Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1178 - Chương 1179: Phản Nhục Vạn Lần

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1179" class="block_" lang="en">Trang 590# 1

 

 

 

Chương 1179: Phản nhục vạn lần



Cũng gần như trong cùng một khoảnh khắc, trên phong thần đài đột nhiên hoàn toàn tĩnh mịch, cũng khiến cho tiếng hét thảm kia càng có vẻ thê lương hơn.

Ánh mắt của mọi người đều kịch liệt lồi ra ngoài, như gặp quỷ thần.

Bởi vì người bị đánh bay ra ngoài... Lại là Lạc Trường An!

Lạc Trường An bay ngang ra ngoài vài dặm, mới hung hăng ngã xuống dưới, hai chân miễn cưỡng đứng vững, mà phía đối diện hắn, Vân Triệt đừng nói bị đánh văng ra, gần như vẫn không nhúc nhích!

Lạc Trường An mới vừa rơi xuống đất, liền đột ngột quỳ xuống, vài giọt máu tươi rơi xuống từ đầu ngón tay, giây lát sau đã thành dòng chảy xuống, toàn bộ cánh tay phải đều bị nhiễm thành màu đỏ tươi.

Huyết vụ vừa rồi ở trong không trung, đó là trên cánh tay của hắn nổ tung, toàn bộ quần áo trên cánh tay phải của hắn nổ nát, da thịt lật mở ra, xương tay cứng rắn bị cắt thành tám khúc.

Hơn phân nửa người của Thánh Vũ giới chậm rãi đứng dậy, tỏ vẻ hoảng sợ và khó có thể tin... Hình ảnh trước mắt, không khác nào tận mắt nhìn thấy con kiến càng thế mà lại đánh lật ra một đầu tượng lớn.

Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến phong thần đài, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm thật lâu, vốn không thể tin được vào hai mắt của mình.

- Vừa rồi là gì!?

Liền ngay cả chúng thần đế đều mặt lộ vẻ kinh ngạc, Thương Thích Thiên vẫn luôn buồn ngủ ngồi ngả nghiêng ở đó cũng đột ngột ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Vân Triệt.

Những thần đế này đều vô cùng rõ ràng nhận thấy được, trong nháy mắt khi Lạc Trường An sắp đánh trúng, huyền lực của Vân Triệt đột nhiên vô cùng khoa trương bạo tăng, bạo tăng đến vượt xa lực lượng của Lạc Trường An đánh ra, sau khi đánh văng ra, lực lượng này lại đột nhiên biến mất, trở về bình thường, khiến vài thần đế này, đều có phần hoài nghi có phải linh giác của bản thân xuất hiện vấn đề hay không.

- Cái này... Này này...

- Sao lại thế này? Đây là có chuyện gì? Lạc Trường An lại... Bị đánh văng ra? Còn bị thương?

- Đâu chỉ là bị thương, cánh tay phải rõ ràng bị gãy!

- Vân Triệt không nhúc nhích chút nào, chính là lực lượng phản chấn... Đây đây đây... Đây rốt cuộc...

Người có thể ngồi trên chỗ xem cuộc chiến, đều có thân phận và lịch duyệt hạng nào, mà một màn trước mắt, lại khiến cho bọn họ cho dù như thế nào đều không dám tin vào hai mắt của mình.

Lạc Trường An lại càng không tin tưởng, hắn trừng to mắt, trọn vẹn năm sáu giây mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên khàn giọng nói:

- Hắn... Hắn gian lận!! Hắn nhất định dùng huyền khí hộ thân gì! Hắn gian lận!!

Đây là khả năng duy nhất, lý do duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, mà Vân Triệt vốn chính là kẻ nhiều lần gian lận.

Nhưng mà, dưới gầm rú của Lạc Trường An, Khư Uế tôn giả lại sâu sắc liếc nhìn Vân Triệt, nhưng không lên tiếng.

Mới vừa rồi Vân Triệt có sử dụng huyền khí hộ thân nào đó không, sao có thể giấu giếm được ánh mắt của bọn họ.

Lạc Trường An trong kinh hãi không hiểu, Vân Triệt lại cười nhạt, sau khi tin tưởng Lạc Trường An không hề uy hiếp đối với hắn, hắn thuận tiện lấy Lạc Trường An thử nghiệm cường độ trạng thái cực hạn của bản thân một chút, cho nên khi Lạc Trường An tấn công tới trực tiếp mở cảnh quan"Oanh thiên" ra, nhưng chính bản thân hắn còn không ngờ tới chính là lực lượng ở trạng thái cực hạn của bản thân chẳng những trực tiếp chấn thương tổn Lạc Trường An, bản thân còn chưa lui nửa bước, liền ngay cả một chút cảm nhận sâu sắc đều không có.

Tuy rằng huyền lực của Vân Triệt tăng mạnh, nhưng vẫn như trước không cách nào duy trì lâu dài trạng thái"Oanh thiên", cho nên sau khi đánh bay Lạc Trường An lại lập tức đóng cửa, trở về trạng thái bình thường. Nhưng không hề nghi ngờ, trước mắt thời gian hắn có thể duy trì trạng thái"Oanh thiên" gấp mấy lần ngày hôm trước, có lẽ đủ để vượt qua trăm giây.

Cũng không biết khi nào mới có thể giống"Tà phách","Phần tâm","Luyện ngục" duy trì giống như ở trạng thái bình thường.

Hắn đưa tay phủi phủi trước ngực mới vừa rồi bị Lạc Trường An đánh trúng, động tác tràn đầy khinh miệt, sau đó không nhanh không chậm đi về phía Lạc Trường An, trên mặt cũng tràn đầy trào phúng:

- Khẩu khí còn lớn hơn trời, ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh bao lớn, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế.

Từ trước đến nay Vân Triệt vẫn là người tôn trọng đối thủ... Nhưng điều kiện đầu tiên, là đối phương tôn trọng hắn. Mà đối với Lạc Trường An thứ hàng này, hắn chưa bao giờ sẽ để ý đến đánh chó té xuống nước.

- Ngươi...

Xương cốt cánh tay phải đứt từng khúc, đau lan toàn thân, mà cho tới bây giờ, hắn vẫn không dám tin tưởng chuyện trước mắt.

Nhưng hắn còn chưa nói dứt câu, bóng dáng Vân Triệt đã lóe lên, chợt tới gần hơn.

Tròng mắt Lạc Trường An co rút lại, nháy mắt phản ứng, nhanh như tia chớp cấp tốc lui lại nửa dặm, nhưng mà, Vân Triệt lại giống như hình với bóng, vẫn cấp tốc gần hơn trong tầm mắt hắn, tốc độ nhanh đến hắn chính là ngay cả phản ứng đều không kịp.

Bàn tay Vân Triệt cầm trên cánh tay bị gãy nát của Lạc Trường An, lực mạnh tuôn lên, nháy mắt làm tan rã sức phản kháng vội vàng bùng nổ của Lạc Trường An, cầm lấy cánh tay tàn của hắn trực tiếp ném hắn ra, hung hăng nện đất.

Rầm!!!!!!!!!

Mỗi một khối ngọc thạch trên phong thần đài đều có được lực lượng cường đại gia tăng thêm, cũng không phải lực lượng của"Phong thần chi tử" này có khả năng hủy hoại, nhưng vẫn mang lên tiếng đánh vô cùng điếc tai. Mà tiếng hét thảm của Lạc Trường An còn thê lương hơn mới vừa rồi mấy lần, thân thể bị hung hăng nện đất bắn thẳng lên cao vài dặm, như một túi máu bị thủng ở giữa không trung, rắc máu mà rơi.

- Công... Công tử!

- Trường An!!

Toàn bộ Thánh Vũ giới hoảng sợ thất sắc, Thánh Vũ Giới Vương cũng đột ngột đứng lên, sắc mặt cấp tốc âm trầm đi.

Một màn vừa rồi... Tiếng đánh giống như sét đánh, cao bắn ra vài dặm, máu rắc ra đầy trời... Xuống tay nặng, khiến tất cả mọi người cảm giác trái tim của mình hung hăng run rẩy một phen.

Lạc Trường An công kích Vân Triệt, bị thương tổn ngược, bọn họ không thể tin được. Nhưng mà, mới vừa rồi lực lượng bùng nổ khi Vân Triệt nện Lạc Trường An xuống đất, bọn họ cảm giác được rõ ràng rành mạch... Luận về cấp bậc, kia thật sự là huyền lực của Thần Kiếp cảnh cấp tám, nhưng độ mạnh mẽ, lại hoàn toàn áp chế được Lạc Trường An, càng hoàn toàn vượt xa nhận thức của bọn họ về huyền lực Thần Kiếp cảnh.

Từ trước đến nay Vân Triệt là người có thù tất báo, đối với Lạc Trường An, trong lòng hắn đã sớm tích hận, phản chấn thương tổn Lạc Trường An chẳng qua nhiều nhất chính là thử thăm dò bản thân, mà một kích mới vừa rồi mới là chân chính bắt đầu, hắn xuống tay không hề có một chút lưu tình.

- A... a a... Ngươi... A...

Lạc Trường An suy cho cùng là cường giả Thần Linh cảnh trung hậu kỳ, cho dù bị một kích của Vân Triệt chặt đứt không biết bao nhiêu cục xương, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, chính là, huyền khí của hắn yếu đi ít nhất ba thành, hơn nữa vô cùng hỗn loạn, tóc tán loạn, khuôn mặt méo mó không thành hình dáng, tròng mắt càng phóng đại đến mức tận cùng.

- Ngươi... Ngươi... Không... Không có khả năng... Không có khả năng...

Nếu như hắn bị phong thần chi tử khác đả bại mà nói, cho dù bại lại thảm đi nữa, hắn cũng sẽ yên lòng đón nhận, nhưng đối thủ của hắn lại là Vân Triệt... Là rác rưởi phế vật ở trong mắt hắn, rõ ràng lần đầu tiên giao thủ ngay cả phong thần đài đều không lên, trực tiếp bỏ chiến!

Hắn vốn tưởng rằng mình có thể thỏa sức chà đạp đối phương, nhưng mà, công kích của mình chẳng những không thương tổn được đến Vân Triệt, còn bị phản chấn thương tổn, mà Vân Triệt chỉ một cú đánh... Hắn liền đã có dáng vẻ này.

Nhìn Vân Triệt chậm rãi đến gần trong tầm mắt,"Rác rưởi" mà mười giây trước còn bị hắn tùy ý trào phúng nhục nhã, nhưng lúc này lại khiến trong lòng hắn nảy sinh lên sợ hãi trước nay chưa từng có, dưới tâm hồn đại loạn, hắn hú lên quái dị, trong tay chợt lóe lên ánh sáng xanh, một thanh đoản kiếm bản rộng kỳ dị nắm vào trong tay, lao thẳng về phía Vân Triệt mà đi.

Nhưng mà, thân thể của hắn vừa động, ánh mắt đột nhiên thâm độc, cánh tay trái bất ngờ ném ra, đoản kiếm hình thù kỳ lạ giống như sao chổi bắn thẳng đến yết hầu của Vân Triệt.

Bước chân của Vân Triệt dừng lại, tay phải vươn ra, trước thân thể trong nháy mắt cuốn lấy một dòng xoáy hàn khí, đoản kiếm hình thù kỳ lạ vừa chuẩn bị tới gần người, liền đột nhiên bị kết lên từng tầng băng, tốc độ chợt giảm, sau đó lại trực tiếp dừng ở trước người Vân Triệt, bị Vân Triệt nhẹ nhàng bâng quơ túm vào trong tay.

"..." Cả người Lạc Trường An khựng lại ở đó, kinh hãi đến mất hồn mất vía.

Vân Triệt cười lạnh một tiếng, cổ tay vừa chuyển:

- Hóa ra ngươi chỉ có chút năng lực như vậy? Trả lại cho ngươi này.

Xoẹt!!

Một tiếng xé trời vô cùng chói tai, bén nhọn giống như nham thạch bị cắt nứt, đoản kiếm của Lạc Trường An lấy tốc độ gấp mấy lần lúc trước bắn ngược trở về, Lạc Trường An chỉ còn kịp híp tròng mắt lại, đoản kiếm liền đã đâm vào vai trái của hắn, xuyên thẳng mà qua, lưu lại một lỗ thủng xuyên thấu rộng chừng nửa thước.

Mà bóng dáng của Vân Triệt cũng vào lúc này thoáng hiện tới, tốc độ còn nhanh hơn kiếm bay một phần, đồng thời khi thanh kiếm đâm xuyên qua bả vai hắn, khuỷu tay của Vân Triệt cũng hung hăng nện lên trên bụng Lạc Trường An.

Rầm ----

Như có một ngọn núi cao vạn thước nổ tung trong người, toàn thân Lạc Trường An động cũng chưa động, nhưng sắc mặt lại bỗng chốc trắng bệch vô cùng, sau đó mấy đường máu tươi từ trong miệng, mũi cùng với bả vai bị xuyên thủng của hắn điên cuồng trào ra.

Phong thần đài rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn, mọi người gắt gao trừng lớn mắt, tận mắt chứng kiến hình ảnh có thể nói cả đời này của bọn họ không thể tưởng tượng được nhất.

Vân Triệt chậm rãi đứng thẳng thân thể, cánh tay nâng lên, thổi thổi tro bụi hoàn toàn không hề tồn tại trên khuỷu tay. Mà trước người hắn chỉ cách có một bước, Lạc Trường An toàn thân điên cuồng phun máu tươi, lại vẫn không nhúc nhích, đôi tròng mắt trừng lớn đến mức tận cùng nứt ra vô số tơ máu.

Phịch phịch!

Ở trước mặt Vân Triệt, hai đầu gối của hắn mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống.

- A... Ta vốn tưởng rằng một con chó điên sủa luôn có chút vốn liếng để sủa điên, không nghĩ tới, lại không chịu nổi một kích như vậy.

Vân Triệt hạ thấp chân mày, nói nhỏ lời chỉ có Lạc Trường An mới có thể nghe được, nhưng sau đó, giọng nói của hắn đột nhiên tăng cao:

- Lạc Trường An, nếu như ngươi chỉ có chút năng lực như thế mà nói, vậy nên nhanh chóng đầu hàng đi.

Giọng nói của Vân Triệt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nguy hiểm nheo lại:

- A không không! Ta thiếu chút nữa đã quên rồi, Lạc Trường An ngươi mới vừa rồi còn chuẩn xác nói, nam nhân chân chính chỉ biết chiến đến chết, tuyệt đối sẽ không đầu hàng, chỉ có phế vật ti tiện nhất mới có thể xin hàng giống y như chó... Chậc! Cho ngươi đầu hàng, đây chẳng phải đánh vào mặt Lạc Trường An ngươi sao, thật sự rất không nên!

Giọng nói vừa dứt, cánh tay Vân Triệt đột nhiên vung ra, mu bàn tay hung hăng quất lên trên gò má phải của Lạc Trường An... Mặc dù chỉ là quất, nhưng lại nặng vô cùng, xương gò má phía bên phải của Lạc Trường An hoàn toàn dập nát, cả người nháy mắt giống như con quay xoay tròn bốn phía bay ra ngoài, lại lăn hồi lâu trên phong thần đài mới khó khăn dừng lại.

Mà khuôn mặt kia vốn được coi là anh tuấn đã hoàn toàn bị hủy hoại, cả gò má phải hoàn toàn sụt xuống, cằm hoàn toàn nghiêng về bên trái. Hắn nằm bò trên mặt đất, không ngừng ho khan, mỗi một lần đều sẽ ho ra mồm to máu tươi và mấy chiếc răng dập nát.

Không ít người hung hăng hít một hơi khí lạnh.

Cái gọi là đánh người không đánh mặt, Vân Triệt lại không chỉ đánh mặt, còn trực tiếp hủy thành trò hề... Mà hắn đánh, hắn hủy, lại là mặt của nhi tử Thánh Vũ Giới Vương!

- Trường An!!

Thánh Vũ Giới Vương có thân phận địa vị như thế nào, đông thần vực to lớn, dưới Vương giới, công nhận lấy Thánh Vũ giới hắn làm tôn, chưa từng chịu nhục nhã như thế! Cho dù Thánh Vũ Giới Vương có hàm dưỡng nhẫn nại cường thịnh hơn gấp bội, cũng nhất định giận tím mặt, hắn hét lớn một tiếng, trực tiếp phi thân mà đi, nhằm thẳng về phong thần đài:

- Vân Triệt tiểu nhi, ngươi muốn chết!!

Nhưng hắn còn chưa tới gần trên không phong thần đài, một bóng dáng đã mang theo sóng khí mạnh mẽ phủ kín ở trước người hắn. Khư Uế tôn giả ánh mắt lạnh lùng:

- Thánh Vũ Giới Vương, lập tức trở về chỗ ngồi xem cuộc chiến, trong cuộc chiến phong thần bất cứ kẻ nào đều không được ra tay can thiệp, quy củ này, chắc chắn ngươi không phải không biết.

Thánh Vũ Giới Vương nín nhịn tức giận:

- Khư Uế tôn giả, tiểu tử này... Hắn rõ ràng ác ý hạ nặng tay, hắn rõ ràng đang làm nhục nhã Thánh Vũ giới ta!

- Hừ, cuộc chiến phong thần chỉ có"Ác ý hạ sát thủ", chưa từng có cách nói ác ý hạ nặng tay! Nếu Lạc Trường An hắn không chịu nổi, hắn đại khái có thể phát ra tiếng đầu hàng, Vân Triệt liền không thể tiếp tục ra tay, nếu hắn không nói ra, nói rõ hắn cố ý chiến tiếp... Ai cũng không thể can thiệp!!

Bị Khư Uế tôn giả lạnh lùng khiển trách ngay mặt, Thánh Vũ Giới Vương đã bình tĩnh lại một chút, hắn gật đầu nói:

- Được, vậy trận này, chúng ta nhận thua! Bổn vương thay mặt Trường An nhận thua!

- Có thể nhận thua, chỉ có chính hắn, ai cũng không có quyền thay mặt nhận thay!

Ánh mắt của Khư Uế tôn giả lại lạnh đi vài phần, chậm rãi ngẩng đầu, chỉ về khu vực ngồi xem cuộc chiến:

- Thánh Vũ Giới Vương, đây là một lần cảnh cáo cuối cùng của bản tôn, lập tức rời khỏi phong thần đài, bằng không, liền chỉ có thể trục xuất ngươi ra khỏi Trụ Thiên giới -- cho dù ngươi là ai!

"..." Khóe miệng Thánh Vũ Giới Vương co giật, cuối cùng không cách nào nói thêm gì.

Thánh Vũ Giới Vương hít mạnh một hơi, giận dữ xoay người, mà hắn vừa mới định trở lại chỗ ngồi xem cuộc chiến, trên phong thần đài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.

- Hu a a a a a!!

Thánh Vũ Giới Vương nháy mắt quay lại, nhìn thấy một màn khiến cho khóe mắt hắn co rút.

Một cột băng thứ đột nhiên mọc lên từ trên mặt đất, đã đâm vào lỗ máu trên vai trái của Lạc Trường An, bị xuyên lên trên trời cao...

Mười trượng... Trăm trượng... Ngàn trượng!

Trong nháy mắt, Lạc Trường An bị băng thứ vô tình đâm lên trên trời cao ngàn trượng. Đường đường nhi tử Thánh Vũ Giới Vương, lại giống như tội nhân thiên cổ tội ác tày trời, bị xuyên lên trên băng thứ cao cao, tuyên bố rõ ràng về phía mỗi một cá nhân, từng sinh linh ở đông thần vực.

- Lạc Trường An, ta cho ngươi thời gian năm giây, để cho ta nhìn thật kỹ xem, ngươi rốt cuộc là"Người" như trong miệng ngươi nói, hay là chó"Xin hàng" đây!

Trên chỗ ngồi xem cuộc chiến, Thánh Vũ Giới Vương đã nổi giận mà ra, trên không, Lạc Trường An tuyệt vọng kêu thảm thiết. Mà dưới băng thứ, Vân Triệt lại giống như không hề phát giác ra những chuyện này, trên mặt, vẫn là nụ cười bình thản như nước... Thậm chí từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn về phía Thánh Vũ Giới Vương một lần.

Một khắc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo khó hiểu.

Vân Triệt ở tại thần giới lúc này cũng hoàn toàn điệu thấp, từng bước cẩn thận, vẫn luôn luôn chỉ ôm lấy một mục tiêu duy nhất là"Nhìn thấy Mạt Lỵ", bỗng nhiên như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.

Không, phải nói là hắn đột nhiên tháo xuống tất cả gông xiềng mà bản thân tự bọc lấy cho mình.

Ở trên phong thần đài, ở trên Trụ Thiên giới này, hắn đang tuyên cáo về phía toàn bộ đông thần vực kết cục làm tức giận Vân Triệt hắn... Giống như ở Thiên Huyền đại lục.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment