.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1314" class="block_" lang="en">Trang 657# 2
Chương 1315: Thần Hi Long hoàng
Gió nhẹ ở luân hồi cấm địa ngừng thổi, không trung không nhìn thấy một con chim bay trùng lượn, liền ngay cả bướm sặc sỡ đậu ở trong bụi hoa cũng đều dừng vỗ cánh.
Vân Triệt không hề phát hiện ra khí tức đến gần,nhưng rõ ràng cảm giác được một luồng uy áp che trời lật úp tới... Nếu không tự mình cảm nhận, có lẽ cho dù là ai đều không thể tin tưởng, uy áp của một người có thể mạnh mẽ đến mức độ như vậy, giống như trời nghiêng đất úp.
Trong lòng Vân Triệt thắt chặt: Chẳng lẽ là...
Vào lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, rơi lên trên mảnh đất của luân hồi cấm địa.
Thân hình hắn cao lớn, một thân áo bào màu tro, mặt trắng không râu. Tướng mạo đặc biệt ôn hòa, nhưng hắn chỉ đứng ở đó, một luồng thiên uy mênh mông liền bao phủ toàn bộ trời đất, khiến cho linh hồn người ta sợ run, gần như theo bản năng quỳ xuống đất cúi đầu.
Người có thể có uy áp như thế, trong thiên hạ chỉ có một người.
Long hoàng!
Hắn là tộc trưởng của bộ tộc Long hoàng, Đại Giới Vương của Long Thần giới, đế vương của tây thần vực, chí tôn của thần giới, cũng được công nhận là người đệ nhất hỗn độn.
Thần giới mười bảy Vương giới, mười sáu Vương giới khác đều được tôn lấy danh “Thần đế”, chỉ có hắn được lấy danh “Hoàng”. Mà “Hoàng” này không phải vì chỉ hoàng trong rồng của hắn hay hoàng của Long Thần giới, mà là “Hoàng trong đế”.
Thực lực của các đại thần đế đều đứng đầu thần đạo, rất khó phân rõ ra ai mạnh ai yếu. Chỉ có long hoàng, không ai có thể lay động địa vị “Người đệ nhất hỗn độn” của hắn, không ai dám chất vấn.
Sau khi vừa gặp ở đại hội huyền thần, mới cách mấy tháng ngắn ngủi, Vân Triệt lại gặp được người đệ nhất hỗn độn mà người khác cả đời đều không dám hy vọng xa vời nhìn thấy.
- Lăng nhi cung nghênh Long hoàng.
Bên người Vân Triệt, Hòa Lăng đã bái xuống, đối với Long hoàng đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi khẩn trương lại không hề có vẻ kinh ngạc.
Vân Triệt cũng liền vội bái xuống:
- Vãn bối Vân Triệt, bái kiến Long hoàng.
Khó trách có người có thể trực tiếp đi vào chỗ này, người tới chính là Long hoàng! Toàn bộ Long Thần giới đều là thổ địa của Long hoàng, liền ngay cả “Luân hồi cấm địa” này cũng do Long hoàng ban cho, hắn tự nhiên có thể tới đây bất cứ lúc nào.
Một đôi mắt rồng đánh giá trên người Vân Triệt, Long hoàng khẽ cười:
- Vân Triệt, xem ra ta và ngươi thật có duyên, mới mấy tháng ngắn ngủi, liền đã gặp lại ở tây thần vực.
Vân Triệt trả lời:
- Ơn chỉ điểm ngày đó của Long hoàng tiền bối, vãn bối không dám quên. Có thể lại nhìn thấy tiền bối, vãn bối vừa sợ hãi lại cực kỳ may mắn. Chính là... hình như Long hoàng tiền bối đã sớm biết vãn bối ở đây?
Long hoàng lạnh nhạt nói:
- Hai tháng trước, ta nghe thấy có người dùng Long Thần ấn muốn vào nơi đây, liền đã biết chắc chắn là ngươi không thể nghi ngờ. Chính là khi đó ta vừa khéo khởi hành trở về đông thần vực, bằng không có lẽ đã sớm tự mình đến đây.
Nói xong, hắn nhìn về phía Thần Hi, ánh mắt bình thản nhất thời nhiễm lên vài phần nhu hòa mà bất cứ lúc nào khác đều sẽ không có.
Trở về đông thần vực?
Trong lòng Vân Triệt vừa động, bật thốt lên:
- Vãn bối cả gan đoán, Long hoàng tiền bối chính là... tự mình đi xem xét phi hồng liệt ngấn?
Long hoàng liếc mắt:
- Hả? Ngươi lại rất thông minh.
Thần Hi chậm rãi đi qua, mở miệng nói:
- Chuyện này chắc ngươi đã có chút thu hoạch, nói với ta đi.
- Được.
Long hoàng mỉm cười, bước chân di chuyển, trong vài giây đã cùng với Thần Hi ở ngoài tầm mắt của Vân Triệt và Hòa Lăng.
Vân Triệt đứng dậy, nhìn về phía Long hoàng với Thần Hi rời đi, trong lòng tràn đầy kinh ngạc: Khi Thần Hi đối mặt với Long hoàng lại không cần hạ bái? Long hoàng cũng không hề có khí thế lăng nhiên ở trước mặt Thần Hi.
Thần Hi và Long hoàng đứng ở đỉnh cao nhất của hỗn độn... lại lấy vị thế ngang bằng mà đối đãi?
Nàng rốt cuộc là nhân vật như thế nào!?
Phương bắc của luân hồi cấm địa, bên cạnh một dòng suối trong suốt, hai tồn tại cao nhất Long Thần giới đứng bên nhau, bọn họ nói chuyện với nhau không thể nghi ngờ là từng chữ vạn quân.
- Rốt cuộc như thế nào?
Thần Hi mở miệng, lời ít mà ý nhiều.
Biểu cảm của Long hoàng bình thản, ngực hơi phập phồng:
- Còn đáng sợ hơn dự tính ban đầu của ta. Vết rách kia còn vĩ đại hơn miêu ta của Trụ Thiên với Phạm Đế nhiều, hiển nhiên vẫn luôn cấp tốc tăng trưởng. Mà khí tức của nó khiến cho ta cảm thấy sợ hãi.
Thần Hi:
-... Hả?
Ánh mắt Long hoàng ngưng lại:
- Ta vốn cho rằng đã sớm quên sợ hãi là gì, nhưng ở trước mặt vết rách trên vách tường hỗn độn kia, cơ thể của ta lại không chịu khống chế mà phát run.
Thần Hi nói:
- Lấy năng lực của Trụ Thiên châu ở thời đại này, cố tình nâng cao một ngàn cường giả đã là cực hạn của nó. Mức độ như vậy, cũng không phải Trụ Thiên giới có khả năng quyết định, chỉ có thể là ý tứ của chính Trụ Thiên châu. Ngay cả Trụ Thiên châu đều kiêng kỵ đến mức độ như vậy, ngươi sẽ sợ hãi cũng là bình thường.
Ánh mắt của Long hoàng dần thâm thúy:
- Xem ra, nếu như vết rách kia thật sự có một ngày bùng nổ, đông thần vực tất chịu đại nạn. Hy vọng trận tai họa này sẽ không lan đến gần tây thần vực.
- Nói như thế, cho dù là ngươi cũng không phân rõ vì sao vết rách kia lại sinh ra?
Thần Hi hỏi.
Long hoàng khẽ gật đầu:
- Vết rách kia chắc vì lực lượng ở ngoài hỗn độn mà sinh ra, cũng rất có thể là thứ đã vượt qua nhận thức của mọi người chúng ta.
Thần Hi yên lặng suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng nói:
- Xem ra, ta phải tự mình đi xem xét một phen, có lẽ ta có thể phát hiện ra chút gì.
Long hoàng lại lắc đầu:
- Vết rách kia ở cực đông hỗn độn, lấy thời gian cực hạn mà ngươi có khả năng rời đi, đừng nói trở về, cho dù tới nơi đó đều không thể làm được.
Thần Hi ngước mắt, chậm rãi nói:
- Nếu là trước kia, đúng là như thế. Nhưng mà cũng may, ta đã tìm được phương pháp thoát khỏi “Trói buộc”. Tiếp đó không lâu, ta liền có thể rời khỏi chỗ này.
“...” Ánh mắt Long hoàng rung chuyển, sau đó chợt xoay người:
- Ngươi nói... cái gì!?
- Hy vọng đến lúc đó còn kịp.
Thần Hi coi như không nhìn thấy phản ứng kịch liệt của Long hoàng, nhìn phương xa. Bạch mang trên người nàng, cho dù là Long hoàng cũng không có cách nào nhìn trộm được.
Vẻ mặt Long hoàng rung chuyển, hô hấp cũng rối loạn, hắn biết, một khi nàng đã nói như vậy, không phải nói vô căn cứ:
- Ngươi... thật sự tìm được biện pháp rời đi? Ngươi nói “Không lâu”, là bao lâu?
Khi hắn hỏi ra câu hỏi này, đôi mắt rung chuyển kia lại rõ ràng là khẩn trương với không yên...
Hắn là Long hoàng, là chí tôn hỗn độn vạn giới ngưỡng vọng, cho dù một tinh giới sụp đổ ở trước mắt, hắn đều sẽ không hề biến sắc, nhưng lại vào lúc này lộ ra phản ứng tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên người hắn trong nhận thức của người đời.
- Nếu như tất cả thuận lợi, trong vòng mười năm.
Thần Hi nói nhỏ.
“...” Thân thể của Long hoàng đột nhiên chấn động.
Hắn vốn tưởng rằng “Không lâu” có lẽ là vạn năm, hoặc là mấy ngàn năm, nếu không tốt cũng nên ngoài ngàn năm... mà thời gian truyền đến trong tai hắn lại là “Mười năm”.
Một thời gian hắn trở tay không kịp, hoàn toàn không cách nào thừa nhận.
- Sao lại nhanh như vậy?
Hô hấp của hắn loạn hơn, lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền biết không ổn, lắc lắc đầu thở dài:
- Ngươi bị vây hãm ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể thoát khỏi trói buộc, đây tự nhiên là chuyện cực kỳ lớn. Chính là... sau khi ngươi rời khỏi đây, đã định đi đâu chưa? Về sau chúng ta lại gặp nhau sẽ ở chỗ nào?
So với cảm xúc chấn động của Long hoàng, Thần Hi lại thủy chung như đầm sâu, giống như có thể thoát khỏi trói buộc vài chục vạn năm cũng không khiến cho đáy lòng nàng nổi lên gợn sóng quá lớn:
- Tương lai nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Nếu vô duyên có lẽ sẽ không còn gặp nhau.
Thần Hi còn chưa nói xong, Long hoàng đã hỏi:
- Ngươi định đi đâu? Những năm này ngươi luôn ở trong này, cho dù thỉnh thoảng rời đi cũng chưa bao giờ ra khỏi Long Thần giới, ngươi có thể đi đâu? Ngươi thật sự không muốn ở lại Long Thần vực? Ở nơi đó đều là tộc nhân của ngươi, nơi đó không có bất cứ thứ gì có thể trói buộc ngươi, ngươi có được tự do hoàn toàn, ngươi có thể làm tất cả những chuyện ngươi muốn làm, ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể...
- Ngươi thất thố rồi.
Thần Hi xoay người lại, nhẹ nhàng nói.
Bốn chữ nhẹ nhàng như gió khiến Long hoàng như gặp phải trọng kích, tất cả biểu cảm cứng lại trên mặt, sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt, trầm tĩnh trọn vẹn một lúc lâu, ngực phập phồng mới chậm rãi ổn định lại, tiếp theo hắn tự giễu cười nhẹ một tiếng:
- Những năm này, số lần ta thất thố ở trước mặt ngươi còn ít sao.
Thần Hi nói:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Long hoàng. Thế giới hỗn độn trước mắt lấy ngươi vi tôn, bất cứ kẻ nào đều có thể mất hồn, chỉ có ngươi không thể. Có lẽ ta rời khỏi nơi đây, long tâm của ngươi mới có thể thật sự không còn sơ hở.
Long hoàng vẫn nhắm mắt lại, hắn đang nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nhưng trên mặt trong ngày thường không giận mà tự lộ thiên uy của hắn lại phủ kín run rẩy thống khổ.
- Sau khi ta rời khỏi đây, ngươi có thể tuyên bố với bên ngoài rằng ta đã chết già. Ngươi cũng nên sớm tìm một “Long hậu” chân chính.
Long hoàng chậm rãi lắc đầu, than thở nói
- Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, ngươi thật sự cho rằng đời này ta... còn dung được bất kỳ ai khác sao?
Thần Hi khẽ thở dài một tiếng:
- Hơn ba mươi vạn năm, độ cao hiện giờ của ngươi, trong thiên hạ đã không ai có thể bằng, ngươi chỉ vừa nhô lên cao liền có thể che lấp mặt trời, vì sao chỉ riêng...
Long hoàng vô cùng nghiêm nghị lắc đầu:
- Không! Từ vừa mới bắt đầu ta đã cực kỳ rõ ràng. Ta đối với ngươi chưa bao giờ có hy vọng xa vời gì, một chút đều không quá. Cho dù ta từng bước một cuối cùng trở thành Long đế, rồi đến hoàng của vạn giới, vốn không có bất cứ kẻ nào... xứng nhiễm nửa ngón tay của ngươi.
Thần Hi: “...”
Nhiều thêm mỗi một lời một câu, vẻ mặt của hắn sẽ thống khổ thêm một phần:
- Những năm này, ta có thể thường thường tới thăm ngươi vài lần đã là thỏa mãn lớn nhất cả đời ta, trên đời này cũng chỉ có thể ta có thể gần ngươi như thế. Nhưng hôm nay... trên trời cuối cùng muốn thu hồi phần ơn trạch này đối với ta sao?
Thần Hi lại khẽ than:
- Ngươi đừng như thế.
Hai tay của Long hoàng đã nắm chặt lại với nhau, lời nói ra khỏi miệng, ở dưới long tâm đại loạn lại có phần nói năng lộn xộn:
- Ta... Ta chẳng phải muốn làm trở ngại tự do của ngươi, ta chỉ là... ít nhất... để cho ta hoàn trả sạch đại ân năm đó ngươi làm cho ta... ít nhất... ta...
Thần Hi lắc đầu:
- Nếu không có cái tên “Long hậu” ngươi để cho ta năm đó, cũng phong nơi này làm cấm địa, ta cũng không có khả năng yên tĩnh tồn tại nhiều năm ở đây như vậy. Cho nên, ngươi đã trả đủ ơn năm đó của ta.
- Còn không đủ, còn không đủ! Ơn cứu mạng lớn hơn trời, sao có thể đủ được...
Lời nói ra khỏi miệng, vẻ mặt của hắn cứng đờ, giống như bản thân cũng không thể nghĩ tới mình sẽ lại thất thố đến mức độ như vậy.
Thần Hi không nói gì thật lâu, Long hoàng cũng chưa bao giờ rõ ràng suy nghĩ ở trong lòng nàng.
Thậm chí, hắn còn không biết cả lai lịch chân chính của Thần Hi. Bởi vì hắn từng hứa hẹn với Thần Hi, chỉ cần nàng không đồng ý, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi tới cùng nàng điều gì... Nhiều năm trôi qua như vậy, thủy chung như thế.
Ở trước mặt người đời hắn có bao nhiêu lăng nhiên thì ở trước mặt Thần Hi có bấy nhiêu hèn mọn... lại vô cùng cam tâm tình nguyện.
Thế giới yên tĩnh lại, một lần này, Long hoàng dùng hết thời gian lâu hơn mới giống như miễn cưỡng khôi phục một chút bình tĩnh.
Khóe môi Long hoàng khẽ nhúc nhích, giống như mỉm cười, lại làm thế nào đều cười không nổi:
- Ngươi bị vây khốn ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng thu được cuộc sống mới, ta nên vạn phần cao hứng mới đúng. Mười năm... mười năm... Ít nhất, còn có mười năm...
Lời nói cuối cùng của hắn thật nhỏ, giống như nói nhỏ trong lòng. Nhưng trong mắt lại lộ ra một phần thê lương... một vẻ bi thương giống như thứ gì đó quý giá nhất trong sinh mệnh sắp rời mình mà đi.
- Ngươi đã chuẩn bị rời khỏi Long Thần giới, như vậy có thể nói cho ta biết sau khi ngươi rời khỏi đây sẽ đi đâu không?
Hắn hỏi, cũng không hy vọng xa vời có thể nhận được câu trả lời của nàng.
Thần Hi nhẹ giọng trả lời:
- Ta tìm được chỗ về của ta, ngươi không cần lo lắng.