Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1335 - Chương 1337: Tro Tàn

. ._668__2" class="block_" lang="en">Trang 668# 2

 

 

 

Chương 1337: Tro tàn



- Tỷ... tỷ phu...

Khuôn mặt của Thải Chi càng thêm trắng bệch, tất cả xảy ra ngày hôm nay, mỗi một câu, từng hình ảnh đều lật chuyển tâm linh của nàng.

Mà Mạt Lỵ vẫn si ngốc kinh ngạc, ánh mắt của nàng vẫn luôn ngơ ngác nhìn Vân Triệt, không hề có lệch hướng dù chỉ trong nháy mắt, giống như trong thế giới của nàng chỉ còn sự hiện hữu của hắn, tất cả những thứ khác... sống cũng được, chết cũng được, máu tươi cũng thế, kêu thảm thiết cũng thế, đều đã không còn quan trọng.

Bởi vì, đây là... quang mang sinh mệnh cuối cùng của hắn..

Vì sao... Sẽ là kết quả như vậy...

Mẫu thân... ca ca... Thải Chi...

Vân Triệt...

Ta rốt cuộc... đã làm sai cái gì...

Khí tức tinh huyết quá mức dày đặc khiến không khí đều trở nên dinh dính, khí tức khủng bố điên cuồng nảy sinh lan tràn trong lòng tất cả các tinh vệ. Các tinh vệ vốn đã vận sức chờ phát động chuẩn bị tiến lên toàn bộ hoảng hốt lui về phía sau, có người thậm chí hàm răng đều đang run lên.

Bọn họ là tinh vệ, bọn họ từng đã đều tin tưởng bản thân không sợ hãi, vì Tinh Thần giới, vì thân là tinh vệ vinh quang có thể không sợ tử vong.

Cho đến hôm nay, cho đến giờ khắc này...

Bọn họ có thể chết, nhưng mà... chết ở trên tay một tiểu bối xuất thân cực kỳ hèn mọn, còn chết dễ dàng như thế, thê thảm như thế, sao bọn họ có thể cam tâm, sao bọn họ không sợ hãi run rẩy.

Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi lên tiếng, cho dù trưởng lão đã quen biết hắn mấy vạn năm cũng chưa từng nghe thấy giọng nói vặn vẹo như thế của hắn:

- Ngô vương... kẻ này, tuyệt đối... không thể lưu!

Lúc trước hắn và Tinh Thần đế nói đều là tuyệt đối không thể giết Vân Triệt.

Hiện giờ, lại là “Tuyệt đối không thể lưu”.

Xuất thân hạ giới... Một năm từ Thần Linh đến Thần Vương... Trong thời gian vài giây từ Thần Vương bạo tẩu lên đến Thần Quân, lại lấy lực lượng Thần Quân, phóng thích ra lực lượng rất có thể đã gần đến Thần Chủ...

Đây cũng không phải dùng quái thai có thể hình dung. Tuổi không đến nửa giáp đã như thế, để cho hắn lớn lên... mười năm... trăm năm... ngàn năm... sau, hắn sẽ đạt đến độ cao như thế nào!?

Không cách nào đoán trước được, vốn không có khả năng đoán trước được!!

Nhưng có một điểm tuyệt đối có thể xác định được, nếu như hắn là bằng hữu, đây chính là vạn hạnh. Nhưng nếu như thành kẻ địch... Có thể còn đáng sợ hơn bất cứ ma quỷ nào!!

Mà kết quả hôm nay, Vân Triệt đối với Tinh Thần giới chỉ có oán hận tận tâm tận xương! Nếu để cho hắn còn sống, để hắn chạy mất, hoặc sau đó xuất hiện một chút ngoài ý muốn... Tương lai, đợi hắn trưởng thành, vậy chính là đại nạn hiểm nguy mà hiện giờ vốn không cách nào dự đoán trước đối với Tinh Thần giới!

Một khắc này, hắn thậm chí sinh lòng hối hận... Nếu sớm biết trước mối quan hệ giữa Mạt Lỵ với Vân Triệt, sớm biết Vân Triệt có thể vì Mạt Lỵ mà không để ý đến sinh tử, một mình cố tình xông vào Tinh Thần giới, sớm biết trên người Vân Triệt có được lực lượng khủng bố đến mức độ như thế, hắn nhất định sẽ toàn lực khuyên nhủ Tinh Thần đế bỏ qua cho nghi thức này, ngược lại đối xử cực kỳ tốt với Mạt Lỵ và Thải Chi, đến khiến Vân Triệt trở thành người của Tinh Thần giới.

Dù sao, nghi thức có thành công hay không thì không ai biết được, thành công sẽ có kết quả như thế nào cũng càng không cách nào đoán trước được. Nhưng vế sau, chẳng những giữ lại được Thiên Sát, Thiên Lang hai tinh thần, còn có thể vì Tinh Thần giới chiếm được lực lượng tương lai đủ để chống trời!

Chính là, trên đời này không có nếu như, thời gian cũng sẽ không quay ngược lại. Đến tình cảnh hiện giờ, bọn họ phải làm chính là hoàn toàn triệt để gạt bỏ Vân Triệt, tuyệt đối không để cho hắn có bất cứ... Một chút khả năng sống sót, so sánh ra bí mật trên người hắn cũng không còn quan trọng nữa.

Thiên Nguyên tinh thần kinh hãi trong lòng, Tinh Thần đế sao không cảm thấy như thế. Ngực hắn phập phồng, vô cùng trầm thấp nói:

- Giết... hắn... đi!

Ba chữ ngắn ngủi, nhưng giữa mỗi một chữ lại rõ ràng nghe ra được ý sợ hãi từ trong đó.

Khiến Tinh Thần đế... sinh lòng sợ hãi!?

Cho dù là Nguyệt Thần đế kẻ tử địch cũng chưa từng có “Đãi ngộ” như thế.

- Không cần nương tay! Giết hắn đi!

Lời của Tinh Thần đế khiến Tinh Minh Tử như trút được gánh nặng. Hắn ra lệnh một tiếng, vô số khí tức Thần Quân bùng nổ trong cùng một khoảnh khắc, toàn bộ dòng khí của Tinh Thần thành bị đẩy ra tất cả trong phút chốc, không gian giống như mặt hồ bị cuồng phong thổi qua, nổi lên vô số gợn sóng.

Ba ngàn tinh vệ cùng động, huyền lực của ba ngàn Thần Quân đồng thời bùng nổ, khí thế của nó mênh mông, kinh thiên động địa chân chính trên ý nghĩa. Tinh Thần đế hạ lệnh giết chết, khiến cho bọn họ sẽ không, cũng không dám lại có do dự và cố kỵ gì nữa.

Cho dù tinh vệ ở phía sau nhất, có lẽ vốn không có cơ hội ra tay, trên người cũng lóng lánh lên tinh mang chói mắt chỉ thuộc về Tinh Thần giới của bọn họ.

- A!!

Tiếng hô rung trời, vô số tinh mang nhằm thẳng vào Vân Triệt... Lực lượng Thần Quân, ở toàn bộ không gian hỗn độn gần với Thần Chủ, đủ để hoành hành ở tinh giới thượng vị, là lực lượng của vương ở tinh giới trung vị. Vô số huyền giả đến cuối cuộc đời, đừng nói thành Thần Quân, ngay cả nhìn thấy một Thần Quân đều là hy vọng xa vời không dám nghĩ đến.

Mà giờ khắc này, tinh thần lực tới gần Vân Triệt, mỗi một đường đều đến từ một Thần Quân!

Lúc hắn mới tới thần giới, đối với hắn ngay cả thần đạo còn chưa bước vào mà nói, hai chữ “Thần Quân” đại biểu cho chính là thần linh cao nhất, là tồn tại cao đến khiến cho hắn ngay cả chút hy vọng xa vời với hướng tới đều không thể sinh ra.

Hắn không có khả năng nghĩ đến, bất cứ kẻ nào đều không có khả năng nghĩ đến, mới bốn năm ngắn ngủi, hắn chính là lẻ loi một mình đối mặt với ba ngàn Thần Quân!

- Hu a a a!!

Tiếng gầm rú của Vân Triệt càng thêm khàn khàn đáng sợ, đôi mắt phóng thích ra huyết quang cũng càng thêm dữ tợn, trên Kiếp Thiên kiếm cháy bùng ngọn lửa, lôi quang rít vang, mang theo oán hận vô tận của hắn đánh thẳng tới trước, thế giới sắp bị chiếu thành màu trắng sáng hung hăng bị xé mở ra một màn máu.

Lôi rít, phượng hót với tiếng kêu thảm thiết nối liên tiếp nhau, tinh vệ mới tới gần trong chu vi trăm trượng toàn bộ bị đánh bay ra ngoài, đều toàn thân bị thương nặng, một người xa nhất trực tiếp bị đánh lên trên tinh hồn tuyệt giới, nhưng mà, ác mộng của bọn họ mới vừa bắt đầu, ngọn lửa đỏ ửng thiêu đốt lên trên người bọn họ, trong khoảnh khắc liền lan đến toàn thân, tiếng kêu thảm thiết còn chưa tan hết lập tức đã hóa thành tiếng khóc thét như lệ quỷ.

Ngọn lửa đỏ ửng do Vân Triệt dung hợp kim ô viêm với phượng hoàng viêm có thần uy kinh thế ở cuộc chiến phong thần, đông thần vực không ai không biết. Nhưng giờ phút này tự mình lĩnh giáo, bọn họ mới nhận thức được nó là đáng sợ với tàn khốc kiểu nào, Tinh Thần thương, tinh thần giáp của bọn họ giống như sắt thép phổ thông cấp tốc bị hòa tan, mà thân thể của bọn họ giống như bị mai táng trong liệt hỏa luyện ngục vô tình nung khô, đó là một loại thống khổ mà bọn họ tuyệt đối chưa từng tưởng tượng tới.

- A... a a a... cứu... cứu ta... a a a a......

Tiếng kêu thảm thiết mỗi tiếng đều thê lương, thê lương đến khiến các tinh vệ khác đều không thể lý giải và tin tưởng. Bọn họ liều mạng phóng thích huyền lực, nhưng ngọn lửa đỏ ửng này giống như giòi trong xương, cho dù như thế nào đều không thể dập tắt, ngược lại lan tràn từng tầng ở trên người bọn họ, từ áo giáp đến da thịt, đến xương cốt rồi đến nội tạng linh hồn, dẫn bọn họ càng lúc càng gần tới luyện ngục sâu hơn.

Chính là, không ai có thể trợ giúp bọn họ, bởi vì Vân Triệt đã hóa thành một vệt sáng màu máu, như một lưỡi đao của ác ma đến từ huyết trì luyện ngục, đâm vào bên trong tinh vệ đang run rẩy.

Rầm ----

Một tiếng vang thật lớn, trời cao chấn động, vẻn vẹn ba mươi Thiên Sát tinh vệ còn chưa kịp nâng tay liền đã bị mai táng trong ngọn lửa đỏ ửng nổ tung, hóa thành ác quỷ khóc thét kêu thảm thiết trong hỏa diễm.

Tà thần tuyệt vọng...

Ngọn lửa đỏ ửng tuyệt vọng...

Thiên kiếp thần lôi tuyệt vọng...

Thiên Lang kiếm tuyệt vọng...

Giờ phút này hắn đã không còn là Vân Triệt, mà là bỉ ngạn tu la dưới thống khổ, phẫn nộ, cùng với tuyệt vọng không cần sống nữa kết hợp thành! Hắn không còn sông, không trốn chạy, không hy vọng, chỉ vì hận với chết!

Rầm!!

Rắc vèo!!

Rầm ----

Một kiếm, ba tinh vệ bị chặn ngang đánh gãy... Một kiếm, đầu của chín tinh vệ đồng thời nổ tung... Một kiếm, mười bốn tinh vệ bay ra trong ánh lửa bạo liệt, rơi vào luyện ngục đỏ ửng... Một kiếm, thân thể như thần của mười bảy tinh vệ bị nứt gãy bên trong lôi quang cuốn lấy... Một kiếm, vẻn vẹn hai trăm tinh vệ đồng thời bị đánh bay, dư ba lực lượng khiến mấy trăm tinh vệ phía sau bị chấn động lật ngược trên mặt đất, hồi lâu không dám tiến lên trước.

Từng đợt rồi từng đợt tinh vệ xông lên, mỗi một tinh quang chói mắt đều mang theo lực lượng Thần Quân đủ để chớp mắt hủy diệt biển cả, nhưng nghênh đón bọn họ là Thiên Lang rít gào, hỏa diễm bạo liệt, lôi điện rít vang... Cùng với bọt máu và phần còn lại của chân tay đã bị cụt khắp bầu trời.

Toàn bộ sinh linh tới gần Vân Triệt, ở trong nhiều tiếng rít gào như ma quỷ của hắn, hoặc bị kiếm làm nát thể, hoặc bị ngọn lửa đỏ ửng đốt cháy, hoặc bị lôi điện đánh gãy, lực lượng do mỗi một kiếm mang lên đều khủng bố đến cực hạn, đây rõ ràng là tinh vệ cường đại tuyệt luân, ở dưới kiếm của hắn lại như từng cọng rơm chịu chết, thân thể Thần Quân của bọn họ chỉ cần bị kiếm uy của hắn chạm đến đều bị trọng thương hoặc đột tử... hơn nữa trạng thái chết vô cùng thê thảm, không còn một ai có thể lưu lại toàn thây.

Trong kết giới, chúng tinh thần và trưởng lão ngơ ngác nhìn, tay chân của bọn họ dần dần lạnh lẽo, da đầu run lên gần như bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung... Lại thật lâu không ai có thể nói được gì.

Máu tươi với xương vỡ vụn bay trong không trung kia, là sinh mệnh của từng tinh vệ. Bọn họ là lực lượng gần với tinh thần với trưởng lão ở Tinh Thần giới, mỗi một thế hệ Tinh Thần giới, cũng chỉ có số lượng ba ngàn tinh vệ, bồi dưỡng mỗi một người đều cần hao phí với tâm huyết vĩ đại, mỗi người ngã xuống cũng là tổn thất cực lớn.

Giờ phút này lại từng người từng người văng máu phơi thây ở trước mặt bọn họ.

Cũng không phải tinh vệ quá mức yếu kém, bọn họ đều là tồn tại ở tầng thứ ba trong Tinh Thần giới, mà là do Vân Triệt giờ phút này quá mức đáng sợ... đáng sợ đến cho dù như thế nào đều không thể lý giải được!

Rầm!!

Sáng rọi lóe lên, bốn thanh Tinh Thần thương ngưng tụ lực lượng ở cùng một chỗ xé mở hỏa diễm đỏ ửng của Vân Triệt, đâm thẳng vào ngực hắn... Nhưng Vân Triệt lại làm như không thấy, Kiếp Thiên kiếm ngay mặt đánh tới.

Bốn tinh vệ kinh hãi, cũng đã vốn triệt để không kịp... toàn bộ Tinh Thần thương đều đâm vào trước ngực Vân Triệt, nhưng cùng trong một nháy mắt, một luồng lực lượng còn đáng sợ hơn ác mộng quét ngang trên người bọn họ, thân thể của bọn họ gãy ngang, lục phủ ngũ tạng bị hủy thành mảnh vỡ đầy trời...

- A a a!!

Gầm to một tiếng, bốn thanh Tinh Thần thương bị hắn đánh văng ra từ trên người, suối máu phun trào. Ma quỷ nổi giận giống như vì thương thế mà mất lực, Kiếp Thiên kiếm đang tàn sát từng tầng tinh vệ chậm rãi buông rơi... Tinh vệ đang lúc sợ hãi run run ánh mắt, sau đó toàn lực xông lên... Cũng vào lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác được, nhiệt độ chung quanh đang lấy một tốc độ vô cùng đáng sợ tăng vọt, Vân Triệt mà tầm mắt của bọn họ tập trung vào cũng xuất hiện vặn vẹo không bình thường.

- Rút lui!!

Thiên Nguyên tinh thần gầm lên một tiếng.

Rầm -------------------

Thiên Nguyên tinh thần là tồn tại như thế nào, linh giác của hắn sâu sắc lạ thường, tiếng nhắc nhở gầm ra trước tiên. Nhưng mà, tốc độ ngưng tụ với phóng thích hỏa diễm của Vân Triệt thật sự quá nhanh, dưới phượng hoàng thần huyết và kim ô thần huyết hai tầng thiêu đốt, lực lượng Tà thần tuyệt vọng triệt để bùng nổ, càng nhanh chóng đến mức toàn bộ thần đế đương thời đều không thể tưởng tượng nổi.

Một giây ngắn ngủi, “Hoàng tuyền tro tàn” bùng nổ, nơi trung tâm Tinh Thần thành bùng nổ một biển lửa ửng đỏ.

Ánh lửa đầy trời, tất cả những nơi mà ánh mắt có thể chạm đến ở trong Tinh Thần thành đều bị nhuộm màu màu đỏ ửng thâm thúy như máu, biển lửa màu đỏ ửng bùng cháy dị thường, tươi đẹp như ánh nắng chiều chiếu không... Lại là phần mộ hoa mỹ nhất trên đời này.

Nhiều tiếng gào khóc thảm thiết trùng điệp vang lên, nhưng âm thanh khóc thét này lại không phải đến từ biển lửa, mà đến từ bên cạnh biển lửa, tinh vệ suýt bị lan đến giống như điên rút lui lại, rõ ràng không chạm đến hỏa diễm, nhưng trên dưới toàn thân lại như bị bàn ủi nung đỏ khô đậm dí lên, thống khổ không chịu nổi. Còn trong biển lửa đỏ ửng, trừ bỏ âm thanh cháy bùng ra, lại không hề truyền đến giãy giụa hay tiếng kêu thảm thiết nào...

Bởi vì bọn họ đã trực tiếp bị nấu chảy thành tro tàn ở bên trong biển lửa... Toàn bộ người bị ngọn lửa đắm chìm, trọn vẹn ba trăm ba mươi tinh vệ, ba trăm ba mươi Thần Quân... Không một ai đào thoát!

Đến tận đây, đã hơn năm trăm tinh vệ bị chôn diệt ở dưới kiếm của Vân Triệt, lực lượng tầng thứ ba của Tinh Thần giới, năm trăm Thần Quân ngạo thế có thể là vương ở tinh giới trung vị bị một mình Vân Triệt... Thật sự diệt đi một phần sáu!

Ác mộng dữ dội vớ vẩn.

Chúng tinh vệ lại bắt đầu lui về phía sau, người càng tới gần biển lửa, giống như mới vừa đi qua bên cạnh luyện ngục một lần, gan mật sợ hãi gần như nứt vỡ... Vân Triệt, người đột nhiên toàn đẫm máu này, hắn rốt cuộc là ma quỷ như thế nào, hắn tồn tại nhiều thêm mỗi một giây, đều sẽ xé rách một phần tâm hồn với tín niệm của bọn họ.

Ánh mắt của Tinh Thần đế và các tinh thần xuyên qua từng tầng lửa cháy, gắt gao tập trung ở trên người Vân Triệt. Nơi trung tâm của biển lửa, hắn chậm rãi quỳ xuống đất, Kiếp Thiên kiếm cũng nặng nề chống dưới đất... Đúng vậy, lực lượng một chớp mắt đốt diệt hơn ba trăm vị Thần Quân, cho dù Vân Triệt lại nghịch thiên nữa, cũng đã dốc hết tất cả lực lượng.

Nhưng mà biển lửa rõ ràng đang cấp tốc tắt đi, nhiệt độ của không gian vẫn cấp tốc tăng lên như trước, uy áp đỏ ửng bao phủ Tinh Thần thành, càng tăng vọt trong từng nháy mắt.

Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu... Trên trời cao xa xôi, rõ ràng thiêu đốt lên bảy thái dương huyết sắc.

- Cửu... cửu dương thiên nộ!!

- Tinh Minh Tử, ngươi còn không ra tay!!

Tiếng rít gào này của Tinh Thần đế gần như xé rách cổ họng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment