.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1315" class="block_" lang="en">Trang 658# 1
Chương 1316: Độc linh Thiên Độc
- Trước kia ngươi thường xuyên thấy Long hoàng tiền bối hả?
Lúc Long hoàng với Thần Hi bàn luận đại sự, hai tiểu bối Vân Triệt với Hòa Lăng đang nhỏ giọng nói chuyện.
Hòa Lăng gật đầu:
- Ừm, tuy rằng Long Thần vực cách nơi này thật xa, nhưng Long hoàng thường xuyên đến đây. Phần lớn thời gian một hai tháng sẽ tới một lần. Lâu dài nữa cũng không thể vượt qua nửa năm. Lần này Long hoàng có đại sự đi ra đông thần vực, nếu không ngươi chắc đã sớm có thể nhìn thấy hắn.
- Một hai tháng!?
Vân Triệt kinh ngạc trong lòng. Lấy tuổi thọ của long tộc, đối với bọn họ mà nói, một hai tháng không có khác biệt bao lớn với một hai ngày của nhân loại, đừng nói đến khoảng cách giữa Long Thần vực với nơi này, lấy địa vị của Long hoàng, tần suất này quả thật thường xuyên đến không thể lý giải.
Hai tay Hòa Lăng chống má, rất có cảm xúc nói:
- Đúng vậy. Hơn nữa nghe chủ nhân nói, vài chục vạn năm hắn đều luôn luôn như thế. Long hoàng đối với chủ nhân thật sự là mối tình thắm thiết đó.
“...” Vân Triệt chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt trở nên vô cùng quái dị:
- Long hoàng đối với... Thần Hi tiền bối... mối tình thắm thiết? Từ đã! Tuy rằng ta đến thần giới thời gian ngắn ngủi, nhưng đã từng nghe nói Long hoàng tình cảm sâu đậm với Long hậu, cả đời chỉ có một mình Long hậu, vài chục vạn năm đều không nạp một cơ thiếp, sao có thể đối với Thần Hi tiền bối lại...
Hòa Lăng đảo mắt đẹp qua, kinh ngạc nhìn hắn:
- Hả? Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn không biết? Chủ nhân chính là...
Hòa Lăng còn chưa dứt lời, liền đột nhiên dừng lại, bởi vì một uy áp nhiếp tâm đã từ trên trời giáng xuống, chỉ cách vài thước.
Long hoàng!
Hai người vội vàng đứng dậy, đồng thời vái xuống.
Long hoàng chậm rãi tới, đối mặt với Vân Triệt, hắn than nhẹ một tiếng nói:
- Vân Triệt, trong thiên hạ đúng là chỉ có nàng có thể giải phạm hồn cầu tử ấn mà ngươi trúng. Bao nhiêu năm tới nay, ngươi là một nam tử duy nhất mà nàng nguyện ý thu lưu, ngươi phải biết đây là một tạo hóa cực lớn.
- Vâng, vãn bối ghi nhớ.
Nghĩ tới câu nói “Long hoàng đối với chủ nhân vẫn luôn mối tình thắm thiết” của Hòa Lăng, trong lòng hắn run rẩy một trận... còn hơi run gan.
Long hoàng liếc nhìn hắn, ánh mắt thiện ý, ít nhất tuyệt đối không có vẻ mơ ước giống như Thiên Diệp Ảnh Nhi:
- Thiên Diệp nàng ta dã tâm thật lớn, thủ đoạn tàn nhẫn. Nàng ta sẽ tìm kẽ hở ra tay với ngươi, ta không hề kinh ngạc chút nào, đây cũng là lý do vì sao lúc đầu ta khuyên ngươi đến Long Thần giới ta. Sau khi giải trừ cầu tử ấn liền tới Long Thần vực ta đi. Tuy rằng ngươi không phải long tộc, nhưng với long hồn mà ngươi có thể có được, ngươi có tư cách vào Long Thần vực.
Ánh mắt của Long hoàng sâu thẳm mà thâm thúy:
- Ít nhất ở Long Thần vực, bộ tộc long thần ta có thể che chở chu toàn cho ngươi. Cho dù trong lòng ngươi muốn cái gì, có chuyện ngươi phải nhớ kỹ, mạng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cho dù ngươi không có tự do ở Long Thần vực, cũng còn hơn xa không có tính mạng ở đông thần vực.
Vân Triệt trịnh trọng nói:
- Tạ Long hoàng tiền bối chỉ điểm, Vân Triệt ghi nhớ lời tiền bối ở trong lòng. Tương lai nên đi đâu, vãn bối sẽ thận trọng suy nghĩ.
Long hoàng khẽ gật đầu. Hắn nghe ra được Vân Triệt vẫn không có ý nguyện muốn ở lại Long Thần giới, ít nhất trước mắt là như thế.
Vân Triệt hỏi:
- Tiền bối... hình như tâm tình không tốt? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện “Phi hồng liệt ngấn”?
Ánh mắt Long hoàng buồn bã, nhàn nhạt cười cười:
- Vạn linh trên đời đều sẽ có chuyện không như ý, cho dù ta là Long hoàng cũng không thể thoát.
- Trong thiên hạ có thể có chuyện gì khiến Long hoàng tiền bối cũng không thể như nguyện được?
Vân Triệt hỏi tới.
Long hoàng lắc đầu:
- Ngươi còn trẻ, tự nhiên sẽ không biết.
Lời nói vừa dứt, thân thể của hắn lóe lên, liền đã bay lên không trung, giây lát biến mất phía chân trời.
Vân Triệt đứng thẳng người, nghĩ tới lời Hòa Lăng và Long hoàng vừa nói, da đầu đột nhiên run lên, tim gan phèo phổi đều run rẩy một trận... Hơn nữa run rẩy tương đối lợi hại.
Thần Hi... là người Long hoàng quý mến?!
Này má nó...
Vân Triệt xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Hòa Lăng nói:
- Long hoàng và Thần Hi tiền bối rốt cuộc có quan hệ gì?
Dáng vẻ quái dị của Vân Triệt khiến Hòa Lăng lộ vẻ kinh ngạc:
- Hóa ra ngươi thật sự không biết. Ta còn tưởng rằng... thật ra, chủ nhân... a! Chủ nhân!
Vân Triệt xoay người lại, Thần Hi đã phất phơ tới, đi đến trước người bọn họ.
- Nếu khách quý đã rời đi, tiếp tục nói chuyện vừa rồi.
Đối với chuyện Long hoàng đến và rời đi, Vân Triệt thủy chung không hề nhận thấy dao động cảm xúc gì từ trên người Thần Hi, giống như người đệ nhất hỗn độn đến chỗ nào đều có thể chấn động tám phương nhưng lại giống như là nghênh đón và tiễn đi bụi bặm không thể bình thường hơn đối với nàng.
- Tiền bối nói chuyện để cho ta bái tiền bối làm thầy sao?
Ngày hôm qua bọn họ mới làm loạn một ngày một đêm, hôm nay lại để hắn bái nàng làm thầy... hơn nữa một câu nói long trời lở đất kia của Hòa Lăng, hắn thật sự không cách nào lý giải nổi hành động việc làm suy nghĩ của Thần Hi...
Không chỉ có dáng người bên ngoài của nàng, cả người nàng đều giống như bị phủ một tầng sương mù nồng đậm.
Thần Hi liếc nhìn hắn, giống như nhìn thấu khác lạ trên vẻ mặt và trong lòng hắn, ánh mắt của nàng hiện ra vẻ phức tạp người thường không cách nào lý giải:
- Chuyện này, ta tạm thời thay đổi chủ ý.
Thay đổi chủ ý? Vân Triệt ngạc nhiên... Đột nhiên liền thay đổi chủ ý? Giữa đó chỉ có Long hoàng đến đây? Chẳng lẽ nói nguyên nhân thay đổi chủ ý là do Long hoàng?
Thần Hi tiến lên trước, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trái của Vân Triệt.
Cổ tay bị tay ngọc của nàng nắm lấy, cảm xúc nõn nà như ngọc tuyết khiến toàn thân Vân Triệt nổi lên cảm giác tê dại kỳ dị. Nàng không chỉ có dung nhan như mộng ảo, thân thể của nàng cũng giống như mang theo một chút ma lực... ma lực đủ để tan rã ý chí của bất cứ nam nhân nào, khiến cho bọn họ điên cuồng, thậm chí vĩnh viễn rơi vào vực sâu.
- Phóng thích Thiên Độc châu của ngươi ra đi.
Nàng đột nhiên nói.
Nghi hoặc trong lòng, nhưng Vân Triệt vẫn nghe theo, hắn vừa động ý niệm, lòng bàn tay trái nhất thời lóng lánh lên quang hoa màu xanh biếc, sau đó chậm rãi hiện ra một hình ảnh Thiên Độc châu hư ảo.
Vân Triệt nói:
- Thiên Độc châu đã dung hợp với thân thể ta, không cách nào một mình xuất hiện. Ta cũng chỉ có thể khiến cho nó hiện ra hình ảnh.
Đôi mắt của Thần Hi thoáng dừng lại ngắn ngủi trên Thiên Độc châu, sau đó than khẽ một tiếng:
- Quả nhiên...
Vân Triệt: “...?”
- Vân Triệt, sau khi ngươi được Thiên Độc châu, chắc vẫn luôn nghi hoặc vì sao “Độc” của nó lại yếu kém như thế?
Thần Hi nhẹ nhàng ôn nhu nói.
Vân Triệt ngẩn ra, sau đó lập tức gật đầu:
- Chẳng lẽ, Thần Hi tiền bối biết nguyên nhân?
Một kiếp ở Thương Vân đại lục, sau khi Vân Cốc chết, hắn đầy lòng thù hận, vì báo thù, điên cuồng phóng thích độc trong Thiên Độc châu, độc sát vô số sinh linh... cho đến khi độc trong đó hoàn toàn phóng thích hết, không còn một chút độc lực.
Sau này, thân thể hắn dung hợp với Thiên Độc châu, cũng thức tỉnh ở Thiên Huyền đại lục. Nhưng từ sau đó, năng lực tinh lọc, cảm ứng, rèn luyện các thứ của Thiên Độc châu đều còn đó, nhưng chỉ không có độc lực, hơn nữa một chút đều không có. Hắn vốn cho rằng vì độc lực bị thiếu hụt ở Thương Vân đại lục, cần thời gian đến khôi phục, nhưng vài năm trôi qua, vẫn không hề có độc lực.
Cho đến khi hắn quay về Thương Vân đại lục, ngạc nhiên gặp được một viên “Thiên Độc châu” khác, mới biết được hóa ra độc nguyên của Thiên Độc châu bị lưu lại Thương Vân đại lục.
Sau khi thu hồi độc nguyên, vốn tưởng rằng Thiên Độc châu cuối cùng có thể bắt đầu khôi phục độc lực. Nhưng mà, tuy rằng độc lực đúng là chậm rãi phục hồi, chính là “Chậm rãi” này thật sự rất chậm chạp, đường đường Thiên Độc châu của huyền thiên chí bảo, một năm khôi phục chút độc lực này, ngay cả huyền giả mới vào thần đạo cũng độc không chết... đối với Vân Triệt trước mắt mà nói, ngay cả gân gà đều không tính.
Đây cũng là chuyện Vân Triệt vẫn luôn luôn nghi hoặc, thậm chí hơi hoài nghi mình thu hồi được có phải là giả độc nguyên không.
- Độc linh của nó, đã chết.
Thần Hi chậm rãi nói.
- Độc... linh?
Vân Triệt như có đăm chiêu.
- Huyền thiên chí bảo đều có linh tính, vả lại là linh tính cực cao. Mà viên Thiên Độc châu hòa hợp một khối với ngươi, “Linh” của nó đã chết, hơn nữa chắc là đã chết thật lâu. Không có linh của bản thân, nó giống như một hoạt tử nhân vẫn có sinh mệnh, vẫn có thể hô hấp, nhưng không có ý thức.
Vân Triệt: “...”
- Không có độc linh, tuy rằng năng lực cơ bản trong Thiên Độc châu của ngươi vẫn còn đó, nhưng đã gần như không thể lại kết hợp độc lực, cho dù có cũng chỉ là độc ở cấp bậc thấp nhất. Trước khi hòa hợp cùng một khối với ngươi, bất cứ người nào có được nó đều có thể tự do sử dụng, nhưng cũng khó có thể khống chế.
Vân Triệt kích động trong lòng, lời Thần Hi nói không hề sai chút nào.
Năm đó ở Thương Vân đại lục được đến Thiên Độc châu, cho dù là Vân Cốc hay là hắn đều có thể tùy ý sử dụng, vốn không cần nó nhận chủ... nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng đạt thành hoàn toàn khống chế, ví dụ như không thể khống chế độc lực của nó.
Độc linh, hóa ra bởi vì nó không có độc linh, ta sớm nên nghĩ đến điểm này... Vân Triệt thầm nghĩ trong lòng.
- Vào thời đại thượng cổ, Tà anh vạn kiếp luân bùng nổ bắt cóc Thiên Độc châu, dung hợp tà anh và thiên độc lực, phóng ra “Vạn kiếp vô sinh” hủy diệt chúng thần chúng ma... Có lẽ bắt đầu từ khi đó, độc linh của Thiên Độc châu cũng đã chết rồi. Lấy sự khủng bố của Tà Anh vạn kiếp luân, cũng đúng là có năng lực giết chết độc linh của thiên độc.
Nói tới đây, giọng nói của Thần Hi đột nhiên thay đổi:
- Lấy năng lực hiện giờ của ngươi, muốn báo thù Thiên Diệp là chuyện không có khả năng. Muốn tu luyện đến cảnh giới miễn cưỡng chống lại được Thiên Diệp, lấy tư chất độc nhất vô nhị của ngươi cũng cần năm tháng dài đằng đẵng. Mà nếu như ngươi muốn báo thù Thiên Diệp trong khoảng thời gian ngắn nhất, như vậy, độc lực của Thiên Độc châu sẽ là chỗ dựa vào lớn nhất của ngươi.
Ánh mắt Vân Triệt vừa động:
- Ý của tiền bối là... Để cho ta nghĩ cách khôi phục độc linh của Thiên Độc châu?
Thần Hi từ chối cho ý kiến, nói nhỏ:
- Đây chính là vì sao ta muốn ngươi giúp Lăng nhi báo thù.
Vân Triệt sửng sốt, sau đó liếc mắt:
- Chẳng lẽ tiền bối nói... kêu Hòa Lăng, trở thành... độc linh của Thiên Độc châu!?
Hòa Lăng luôn luôn yên tĩnh lắng nghe cũng ngẩng đầu lên, trong mắt đẹp hiện lên gợn sóng.
Thần Hi chuyển mắt về phía thiếu nữ mộc linh:
- Thiên Độc châu là một trong huyền thiên chí bảo, vị diện của nó ở tầng cao nhất trong hỗn độn. Độc linh của nó nào dễ dàng khôi phục được như vậy. Mà Lăng nhi, là hậu duệ vương tộc mộc linh có linh hồn sạch nhất, nàng là một người duy nhất, cũng là một người cuối cùng trên thế giới này có thể trở thành độc linh của Thiên Độc châu.
- Mà đây cũng là biện pháp duy nhất có thể để cho nàng tự tay báo thù.
Vân Triệt ngớ ra, thiếu nữ mộc linh cũng ngớ ra... Bên trong đôi mắt nàng bắt đầu rung chuyển lên gợn sóng màu xanh đậm, hơn nữa vô cùng mãnh liệt, càng ngày càng mãnh liệt.
- Không được... không được! Tuyệt đối không được!
Vân Triệt lắc đầu, vô cùng kiên quyết lắc đầu, trong miệng nói “Không được” liên tục ba lần. Tuy rằng ngay cả “Nông cạn” đều không thể dùng để so sánh trải nghiệm cuộc đời của hắn với Thần Hi, nhưng sao không biết trở thành “Khí linh” có ý vị như thế nào.
Tuy rằng Thiên Độc châu có vị diện cao đến mức tận cùng, nhưng vẫn là khí. Nếu như Hòa Lăng thật sự trở thành độc linh của Thiên Độc châu, liền ý nghĩa... về sau nàng sẽ vĩnh viễn cùng cộng sinh với Thiên Độc châu, với mình, không còn bản thân.
Hòa Lăng có ơn cứu mạng với hắn, hơn nữa phó thác của Hòa Lâm, hắn có tình cảm thật đặc thù với Hòa Lăng, là người mà hắn muốn dốc hết sức che chở bảo hộ cùng với báo đáp... Sao có thể vì thức tỉnh độc lực của Thiên Độc châu mà biến nàng thành độc linh của mình được!
Thần Hi không hề ngạc nhiên với phản ứng của hắn, nàng ôn nhu nói:
- Vân Triệt, ngươi nhất định cho rằng đây là hy sinh Lăng nhi. Lấy tâm tính của ngươi không có khả năng tiếp nhận. Nhưng mà... ngươi có còn nhớ rõ một câu nói một tháng trước ta đã nói với ngươi không.
Vân Triệt: “...”
- Trạng thái trước mắt của Lăng nhi, chỉ có ngươi có thể “Cứu vớt” nàng. Mà phương thức cứu vớt nàng tốt nhất, liền để cho nàng trở thành độc linh Thiên Độc của ngươi.
Thần Hi đảo mắt, Vân Triệt cũng theo bản năng nhìn về phía Hòa Lăng... Trong nháy mắt đó, ánh mắt của hắn chợt ngưng lại.
Từ trong mắt đẹp của Hòa Lăng, hắn nhìn thấy được quang hoa xanh biếc vô cùng lộng lẫy... Giống như tâm hồn vốn đã hóa thành tro tàn của nàng đột nhiên tỏa sáng sinh mệnh mới sáng chói.