.
._659__1" class="block_" lang="en">Trang 659# 1
Chương 1318: Số mệnh
Ngực Vân Triệt phập phồng, cau mày nói:
- Tiền bối nói cho ta trước, tiền bối rốt cuộc là ai? Ngài đối với ta như thế... lại vì cái gì
Ở trước mặt nàng mình gần như bị nhìn không sót cái gì, bí mật của hắn, suy nghĩ ước muốn của hắn, thậm chí kể cả thứ hắn còn chưa nhận thấy được, nàng luôn có thể một câu đâm thủng. Mà nàng chủ động lộ chân nhan ra ở trước mặt hắn, lại ngược lại khiến Vân Triệt cảm thấy sương mù trên người nàng càng ngày càng dày nặng.
- Chủ nhân, ngài... lời ngài mới vừa nói đều là thật sao
Hòa Lăng biến sắc mặt, nàng cảm giác mình vừa nghe được lời nói khó tin nhất đời này.
Thần Hi vĩnh viễn là người lạnh nhạt mà nhu hòa như vậy, nàng chậm rãi nói:
- Ngươi biết tên “Thần Hi” của ta, chắc cũng từng nghe thấy cái tên “Long hậu”, lại dường như không biết, trong mắt người đời “Long hậu Thần Hi” mới là một xưng hô hoàn chỉnh.
“...” Sắc mặt và ánh mắt của Vân Triệt đồng thời chấn động:
- Ngài... là... Long hậu!?
Từ chỗ Hòa Lăng nghe được cách một hai tháng Long hoàng sẽ tới luân hồi cấm địa, hơn nữa tình si với Thần Hi... Vả lại dường như là chuyện mà mọi người đều biết, trong đầu hắn lóe lên suy nghĩ “Thần Hi là Long hậu”, nhưng suy nghĩ này lại bị hắn hoàn toàn dập tắt đi trong nháy mắt.
Lúc này, nghe chính miệng Thần Hi nói ra, hắn trong kinh sợ vẫn vốn không thể tin được, hắn chợt ngẩng đầu lên:
- Không đúng! Không có khả năng! Ngươi rõ ràng... nguyên âm vẫn còn, tại sao có thể là Long hậu?
Long hậu thần nữ, hai nữ tử chiếm lấy tao nhã cực hạn nhất toàn bộ thế gian trong truyền thuyết, lấy dung nhan tiên tư của Thần Hi, nếu như nàng là Long hậu thì tuyệt đối không phụ cái tên này, hơn nữa không hề khoa trương.
Nếu như không có ngày hôm qua, hắn sẽ tin.
Nhưng mà, mới vừa trôi qua một ngày một đêm không lâu... Sao hắn có thể tin tưởng Thần Hi lại chính là Long hậu được!
Thần giới ai lại không biết, Long hậu là vương hậu của bộ tộc Long thần, thê tử của Long hoàng người đệ nhất hỗn độn,
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo rõ ràng của Vân Triệt, Hòa Lăng sợ hãi nói:
- Chủ nhân... ngài... ngài thật sự chính là Long hậu.
Vân Triệt: “...”
Thần Hi ôn nhu nói:
- Ngươi đừng cảm thấy kỳ quái, cũng không cần cảm thấy mình đã làm sai điều gì. “Long hậu” thật ra là xưng hô của người đời đối với ta, nhưng nó gần như chỉ là một xưng hô mà thôi, nó không đại biểu ta là vương hậu của long tộc, cũng không phải là vương hậu của Long hoàng.
- “Long hoàng” mà người đời vẫn cho rằng, cho tới bây giờ đều chưa từng tồn tại.
“...” Vân Triệt sợ run vài giây, nghĩ đến Hòa Lăng từng nói Thần Hi vì một nguyên nhân nào đó bị trói buộc ở đây, không cách nào rời đi, trong lòng hắn mơ hồ có dự đoán, nhưng nghĩ đến chuyện và mình và nàng đã làm, vẫn da đầu run lên:
- Ngài và Long hoàng... rốt cuộc là quan hệ gì? Nếu... không phải... vì sao ngài lại được gọi là “Long hậu”?
Thần Hi không giấu giếm, nhàn nhạt nói:
- Cho ta cái danh “Long hậu”, ta mới có thể bình yên lưu lại nơi này nhiều năm như vậy. Đây xem như là hắn báo đáp ta, cũng là mong muốn của ta. Còn Long hoàng, ở trong mắt ta hắn vĩnh viễn đều chỉ là một... hậu bối.
- Hậu... bối?
Câu trả lời này khiến cả Vân Triệt và Hòa Lăng đều sửng sốt.
Thần Hi chậm rãi thuật lại:
- Ba mươi vạn năm trước, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy hắn, tuổi của hắn còn nhỏ hơn ngươi, hắn chỉ khoảng hai mươi tuổi. Khi đó hắn bị đồng tộc làm hại, bỏ rơi nơi một mảnh hoang vu, toàn thân tàn phế, mắt không thể nhìn thấy, miệng không thể nói, tuyệt vọng đợi chết.
- Khi đó ta sinh lòng trắc ẩn cứu hắn, cũng lấy Quang Minh huyền lực chữa trị ánh mắt với miệng lưỡi và kinh mạch huyền mạch của hắn.
Nàng liếc nhìn Vân Triệt nói:
- Rồng làm tôn sư vạn linh, mà bộ tộc long thần thủy chung là bộ tộc cường đại thần thánh nhất thần giới. Ở trong mắt người đời, chúng nó cao ngạo, cũng có tôn nghiêm rất mạnh, khinh thường hành vi ti tiện đáng ghê tởm. Lại không biết rằng đấu tranh trong long tộc có lẽ còn âm u hơn nhân tộc các ngươi, chỉ có điều các ngươi không nhìn thấy mà thôi.
Lời nói phen này của Thần Hi đúng là làm đảo điên nhận thức của Vân Triệt đối với long tộc. Hắn không nghĩ đến hoàng của long tộc uy lăng thiên hạ hiện giờ, không ai có thể địch lại có quá khứ bi thảm như thế... Bị người phế bỏ toàn thân, còn phé đi hai mắt với miệng lưỡi, khiến cho người ta chỉ cần nghĩ đến thôi đã không rét mà run.
- Sau khi trải qua tuyệt vọng, tính tình của hắn thay đổi, vốn không có dã tâm mà bởi vì oán hận đã sinh ra dã tâm cực lớn, không hề lưu tình đối với đồng tộc... từng bước một, mới thành Long hoàng.
- Nói cách khác, không có ngài, liền không có Long hoàng hiện giờ.
Vân Triệt giống như lẩm bẩm.
Thần Hi khẽ lắc đầu:
- Bắt đầu từ khi ta cứu hắn, ta liền nhận thấy được ánh mắt khác thường khi hắn nhìn ta, mà cả đời ta đã từng nhìn thấy rất nhiều chính là ánh mắt kiểu đó. Ta vốn tưởng rằng tất cả theo thời gian sẽ chậm rãi tiêu tán. Nhưng mà, mấy trăm năm, mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau, hắn thế mà lại vẫn như lúc ban đầu, vào ngày hắn thành Long hoàng đã nói với ta, hắn dùng hết tất cả trở thành tôn sư long tộc, chính là vì có thể xứng đôi với ta... Cho dù hắn biết rõ ta và hắn tuyệt đối không có khả năng, cũng không chịu buông tay.
Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Năm đó ta cứu hắn, lại dường như cũng hại hắn.
Tình cảm của Long hoàng đối với nàng, nàng đều hờ hững, hơn ba mươi vạn năm qua, đều chưa bao giờ để ý gì... nhưng hiện giờ xuất hiện Vân Triệt lại khiến cho nàng không thể không bắt đầu để ý chuyện này.
“...” Vân Triệt trầm mặc thật lâu thật lâu.
Tuy rằng Thần Hi nói cực kỳ ngắn gọn, nhưng đủ để Vân Triệt đại khái rõ ràng chút gì.
Lấy phong hoa của Thần Hi, người khuynh mộ năm đó nhiều tuyệt đối sẽ không ít hơn thần nữ hiện giờ. Mà có cái danh Long hậu, lại liệt nơi đây vào cấm địa, thế gian liền không còn ai có thể quấy rầy yên tĩnh của nàng. Đây xem như là một kiểu báo đáp của Long hoàng đối với nàng... Nhưng sao lại không bao hàm cả tư tâm với khát vọng của Long hoàng.
Tuy rằng Long hoàng lịch duyệt phong phú, còn nhiều hơn hắn vạn lần. Nhưng Vân Triệt lại có thể lý giải được phần cố chấp này của Long hoàng đối với Thần Hi... Khi tuyệt vọng bất lực nhất trong cuộc đời lại được Thần Hi cứu, thêm với phong hoa như ảo mộng của nàng, khi trước mắt lại hiện ra ánh sáng, hình ảnh nhìn thấy nhất định khắc sâu vào trong tâm hồn, vĩnh viễn đều khó có khả năng phai nhạt.
Hắn là Long hoàng, lại cũng là phàm linh.
Bởi vì Thần Hi, vẻn vẹn hơn ba mươi vạn năm hắn thật sự chưa từng lây dính nữ tử nào... Ít nhất trong truyền thuyết cả đời hắn chỉ có một “Long hậu”. Chung tình chấp nhất đến mức độ như vậy, chính là thế gian hiếm thấy.
Mà Thần Hi, đối mặt với Long hoàng cuồng dại hơn ba mươi vạn năm, cho dù hắn đã là Long hoàng tôn sư, trở thành người đệ nhất trong hỗn độn chí tôn vô thượng, nàng đều thật sự chưa từng đáp lại cái gì...
Nguyên âm còn tồn tại hoàn chỉnh của nàng chính là chứng minh cho tất cả.
Sóng lòng Vân Triệt rung chuyển, như thế nào đều không thể bình tĩnh.
Thần Hi là Long hậu trong “Long hậu thần nữ”! Tuy rằng “Long hậu” chính là hư danh để cho nàng có thể yên tĩnh nhiều năm như vậy, nhưng biết được một điểm này chắc chỉ có nàng và Long hoàng. Nhưng ở trong mắt người đời nàng chính là hậu của Long tộc... Còn bản thân mình ở dưới nửa tỉnh táo nửa mất hồn đã làm “Long hậu”!
Long hoàng có thực lực địa vị hạng nào, Long hoàng hết sức lưu luyến si mê Thần Hi, lại vài chục vạn năm đều không có hy vọng xa vời, còn không dám khinh nhờn chút nào. Có lẽ, ở trong mắt Long hoàng Thần Hi chính là một giấc mộng hoàn mỹ không tỳ vết.... Nếu như để cho Long hoàng biết “Mộng” này bị một tiểu bối nhỏ bé không hề đáng kể gì ở trong mắt Long hoàng làm dơ bẩn... Phản ứng của Long hoàng, quả thật khó có thể chịu nổi.
Đồng thời, hắn càng thêm không cách nào lý giải được, ngay cả nhân vật cấp bậc như Long hoàng đều chỉ nhận được Thần Hi lạnh nhạt, rốt cuộc vì sao lại đối xử với hắn như vậy? Lời nói này, ánh mắt này, hành động này của nàng, đặt vào trong mắt bất cứ kẻ nào đều vốn không thể tin nổi và lý giải... Chẳng lẽ từ khi mình tiến vào luân hồi cấm địa cho đến bây giờ, thật ra vẫn luôn nằm mơ, tất cả đều không phải là sự thật?
Nhìn vẻ mặt biến ảo không thôi của Vân Triệt, Thần Hi cười như không cười:
- Ngươi sợ?
Vân Triệt: “...”
Đôi mắt của Thần Hi dời khỏi trên người Vân Triệt, hờ hững nhìn phương xa:
- Nếu như ngươi sợ, sợ đối mặt với Long hoàng, như vậy... Ngươi coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng phát sinh. Ta sẽ cam đoan, tuyệt đối không có người nào khác biết được chuyện này. Lời hôm nay, về sau ta cũng sẽ không nói với ngươi nữa.
Vân Triệt liền thở ra vài hơi, ngực dần dần bình tĩnh lại:
- Ngươi là Long hậu, nhưng cũng không phải là Long hậu mà người đời vẫn nhận định, nói cách khác, ta chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Long hoàng!
Thần Hi nói nhỏ:
- Thần Hi ta không thuộc về bất cứ kẻ nào, đều chỉ liên quan đến ta ngươi, ngươi đương nhiên không có lỗi với hắn.
- Vậy sao ta đây phải sợ, vì sao không dám!?
Giọng điệu của Vân Triệt rõ ràng hơi cứng đờ, nhưng nói ra coi như kiên quyết.
“...” Thần Hi đảo mắt qua, khẽ gật đầu:
- Ngươi cuối cùng không để cho ta thất vọng.
- Nhưng mà, ngươi phải nói cho ta, nguyên nhân ngươi làm như thế với ta... rốt cuộc là vì cái gì?
Vân Triệt nhìn thẳng vào nàng nói, không biết ánh mắt không cách nào dời đi hay muốn tìm kiếm cái gì từ trong mắt đẹp như đêm tối của nàng.
Thần Hi lắc đầu;
- Ta không cách nào nói cho ngươi biết được. Ta có tư tâm của chính ta, nhưng xin ngươi tin tưởng, ta vĩnh viễn đều không hại ngươi.
- Vì sao không cách nào nói ra?
Vân Triệt hỏi tới cùng.
Thần Hi nói thẳng ra:
- Bởi vì bây giờ ngươi còn quá nhỏ yếu. Cấp bậc càng cao, nhãn giới mới có thể càng lớn, thực lực càng mạnh, mới có càng nhiều lựa chọn. Lấy lực lượng và cấp bậc hiện giờ của ngươi, nếu như ta nói cho ngươi biết tất cả, đúng là có thể giải đáp mê hoặc của ngươi, đồng thời cũng chính là sẽ hại ngươi.
Nàng tránh đi cái nhìn thẳng của Vân Triệt, đôi mắt trở nên hơi mông lung:
- Ta vốn cho rằng phía trước của ta hoàn toàn trống không. Những năm này ta có thể làm chính là thoát khỏi trói buộc của nơi này, sau đó tìm kiếm nơi thuộc về có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không tồn tại ở nơi thế giới mờ mịt... Cho đến sự xuất hiện của ngươi.
Vân Triệt:
- Ta?
Hòa Lăng:
-... A?
Thần Hi nhẹ nhàng nói:
- Nếu như ngươi không cách nào loại bỏ nghi hoặc trong lòng, như vậy, chỉ cần ngươi nhớ kỹ một câu nói. Vận mệnh của chúng ta, là một thể.
Lúc trước nàng thật không ngờ nam tử được Hạ Khuynh Nguyệt vượt qua đông tây thần vực mang tới, nàng vốn không muốn thu lưu, nhưng lại vì Hòa Lăng khóc cầu mà lưu lại, lại chính là người mà nàng vốn tưởng rằng vĩnh viễn không có khả năng tìm được.
Hơn nữa còn ở trước khi nàng thoát khỏi trói buộc, liền đã xuất hiện ở trước người nàng.
Một câu nói rất nhẹ nhàng, mang đến cho Vân Triệt không thể nghi ngờ là nghi hoặc càng sâu. Hắn hoàn toàn mờ mịt:
- Trừ bỏ thân phận Thần Hi và Long hậu, ngươi... rốt cuộc là ai?
Hắn đến nơi này mới hai tháng, nếu không phải bởi vì trúng cầu tử ấn được Hạ Khuynh Nguyệt đưa đến đây, hắn sẽ không biết sự tồn tại của Thần Hi. Hắn cho dù như thế nào đều không thể lý giải được câu nói “Vận mệnh của chúng ta là một thể”.
- Nếu có ngày nào đó, ngươi có thể siêu việt độ cao chỗ Long hoàng, như vậy, bản thân đột nhiên sẽ biết được tất cả. Ngươi có thể làm được, cũng phải làm được. Chỉ có như thế, ngươi mới sẽ không sợ bất cứ kẻ nào mơ ước, có thể không cái gì cũng sợ đầu sợ đuôi, có thể chân chính không e ngại không hổ thẹn đối mặt với Long hoàng.
- Thân mang sáng thế thần lực và...
Lời Thần Hi thoáng dừng lại, tiếp tục nói:
- Đây là số mệnh ngươi trốn không thoát...