.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1316" class="block_" lang="en">Trang 658# 2
Chương 1317: Ngươi dám không?
Hai tháng trước khi mới gặp Hòa Lăng, đôi mắt xinh đẹp như ngọc bích của nàng khiến cả đời Vân Triệt khó quên. Mà từ đó về sau, đôi mắt của nàng vì tâm rơi vực sâu mà trở nên vô cùng u ám, hơn nữa giống như sẽ vĩnh viễn u ám như vậy... Nhưng lúc này, đôi mắt của nàng lại càng thêm sáng ngời, càng thêm xúc động tâm linh hơn lần đầu gặp gỡ.
- Chủ nhân, nếu trở thành “Độc linh thiên độc”, thật sự có thể theo như lời ngài nói... tự tay báo thù sao?
Giọng Hòa Lăng rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều hơi run rẩy.
Tuy rằng có huyết mạch mộc linh tinh thuần nhất, cao cấp nhất, nhưng cho dù hết cả đời của nàng đều quả quyết không có khả năng có năng lực chống lại Phạm Đế thần giới tồn tại như vậy... một chút đều không có. Nếu nàng muốn báo thù, chỉ có lựa chọn là dựa vào người khác.
Cho nên, khi mầm mống hắc ám “Báo thù” gieo xuống trong tâm hồn, thật ra nàng đã đưa mình vào vực sâu không đáy.
Tự tay báo thù, là hy vọng xa vời mà nàng vốn không có khả năng thực hiện... Nếu thật sự có thể thực hiện, như vậy, nàng chắc chắn nguyện ý bỏ ra tất cả.
Thần Hi không hề ngoài ý muốn với phản ứng của Hòa Lăng, nàng than nhẹ trong lòng, môi mềm nói:
- Ở thời đại chư thần độc của thiên độc châu đều có thể độc diệt cả thần ma. Mặc dù trong hoàn cảnh hỗn độn hiện giờ, sau khi nó tỉnh lại độc lực còn lâu mới có thể so sánh được với năm đó, chắc đã không đủ để giết thần. Nhưng mà... cho dù Thần Chủ chí cảnh, cũng vẫn là ngụy thần, phàm linh thuộc về dưới chân thần, nếu độc lực của Thiên Độc châu khôi phục đủ, đừng nói độc sát một người nào đó của Phạm Đế thần giới...
- Độc diệt toàn bộ Phạm Đế thần giới cũng có thể làm được.
Lời Thần Hi, Vân Triệt nghe được mà trong lòng chấn động mạnh.
Những năm này, hắn có được vẫn luôn là Thiên Độc châu gần như không hề có độc lực, thời gian lâu dài, đều có phần quen với chuyện xem nhẹ cường đại chân chính của nó chính là độc lực, dù sao nó là Thiên Độc châu!
Tuy rằng giống với Trụ Thiên châu của Trụ Thiên thần giới, cho dù Thiên Độc châu hiện giờ khôi phục lại toàn bộ độc lực, cũng không thể so sánh được với năm đó, nhưng lạc đà gầy chết vẫn còn lớn hơn ngựa, Thiên Độc châu đã từng chôn diệt thời đại thần ma nếu như lại thức tỉnh độc lực, lộ ra răng nanh, nó vẫn sẽ là một trong những tồn tại khủng bố nhất đương thời.
Độc diệt toàn bộ Phạm Đế thần giới, cũng không phải nói bừa!
Chính là...
Lời Thần Hi nói khiến mắt của Hòa Lăng càng sáng lên, nàng nhìn sang Vân Triệt, trong mắt là khát vọng với kích động thật sâu:
- Vân Triệt... để cho ta... trở thành độc linh thiên độc... cầu ngươi... để cho ta trở thành độc linh thiên độc...
Ánh mắt của Hòa Lăng khiến ngực Vân Triệt vô cùng nặng nề.
Ánh mắt của Vân Triệt đối diện với nàng, sắc mặt nghiêm nghị:
- Hòa Lăng, ngươi hãy nghiêm cẩn nghe ta nói. Ngươi hiện giờ là mộc linh, còn là hậu duệ cuối cùng của vương tộc mộc linh, cũng gánh vách lấy hy vọng cuối cùng và quan trọng nhất của bộ tộc mộc linh. Nếu như ngươi trở thành độc linh thiên độc, ngươi sẽ mất đi “Tồn tại” hiện giờ, chỉ có thể dựa vào Thiên Độc châu... cùng tồn tại với ta, không có bản thân, không có tự do, hơn nữa sẽ vĩnh viễn như thế, gần như không có khả năng nghịch phản. Ngươi... thật sự cam tâm như thế sao?
Vân Triệt vốn tưởng rằng lời nói phen này của mình ít nhất có thể khiến Hòa Lăng xúc động một chút. Nhưng mà, hắn vừa mới dứt lời, lại không tìm thấy được một chút rung chuyển và do dự từ trong ánh mắt của Hòa Lăng, ngược lại nhiều thêm vài phần cầu xin khoan tim:
- Vương tộc mộc linh đã cắt đứt, không có tương lai. Mộc linh chúng ta chỉ có lực lượng yếu ớt nhất, nhưng thế gian lại có tội ác với tham lam vô tận, nào còn có hy vọng...
Vân Triệt: “...”
Hòa Lăng lắc đầu, từng chữ buồn bã:
- Vương tộc diệt hết, chỉ còn lại một mình ta sống tạm... Ta còn không bảo hộ được cả Hòa Lâm, ta còn sống đã là tội không thể tha thứ... Cầu ngươi, để cho ta ít nhất còn có thể sống yên tâm... Để cho ta báo thù... Ta nguyện lấy ngươi làm chủ... Như thế nào đều được... Cho dù tương lai vẫn không cách nào như nguyện, ta cũng tuyệt đối không hối hận... Cầu ngươi đáp ứng...
Lời nói và dáng vẻ lúc này của nàng khiến Vân Triệt dần dần chân chính hiểu rõ được hai chữ “Cứu vớt” trong lời nói của Thần Hi.
Còn sống, liền đã là tội không thể tha thứ....
Trong lòng nàng không chỉ hận Phạm Đế thần giới, còn có hận chính bản thân mình, mà vế sau không thể nghi ngờ càng khiến cho nàng tuyệt vọng hơn. Đôi mắt trở nên u ám với nước mắt màu xanh biếc của nàng sau khi biết được tất cả, cả đời hắn đều khó quên.
Vân Triệt thầm than trong lòng, sau đó tức giận mắng một trận: Vận mệnh trời đánh này, thế mà lại dồn ép một thiếu nữ thiện lương tinh thuần đến mức độ như vậy...
Thần Hi nói:
- Vân Triệt, hiện giờ thực lực của ngươi yếu kém, đối mặt lại là kẻ địch mạnh nhất đương thời, nếu ngươi không muốn lại một lần nữa dẫm vào vết xe đổ “Cầu tử ấn”, nhất định phải để cho mình có chỗ dựa chống lại tồn tại ở cấp bậc như Thiên Diệp trong thời gian ngắn nhất. Mà Thiên Độc châu, là trời ban tốt nhất cho ngươi, cũng là lựa chọn duy nhất.
- Lăng nhi là một tồn tại duy nhất đương thời có thể trở thành độc linh Thiên Độc, bỏ lỡ nàng, độc lực của Thiên Độc châu sẽ vĩnh viễn không có khả năng chân chính thức tỉnh. Mà nàng lại cực kỳ khát vọng lực lượng để báo thù. Hai người các ngươi gặp nhau, nếu như phù hợp với vận mệnh của nhau, đây dường như là một duyên phận trời định, ngươi cần gì phải do dự cự tuyệt chứ?
“...” Vân Triệt không nói gì thật lâu, sắc mặt biến ảo một trận.
Hiện giờ hắn bị vây khốn ở đây, ở ngoài Thiên Diệp như hổ rình mồi. Dưới tình huống như vậy, nếu có thể thức tỉnh độc lực của Thiên Độc châu, hắn vốn nên mừng rỡ như điên.
Nhưng mà... tại sao lại cứ là Hòa Lăng?
Cho dù nàng ngàn nguyện vạn nguyện, cho dù hắn rõ ràng đây thậm chí là một loại “Cứu vớt” đối với Hòa Lăng. Nhưng trong lòng hắn vẫn khó có thể tiếp nhận được. Bởi vì nàng là tỷ tỷ của Hòa Lâm... Là người mà Hòa Lâm ngậm nước mắt lúc sinh mệnh cuối cùng, lấy mạng phó thác cho hắn..
Sao hắn có thể...
Thần Hi biết được nguyên nhân Vân Triệt khó có thể tiếp nhận, nàng khuyên lơn:
- Trở thành độc linh Thiên Độc, đúng là sẽ khiến Lăng nhi mất đi nắm giữ vận mệnh của mình ở trong tay, sau này vận mệnh của nàng như thế nào sẽ không phải do bản thân quyết định, mà dựa vào chính người kia... đó chính là ngươi. Nói cách khác, nếu như nàng trở thành độc linh Thiên Độc, sau này cuộc đời sẽ sáng sủa hay u ám đều do ngươi.
Ánh mắt Vân Triệt chấn động mạnh.
- Về phần sự tồn tại của nàng cũng sẽ không bị tước đoạt. Ngược lại, về trình độ mà nói, độc linh Thiên Độc còn cao xa hơn mộc linh.
Lời Thần Hi nói không thể nghi ngờ đã đánh thẳng vào hai điểm mà Vân Triệt không thể tiếp nhận. Hắn lắc lắc đầu, cuối cùng nói:
- Hòa Lăng, ta đều rõ ràng. Nhưng mà... trước khi cầu tử ấn ở trên người ta hoàn toàn trừ hết, ta đều chỉ có thể ở lại đây. Cho nên, đợi sau khi hoàn toàn thoát khỏi cầu tử ấn, trước khi ta rời đi, nếu ngươi vẫn nguyện ý, ta liền đáp ứng ngươi.
Lời nói này giống như cho Hòa Lăng thời gian cân nhắc, thật ra cũng là cho chính hắn thời gian tiếp nhận.
Hòa Lăng nhìn hắn, mắt trong suốt gật đầu:
- Được. Chỉ cần ngươi không cự tuyệt ta, ta nguyện ý chuyện gì đều nghe theo ngươi.
Vân Triệt lắc đầu:
- Haizzz, ngươi thật sự đừng nên như thế.
- Chủ nhân, cám ơn ngài. Lăng nhi sẽ vĩnh viễn nhớ đại ân của ngài.
Hòa Lăng bái Thần Hi, nước mắt chảy xuống trên mặt. Ba năm trước, Thần Hi cứu mạng của nàng. “Độc linh Thiên Độc”, là Thần Hi lại một lần nữa ban sinh mệnh mới cho nàng... Nhưng sau khi trở thành độc linh Thiên Độc, nàng sẽ vĩnh viễn đi theo Vân Triệt, không còn cách nào hầu hạ bên cạnh chủ nhân.
Thần Hi khẽ thở dài, dưới bạch mang lượn lờ, không ai có thể thấy rõ ánh mắt nàng lúc này, nàng nhẹ nhàng nói:
- Lăng nhi, ta rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào suy nghĩ nguyện vọng của ngươi. Bởi vì... ta với ngươi có vận mệnh giống nhau.
“...?” Đôi mắt Hòa Lăng mông lung, không cách nào nghe hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.
Vân Triệt cũng tỏ vẻ không hiểu:
- Tiền bối và Hòa Lăng... vận mệnh giống nhau? Thần Hi tiền bối, câu nói này của ngài có ý gì?
Thần Hi khẽ lắc đầu, cũng không đáp lại nghi hoặc của hai người, ngược lại nói:
- Vân Triệt, chuyện độc linh Thiên Độc không chỉ liên quan đến cuộc đời trong tương lai của Lăng nhi, cũng quyết định cuộc đời của ngươi. Về tình cảnh ngươi còn ác liệt hơn Lăng nhi. Cho nên ngươi càng cần “Độc linh Thiên Độc” hơn Lăng nhi. Nhưng về chuyện này, Lăng nhi còn quả quyết hơn ngươi. Bây giờ ngươi đừng do dự, mà nên nghĩ lại.
Vân Triệt nói:
- Ta cũng không phải người nhân từ nương tay, không quả quyết. Chính là... Hòa Lăng nàng không giống
Giọng Thần Hi mềm mại nhưng lại ngầm mang theo một phần linh áp:
- Không liên quan đến nó. Trong lòng ngươi rõ ràng vô cùng khát vọng Thiên Độc lực hồi phục, nhưng kháng cự Lăng nhi trở thành độc linh Thiên Độc như thế, nhiều hơn rốt cuộc là vì tốt cho Lăng nhi hay là vì yên tĩnh trong lòng mình?
Câu nói này khiến Vân Triệt chợt ngẩn ra, thật lâu không cách nào trả lời.
- Ta lại hỏi ngươi một vấn đề càng quan trọng hơn...
Nàng tiến lên trước một bước, đứng ở trước người Vân Triệt, theo ngón tay ngọc của nàng điểm nhẹ, trắng xóa trên người chậm rãi tan hết.
Nhất thời, tiên tư còn mộng ảo hơn huyễn kính của nàng lại một lần nữa hiện ra ở trước mặt Vân Triệt... Nhất thời, ánh mắt của Vân Triệt trợn tròn, trong tầm mắt trừ bỏ Thần Hi ra đã không còn thứ gì khác, giống như thế gian trừ bỏ nàng ra đã không còn gì sáng rọi.
Rõ ràng đã không phải mới nhìn thấy, rõ ràng đã phúc vũ phiên vân một ngày một đêm giống như nằm mơ với nàng, hắn vẫn bị cướp đi ngũ cảm trong nháy mắt... Vẻ đẹp của nàng giống như đã vượt qua giới hạn mà ý chí nhân loại có khả năng thừa nhận, đẹp đến cảnh giới gần như đáng sợ, chân chân chính chính đủ để khuynh quốc họa thế.
Từng cảnh hôm qua giống như điên quay về trong đầu khiến suy nghĩ của Vân Triệt hỗn loạn, máu toàn thân bắt đầu không bị khống chế bốc lên, trong mấy giây ngắn ngủi, trong lòng lại nổi lên không dưới mười lần kích động muốn đụng ngã nàng... Cho dù ý niệm của hắn rất rõ ràng Hòa Lăng còn đang ở bên cạnh.
Hòa Lăng cũng hai tay bụm miệng, mất hồn thật lâu ở trước tiên nhan của Thần Hi.
Nàng khẽ gọi một tiếng, giọng nói dịu dàng giống như đến từ tiên cảnh cách xa:
- Vân Triệt, hôm qua ngươi đụng ngã ta ở trên giường, làm ô uế cơ thể ta, cướp đi trinh tiết và nguyên âm của ta... Như vậy, ngươi có nghĩ tới giữ lấy ta, để cho ta về sau vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình ngươi không?
Hòa Lăng trong sương mù trợn trừng mắt đẹp, sau đó lập tức mặt mày xám xịt, hoàn toàn không thể tin được vào hai lỗ tai của mình... Không thể tin được từng chữ nghe thấy.
“...” Yết hầu của Vân Triệt “Ừng ực” mấy cái.
Có lẽ trên đời này không có vấn đề nào càng đơn giản hơn vấn đề này. Theo đuổi mà nam nhân có khả năng nghĩ đến lớn nhất không khác gì cực hạn của lực lượng, cực hạn của quyền thế và cực hạn của sắc đẹp. Mà Thần Hi, không thể nghi ngờ là cực hạn của sắc đẹp... Nhưng nàng không chỉ có như thế. Ngoài dung nhan, nàng ở vị diện cực cao, tiên tư giống như vĩnh viễn đứng ở trên đám mây, khí tức thần thánh khiến cho người ta tự ti và không dám khinh nhờn, còn có thần bí làm cho người ta giống như cả đời đều khó có khả năng thấy rõ...
Nếu có thể độc chiếm nữ nhân như vậy, đừng nói một đời một kiếp, cho dù một sớm một chiều, thậm chí vài nháy mắt, đều sẽ khiến gần như toàn bộ nam nhân vì vậy mà điên cuồng.
Tất cả hôm qua giống như mộng ảo, đến bây giờ Vân Triệt vẫn không hoàn toàn tỉnh táo lại, càng không rõ ràng vì sao Thần Hi lại không hề kháng cự khinh nhờn của mình. Nhưng cho dù hắn như thế nào đều không dám hy vọng xa vời muốn giữ lấy nàng... càng không nghĩ tới nàng sẽ nói ra một câu như vậy.
Đôi mắt của Thần Hi càng thêm mênh mông thâm thúy:
- Trước đừng vội vã trả lời. Mới vừa rồi hình như ngươi đang hỏi Lăng nhi về quan hệ giữa ta và Long hoàng, Lăng nhi dường như cũng đã nói cho ngươi rằng Long hoàng luôn luôn quý mến ta... Như vậy, nếu như ta thật sự là người Long hoàng quý mến, nói cho ta... ngươi còn dám không?