Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1334 - Chương 1336: Rồng Ngâm Tuyệt Vọng

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1335" class="block_" lang="en">Trang 668# 1

 

 

 

Chương 1336: Rồng ngâm tuyệt vọng



Một kiếm hủy thương cụt tay, một tiếng táng mạng vỡ thể, chỉ với hai kiếm, tinh vệ khác thậm chí còn không kịp phản ứng cùng tiến lên, ba tinh vệ liền đột tử trên không.

Ba người này không phải là chó và mèo gì, thậm chí không phải ở trong hàng ngũ “Cường giả” như trong nhận thức của người đời, mà chính là tinh vệ tinh thần được tỷ huyền giả thần giới ngưỡng mộ! Trong ba người tu vi huyền lực thấp nhất cũng là Thần Quân cấp ba, nhưng ở dưới kiếm của Vân Triệt lại giống như ba khúc gỗ mục dễ dàng bị đánh nát.

Thần Quân cấp một?

Đây sao có thể là lực lượng của Thần Quân cấp một!!

Toàn bộ tinh vệ ở phía sau đã vận sức chờ phát động đã kinh hãi đứng đờ ra tại chỗ, một đám kinh hãi giống như bị quỷ thần nhập thể. Tinh Linh chết thảm, sau đó mới chẳng qua chỉ một cái đảo mắt, lại ba tinh vệ vỡ vụn thân thể mà chết, bọn họ có địa vị, lực lượng, vinh quang cường đại, cho dù như thế nào đều không thể tin tưởng và tiếp nhận tinh vệ được người đời ngưỡng mộ lại có thể chết dễ dàng như thế, thê thảm như thế.

Nhưng trong lúc bọn họ hoảng sợ, Vân Triệt với một kiếm nện vỡ ba tinh vệ đã đột nhiên bổ nhào tới, huyết khí, mùi tanh đập vào mặt, bên tai là tiếng thét lên còn đáng sợ hơn dã thú tuyệt vọng.

Trên mặt các tinh vệ hiện lên vẻ kinh hãi và theo bản năng lui bước chân khiến Tinh Minh Tử kinh sợ đan xen:

- Các ngươi đang làm gì đó!! Các ngươi thân là tinh vệ, chẳng lẽ hoàn toàn bị chính một tiểu nhi hậu bối của hạ giới dọa bể mật!

Tiếng gầm lên của hắn khiến chúng tinh vệ đang trong sợ hãi chấn động trong lòng, mà lúc này, một tiếng gầm to vang lên, một bóng người từ phía sau phóng lên cao, hắn một thân kim giáp, kiếm trong tay lóng lánh tinh mang lóa mắt.

- Tinh vệ thống lĩnh Thiên Lang Tinh Lâu... Một Thần Quân cấp chín có thực lực còn ở trên Tinh Linh! Trong tay là Tinh Thần kiếm do Tinh Thần đế ban cho!

Tinh Lâu vừa động, các tinh vệ Thiên Lang phía sau cũng toàn bộ theo sát lên... Lúc trước bọn họ bị lời Vân Triệt nói kích thích nhục nhã không chịu nổi, mà dưới cực nhục có lẽ sẽ có ngượng ngùng và sỉ nhục, nhưng càng nhiều sẽ là giận dữ, một vẻ nóng giận do sỉ nhục bị xé mở, vinh quang bị giẫm đạp... còn có sát ý!

Khác với các tinh vệ khác, đôi mắt của Tinh Lâu lạnh như băng lạ thường, không nhìn thấy vẻ kinh hãi như trong mắt của các tinh vệ khác, hắn nghênh đón Vân Triệt, theo Tinh Thần kiếm quang càng thêm lộng lẫy, trên người hắn cũng phóng xuất ra một luồng khí thế đáng sợ có thể nói thiên uy, chặt chẽ bao phủ Vân Triệt vào trong đó.

Nhìn Tinh Lâu, mấy tinh thần trưởng lão đều khẽ gật đầu, một người trong đó nói:

- Tinh Lâu chẳng những thiên phú dị bẩm, tâm tình cũng siêu phàm, có lẽ thêm mấy ngàn năm nữa liền đủ để đứng hàng trưởng lão.

- Vân Triệt! Ngươi giết tinh vệ của ta, tội không thể tha!!

Tinh Lâu gầm lên một tiếng dữ dội, Tinh Thần kiếm quang tăng vọt trăm trượng, đột nhiên quét xuống... Kiếm quang chiếu rọi thiên địa mang theo gợn sóng không gian khủng bố tuyệt luân quét ngang hai chân của Vân Triệt, muốn trực tiếp cắt hai chân của hắn.

Xoẹt rắc!!

Âm thanh không gian bị vỡ vụn chói tai tới cực điểm, Tinh Thần kiếm quang quét qua hai chân của Vân Triệt, mang lên lại là hư ảnh thoát phá trong nháy mắt.

Tinh Lâu sửng sốt, sau đó một cảm giác lạnh như băng từ phía sau lưng hắn lan khắp toàn thân hắn... Một vẻ âm lạnh đáng sợ đến không cách nào hình dung, không cách nào tưởng tượng đủ để cho hắn như rơi xuống đáy vực sâu trong nháy mắt, liền ngay cả tâm hồn cứng như bàn thạch đều điên cuồng vặn vẹo... Đó à sợ hãi với tuyệt vọng mà Tinh Lâu thừa nhận trước tử vong.

- Tinh Lâu!!

Rầm!!

Tia máu phá nát, một kiếm chém thẳng phía sau lưng Tinh Lâu.

Rắc!

Tiếng xương sống lưng của Tinh Lâu gãy vỡ vô cùng điếc tai, gần như khiến trái tim của mọi người thoáng dừng lại. Trước mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đen, thế giới không còn màu sắc và âm thanh... Cho dù Vân Triệt hành hạ Tinh Linh đến chết, một kiếm giết ba tinh vệ, Tinh Lâu vẫn không hề sợ hãi, lại thế nào đều không thể nghĩ đến, thân là Thần Quân cấp chín, nhưng lại sẽ... không chịu nổi một kích như thế.

Xương sống lưng cứng rắn nhất thân thể Thần Quân, bị một kiếm đánh gãy.

Như sao băng rơi xuống, Tinh Lâu từ trên không trung nện xuống, khoảnh khắc rơi xuống đất đã máu nhiễm toàn thân... Hắn quỳ rạp trên đất, đôi mắt trừng lớn gần như không nhìn thấy sắc thái gì. Thân là thống lĩnh tinh vệ Thiên Lang, Thần Quân cấp chín dưới Thần Chủ có thể ngạo thị tất cả, hoàn toàn bị một kiếm của Thần Quân cấp một làm trọng thương đến mức độ như vậy.

Kiêu ngạo với vinh quang cả đời hắn, cũng dưới một kiếm này toàn bộ bị xóa diệt, cho dù hôm nay hắn còn có thể sống tiếp, bóng ma này chắc chắn sẽ kèm theo hắn một đời một kiếp.

Nhưng mà, bóng ma tử vong bao phủ hắn vẫn chưa rời đi, Vân Triệt đã lơ lửng hạ xuống, Kiếp Thiên kiếm mang theo huyết khí đủ để khiến cho quỷ thần đều hít thở không thông đã vô tình đánh xuống.

- Tinh Lâu!!

Tiếng kêu hoảng sợ vang lên đầy trời, mấy tinh vệ Thiên Lang đi theo Tinh Lâu đã bất chấp tất cả kinh hãi với sợ hãi trong lòng, vội vàng ra tay, chín đường tinh thần huyền quang bắn thẳng đến Vân Triệt, ép hắn tránh ra.

Nhưng Vân Triệt lại không thèm để ý, trên người hiện động lên chỉ có oán hận với sát ý vô tận.

Rầm!!

Mật đất chấn động, Tinh Lâu bị một kiếm phá hủy tín niệm đã nát thân mà chết dưới một kiếm tuyệt tình của Vân Triệt, chết không toàn thây giống như Tinh Linh, mà cùng lúc đó, sáu đường tinh thần huyền quang đã đánh vào phía sau lưng Vân Triệt, mang lên sáu tia máu nổ tung.

Vân Triệt quay người lại, ánh mắt đỏ tươi như máu kia khiến sáu tinh vệ Thiên Lang sợ đến lập tức mặt như màu đất, mà Vân Triệt đã chợt bổ nhào về phía bọn họ, một tiếng huyết lang rít gào, kiếm uy bùng nổ như tinh thần rơi xuống... cũng là tinh thần màu máu!

Thiên Lang kiếm thứ ba, Thiên tinh đỗng!

Thiên Lang thần lực là một lực lượng oán hận, khi hận khắp càn khôn, Thiên Lang kiếm uy đủ để khiến cho trời đất run rẩy, quỷ thần kinh hãi.

Thân là tinh vệ Thiên Lang, sao lại không biết được Thiên Lang kiếm này. Nhưng mà, khi bóng sói màu máu mang theo tinh thần rơi xuống, ý chí của bọn họ gần như hoàn toàn bị phá diệt trong nháy mắt... Uy thế của một kiếm này tự nhiên còn lâu mới có thể so sánh được với Thiên Lang tinh thần, nhưng mà dường như lại còn đáng sợ hơn Thiên Lang tinh thần...

Ong -----

Tinh thần vỡ vụn, một vòng xoáy không gian xuất hiện trong vặn vẹo, trong thời gian vài giây mới khó khăn lắm tiêu tán, mà bên trong vòng xoáy không gian, sáu tinh vệ Thiên Lang đã toàn bộ biến mất, vô ảnh vô tung biến mất, thân thể, vũ khí, tinh thần khải giáp của bọn họ bị Thiên Lang kiếm uy khủng bố đến mức tận cùng kia trực tiếp hủy diệt đến thành hư vô, không còn để lại dù chỉ một ít dấu vết.

Mà trước khi chết, sáu người đều vẫn không nhúc nhích, không ai giơ tay phản kháng, chống đỡ hoặc trốn đi... Bởi vì ý chí của bọn họ đã bị phá diệt trước sinh mệnh.

“...” Trong kết giới, Tinh Thần đế đã đứng lên, hai mắt trợn trừng muốn nứt, gần như đã quên mất bản thân còn đang trong nghi thức.

Thân thể tinh vệ, ở dưới kiếm của Vân Triệt lại giống như cỏ rác. Nhất là một kiếm Thiên Lang mới vừa rồi, uy áp trong nháy mắt đó rõ ràng đã chạm đến...

Cấp bậc Thần Chủ!

Một năm không gặp, Vân Triệt từ Thần Linh cảnh trung kỳ đi vào cảnh giới Thần Vương đã đủ kinh hãi tất cả mọi người ở đây, mà bây giờ, hắn toàn thân đẫm máu, bộc phát ra chính là lực lượng tới gần cấp bậc Thần Chủ!

Một thanh niên xuất thân hạ giới, không có truyền thừa Vương giới, tuổi còn chưa đủ nửa giáp có thể bộc phát ra lực lượng gần cấp bậc Thần Chủ... Một lần này, cho dù cả Tinh Thần đế đều hoài nghi hôm nay tất cả vốn chính là một ảo mộng cực kỳ vớ vẩn.

Không đến ba mươi tuổi, không có “Truyền thừa”, nhưng lại có thể bùng nổ lực lượng Thần Chủ... Ha ha, toàn bộ lịch sử thần giới, toàn bộ chuyện vớ vẩn cộng lại cũng không bằng một phần vạn lần này.

- A a a a!!

Từng tiếng gầm to kinh trời chấn đất, thống lĩnh với sáu tinh vệ chôn diệt toàn bộ trong nháy mắt, đến giờ phút này, chúng tinh vệ sao còn không rõ ràng, mặc dù Vân Triệt có huyền lực bùng nổ ngỗ nghịch lẽ thường chỉ phóng thích ra khí tức Thần Quân cấp một, nhưng thực lực cũng đã vượt qua bọn họ, thậm chí vượt quá xa tưởng tượng của bọn họ.

Tinh vệ “Dè dặt” với tôn nghiêm vào một khắc này thành chê cười, toàn bộ chúng tinh vệ Thiên Lang trở nên dữ dội, trong nháy mắt đó chiếu rọi lên rõ ràng là hơn một trăm Thiên Lang tinh mang!

Hơn một trăm tinh vệ Thiên Lang đồng thời ra tay đối phó với một người, đây là “Kỳ quan” chưa bao giờ có, còn đối phương lại là một hậu bối tuổi không đến một phần trăm của bất cứ người nào trong số bọn họ... Cho dù Vân Triệt bị chôn diệt như vậy, một màn này, Tinh Thần giới tuyệt đối không có mặt mũi nào ghi chép vào Tinh Thần thần điển.

Hơn một trăm lực lượng Thiên Lang tinh vệ bùng nổ, tinh mang nở rộ khiến mỗi một góc của Tinh Thần thành đều được chiếu rọi đến sáng trắng chói mắt. Mà uy áp chồng chất lên nhau càng quá mức đáng sợ, che phủ tất cả, cũng gắt gao áp chế thân hình Vân Triệt, liền ngay cả huyết sắc huyền mang trên người cũng bị tinh mang nuốt hết.

Vân Triệt từ trên không trung hạ xuống, Kiếp Thiên kiếm rơi xuống đất, giống như đã không thể động đậy. Tinh Minh Tử lại không bởi vì vậy mà lộ ra một chút vẻ vui mừng, ngược lại mặt trầm như nước... Hơn một trăm tinh vệ đồng thời ra tay, đây vốn chính là sỉ nhục!

- Không cần nương tay, phế hắn đi!!

Hắn trầm giọng quát.

Tinh mang chớp động, như trăm sao băng rơi xuống, toàn bộ đánh về Vân Triệt... Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt huyết sắc lóe lên chút lam quang thâm thúy.

Grào ------

Long ảnh hiện ra, kiêu ngạo mà gầm.

Dưới “Bỉ ngạn tu la”, sinh mệnh, linh hồn của Vân Triệt đều đang thiêu đốt lên, lực lượng mà hắn bùng nổ ra là đặt mình dưới lực lượng tuyệt vọng nơi vực sâu, mà âm thanh rồng ngâm này còn đáng sợ hơn bất cứ lần nào trong quá khứ... Rồng ngâm tuyệt vọng!

Dưới rồng ngâm, toàn bộ tinh vệ nhằm về phía Vân Triệt đều đôi mắt thất sắc, linh hồn như rơi vào vực sâu sợ hãi, thân thể cũng từ trên không trung ngã xuống. Mà dưới rồng ngâm, là tiếng rít gào như dã thú của Vân Triệt, hắn giơ Kiếp Thiên kiếm lên, lôi quang màu tím điên cuồng quấn quanh, theo kiếm quang vung lên, nổ tung ra lôi mang tím lóng lánh vô tận.

Rắc rắc!!

Chỗ không gian của Vân Triệt lập tức hóa thành lôi quang luyện ngục, toàn bộ tinh vệ Thiên Lang đến gần bị lôi quang quấn quanh, mà những lôi quang quấn thân này lại hoàn toàn khác biệt với tất cả lôi quang trong nhận thức của bọn họ, huyền lực hộ thân và tinh thần khải giáp của bọn họ ở dưới lôi quang nhìn gần như phổ thông này lại yếu ớt như giấy mỏng, gần như bị xé rách trong nháy mắt...

- Sao... sao lại thế này?

Âm thanh kinh hãi của Tinh Minh Tử vừa ra khỏi miệng, đôi mắt liền lập tức phóng đại lên gấp mấy lần...

Bởi vì hiện ra ở trước mắt hắn là hình ảnh đáng sợ nhất mà hắn từng gặp được trong đời này.

Kiếm của Vân Triệt đánh xuống, mang lên một tiếng lôi minh vô cùng bén nhọn. Vẻn vẹn một trăm lẻ bảy tinh vệ Thiên Lang bị lôi điện quấn quanh thân, toàn bộ bị lôi quang bạo liệt cứng rắn xé thành hai khúc!!

Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt đó, thê lương đến khiến trời đất xuất hiện run run.

- Cái...

Toàn thân Tinh Thần đế chợt lắc lư, tròng mắt cả kinh đến gần như phá nát ngay tại chỗ.

Chung quanh hắn, các tinh thần không có một ai không hoảng sợ thất sắc.

- Thiên đạo... kiếp lôi?

Đồ Mi lên tiếng, cũng khàn khàn đến không cách nào nghe rõ. Hắn cảm giác được trái tim của mình đang cuồng loạn... Đó là một cảm giác sợ hãi, hắn có địa vị cực cao, tuổi thọ sắp hết, đã sớm quên sợ hãi là cái gì, trong lòng thế mà lại sinh lòng sợ hãi!?

Thần Quân là tồn tại hạng nào, thân thể bị xoắn gãy, lại không chết đi ngay tại chỗ. Nhưng mà, đây ngược lại là bất hạnh cực lớn đối với bọn họ. Bọn họ trơ mắt nhìn thân thể của mình nứt gãy, nhìn thân trên của mình tàn phá và máu chảy đầm đìa ở thân dưới, thống khổ vẫn còn ở tiếp theo, cảm giác sợ hãi với tuyệt vọng này còn hơn xa tất cả khổ hình trên đời.

Một khắc này, bọn họ không còn là tinh vệ, càng không có khả năng lại còn tôn nghiêm với vinh quang của tinh vệ, mà chỉ là một đám ác quỷ muốn chết không xông, thân thể còn sót lại của bọn họ tuyệt vọng giãy giụa, rít vang, khóc thét, máu tươi với nội tạng rơi khắp, bày ra một mảnh địa ngục tàn khốc rõ ràng.

Đứng ở trung tâm địa ngục, Vân Triệt vốn có thể dễ dàng chôn diệt tất cả bọn họ lại vẫn không nhúc nhích, hắn hưởng thụ máu tươi với khóc thét của bọn chúng, bởi vì bọn chúng đáng chết... Chết đi thê thảm nhất!!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment