêu kiều híp mắt nói:

- Một người chết mà thôi. Tiểu đệ đệ tìm đường chết này chẳng những có dáng vẻ giống kẻ đó, ngay cả tên cũng giống nhau, thật thú vị đó.

Gương mặt của Khư Uế tôn giả còn cứng ngắc hơn sắt luyện, giống như chưa bao giờ có biểu cảm, nhưng khi hắn nhìn thẳng vào Vân Triệt, chỗ sâu trong đồng tử thoáng qua một tia quang mang kỳ lạ.

Không chỉ có Khư Uế tôn giả, ánh mắt của Long hoàng, Phạm Thiên thần đế, Trụ Thiên thần đế, Tinh Thần đế, Nguyệt Thần đế đều xuất hiện biến hóa vi diệu, nhất là Thích Thiên thần đế vừa mới cuồng tiếu hồi lâu, cũng lộ ra biểu cảm nhiều hứng thú.

Bởi vì Vân Triệt thật sự quá bình tĩnh.

Tình cảnh như thế, đối mặt còn là một đám Giới Vương thần đế, phía trước năm bước chính là Khư Uế tôn giả, đừng nói người thường, cho dù là Giới Vương thần giới phạm phải sai lầm lớn, sợ rằng đều phải hoảng sợ đến đứng không vững.

Mà Vân Triệt... Vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, sắc mặt không hề lay động, liền ngay cả khí tức trên người cũng giống như nước lặng không hề có gợn sóng, quả thật giống như những người đứng xem không hề có liên quan đến mình... Không, quả thật còn bình tĩnh hơn cả nếu so với những người đứng xem.

Mà ánh mắt của hắn lại không ngừng mơ hồ... Không phải run run co rúm lại dưới kinh hãi, mà đảo chung quanh, giống như là không yên lòng.

Vân Triệt đúng là không hề có một chút sợ hãi, ngược lại, hắn ước gì như thế, nhưng trong lòng hắn lại không hề bình tĩnh giống như vẻ ngoài, ít nhất tim đập của hắn luôn luôn ở dưới trạng thái cuồng loạn... Chính là cũng không phải vì sắp nhận đến chế tài.

Tốt... Thật tốt quá... Như vậy, Mạt Lỵ liền nhất định sẽ nhìn thấy ta...

Mạt Lỵ... Ngươi ở đâu... Ngươi đang ở đâu...

Ánh mắt, linh giác của Vân Triệt đều đang cấp tốc tìm kiếm. Tám năm giữa hắn và Mạt Lỵ, kia tuyệt đối không chỉ là sớm chiều ở chung, còn là"Đồng thể cộng sinh", hắn tin tưởng nếu như Mạt Lỵ ở ngay gần đây, hắn nhất định có thể cảm giác được đến.

Đại hội huyền thần phen này, tứ đại Vương giới đều đến đây... Phía đông có bốn luồng khí tức giống như thiên uy, liền chính là chỗ của tứ đại Vương giới. Trong đó có Tinh Thần giới...

Nhưng mà... Thế nhưng mà hắn lại không hề cảm giác được khí tức của Mạt Lỵ, đã tìm một hồi lâu, vẫn không tìm được.

Là Mạt Lỵ không tới đây sao... Không! Nơi này nhiều người như vậy, nhiều khí tức hỗn độn và cường đại như vậy, nhất định là do ta tạm thời chưa tìm được nàng. Mà nếu như nàng ở đây, hiện giờ nhất định đã thấy được ta.

Trong lòng Vân Triệt mong mỏi và rung động thật sâu.

Bên kia, trên không xa xôi.

Phạm Đế thần nữ thu hồi ánh mắt, bình thản lạnh lùng mà nói:

- Trò khôi hài vô vị. Cổ bá, có phát hiện gì không?

Lão giả áo xám khẽ lắc đầu:

- Mọi người ở đây, cùng với một ngàn"Thiên tuyển chi tử" này, đều không có.

- Thiên tuyển chi tử? Hừ!

Một tiếng hừ nhẹ cực kỳ khinh thường. Đối với kết quả này, nàng cũng không có phản ứng gì, bởi vì vốn cũng không ôm lấy kỳ vọng bao lớn.

Lão giả áo xám đột nhiên mở miệng:

- Tiểu thư, phía đông có nhân vật nguy hiểm tới gần.

- Hả?

Cổ bá chậm rãi nói:

- Là Thiên Sát tinh thần và Thiên Lang tinh thần. Thiên Sát tinh thần căm hận tiểu thư rất nặng, thêm với tính tình cực đoan, cho dù nơi này là Trụ Thiên giới, cũng chắc chắn sẽ ra tay, vẫn tạm lánh đi.

"..." Phạm Đế thần nữ yên lặng một chút:

- Cũng được. Ở lại nơi này cũng đã vô dụng.

Nhưng bóng dáng nàng còn chưa động, bỗng nhiên lại nghi hoặc nói nhỏ:

- Kỳ quái, Thiên Lang tinh thần tính tình trẻ con thì thôi, sẽ tới nơi đây miễn cưỡng có thể nói thông, còn Thiên Sát tinh thần tại sao lại đến đây?

- Cổ bá, ngươi với mấy người Phù Tiên rời đi trước đi, ta đột nhiên muốn nhìn xem, vài năm nay Thiên Sát tinh thần có gì tiến bộ hay không.

Thiên Diệp Ảnh Nhi đảo mắt về phía đông, khí tức trên thân chậm rãi trôi đi, tóc dài màu vàng kim trong lúc phiêu động, lóe lên lưu quang vô cùng tươi đẹp.

- Linh giác của Thiên Sát tinh thần cực kỳ sâu sắc, tiểu thư cần phải cẩn thận.

Cổ bá không khuyên can, bởi vì Thiên Diệp Ảnh Nhi đã quyết định, không ai có thể ngăn cản.

Mà bóng dáng của Thiên Diệp Ảnh Nhi cũng vào lúc này chậm rãi nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Đồng thời biến mất, còn có khí tức của nàng.

Giống như Vân Triệt nặc ảnh hoàn mỹ dưới đoạn nguyệt phất ảnh.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment