.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1337" class="block_" lang="en">Trang 669# 1
Chương 1338: Lực lượng Thần Chủ
Nếu trước hôm nay, có người kêu Tinh Minh Tử ra tay đối phó với một tiểu quỷ tuổi mới nửa giáp, hắn nhất định sẽ giận dữ ngay tại chỗ, thậm chí có khả năng nổi giận mà ra tay giết người đó thành cặn bã... Bởi vì đây là một vũ nhục rất lớn đối với hắn một Tinh Thần trưởng lão, một Thần Chủ chí tôn.
Thành Thần Chủ, đó là trở thành chúa tể của trời đất, có thể ngạo nghễ thế gian, nhận ngưỡng vọng của vạn linh chư thế. Địa vị và ngạo nghễ này là vô thượng, cũng không thể lay động và xúc phạm.
Ngày đó ở cuộc chiến phong thần, Lạc Cô Tà dưới giận dữ ra tay với Vân Triệt, từ khi đó đã biến người đệ nhất đông vực thành trò cười thiên hạ, còn Tinh Minh Tử hắn, một Tinh Thần trưởng lão, Thần Chủ chí tôn, nếu tự mình xuống tay đối phó với Vân Triệt, cũng sẽ bị người đời cười nhạo, kể cả hắn cũng sẽ thấy nhục nhã thật sâu.
Mới vừa rồi tinh vệ như cọng cỏ bị đánh giết từng tầng ở dưới kiếm của Vân Triệt, sắc mặt hắn xanh mét, trong lòng kinh sợ đan xen, lại thủy chung không một lần ra tay, mà bây giờ, Tinh Thần đế gầm to một tiếng, cuối cùng đập nát tầng “Dè dặt” cuối cùng kia ở trong lòng hắn, hắn lập tức như một con đại ưng bay không mà lên, một luồng sóng khí nổ tung trên không.
Lực lượng Thần Chủ, kinh không hãi thế, trong nháy mắt đó quả nhiên là trời đất biến sắc, tinh vệ trong hoảng sợ nhìn thấy Tinh Minh Tử ra tay đều lộ ra thái độ mừng rỡ như điên, kinh hãi trong lòng đều nhanh chóng rút lui như thủy triều.
- Vân Triệt tiểu nhi... nhận lấy cái chết!
Tinh Minh Tử giận dữ trong lòng, hơn nữa bị bóng ma do Vân Triệt mang đến với Tinh Thần đế hạ lệnh giết chết, hắn vừa ra tay, uy áp khủng bố tuyệt luân kia khiến tinh vệ phía sau sắp quỳ xuống đất... Rõ ràng là thực lực đã ngoài tám thành!
Rõ ràng muốn trực tiếp đánh giết Vân Triệt... đánh giết tới hài cốt đều không còn!
Ong -----
Chỉ trong một nháy mắt, biển lửa đỏ ửng liền bị uy áp quá mức đáng sợ này hoàn toàn tắt lụi, không hề nhìn thấy một chút ánh lửa, liền ngay cả sức nóng vẫn luôn luôn nhanh chóng bốc lên cũng bị xua tan.
Huyền quang phóng thích ra trên người Tinh Minh Tử cũng là tinh mang, nhưng tinh mang trên người hắn nồng đậm như thực chất hơn các tinh vệ, không gian vốn xa xôi gần hơn trong chớp mắt, tượng trưng cho lực lượng Thần Chủ ở cấp bậc cao nhất đương thời nặng nề oanh kích lên trên người Vân Triệt.
Rầm rắc!!
Đây là lực lượng Thần Chủ, đủ để lật một biển rộng bát ngát, thậm chí hủy diệt một vì sao cỡ nhỏ... huống chi là thân thể của một người.
- Tỷ phu!!!
Thải Chi kêu lên một tiếng sợ hãi, dưới hoảng sợ cực độ đôi mắt hoàn toàn thất sắc, âm thanh lực lượng nổ đùng che mất tất cả thế gian, như có một vì sao phá nát trong không trung, hoàn toàn triệt để xé rách trời cao.
Trên không Tinh Thần thành giống như một mặt thủy tinh hoàn toàn vỡ vụn, hiện đầy ngàn vạn vết tích không gian đen, mà ở dưới dư lực còn không tan hết, vết tích đỏ đen này liều mạng giãy giụa vặn vẹo, lại thật lâu không thể khép lại.
Cửu dương thiên nộ ngưng tụ trong hỏa diễm hoàn toàn tán loạn, toàn thân Vân Triệt nổ tung một mảnh huyết vụ nhìn thấy mà ghê người, chợt bay ngang ra ngoài, bay thẳng trăm dặm, nặng nề nện lên trên một khối tinh thần thạch vĩ đại.
Một tiếng nổ vang, tinh thần thạch trực tiếp vỡ vụn sụp xuống, phân tán ra từng mảnh tinh thần đảo mắt vùi lấp hắn vào trong đó, sau đó lại không hề có động tĩnh.
Chỉ có từng dòng máu chậm rãi tràn ra ở phía dưới tinh thần thạch.
Mà trước điểm rơi, hợp với một vết máu màu đỏ tươi dài chừng một trượng.
- Tỷ... phu...
Thải Chi nhắm mắt lại, vùi đầu vào trước ngực Mạt Lỵ, bả vai nhỏ gầy không ngừng run rẩy. Mà Mạt Lỵ, nàng vẫn không hề có chút phản ứng nào, giống như từ một khắc Vân Triệt cố tình mở bỉ ngạn tu la, nàng liền đã mất đi linh hồn.
Tinh Minh Tử từ trên không trung hạ xuống, tinh mang trong tay tiêu tan, hắn nhìn nơi Vân Triệt táng thân, trên mặt không hề có một chút khoái ý, chỉ hoàn toàn trầm thấp.
- Tinh Minh Tử lại dùng hết tám thành lực lượng.
Một trưởng lão Tinh Thần khẽ thở dài, mặc dù hắn nói như thế, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy khoa trương chút nào.
- Hắn sợ... quái vật như vậy, còn có ai không sợ?
Một trưởng lão Tinh Thần khác nói, dưới một kích này, Vân Triệt thập tử vô sinh, trong lòng hắn cũng như trút được gánh nặng:
- Cũng may kẻ này tuổi trẻ khí thịnh, vì cái gọi là nặng tình, nhưng lại biết rõ chịu chết vẫn còn muốn tiến đến... Bằng không, nếu hắn đủ thành thục ẩn nhẫn, tương lai... Phù...
Hai trưởng lão Tinh Thần nói xong, đồng thời liếc mắt nhìn Tinh Thần đế, trong lòng thầm thấy may mắn.
Đáng sợ... Thần Quân cấp một bạo tẩu giết năm trăm Thần Quân... Hơn nữa mới không đến ba mươi tuổi... Thật sự đáng sợ...
Thế giới quay về yên tĩnh, nhưng chúng tinh vệ vẫn da đầu run lên, khí lạnh rót đầy lồng ngực không cách nào tan đi. Tinh Minh Tử quét nhìn chung quanh, bái Tinh Thần đế:
- Ngô vương, lão hủ đánh giá sai lực lượng của kẻ này, không thể kịp thời ra tay, khiến năm trăm tinh vệ không công chịu chết, tội này... lão hủ khó chối.
Sắc mặt Tinh Thần đế biến ảo, hiển nhiên vẫn tâm thần khó yên như trước, hắn đâu thèm quan tâm tội với không tội gì, trầm giọng nói:
- Lập tức hủy thi Vân Triệt, một sợi tóc đều không cho lưu lại!
Một tiểu bối tuổi mới nửa giá, lại khiến Tinh Thần đế kiêng kỵ đến mức chết rồi cũng khó yên tâm, chuyện này chưa bao giờ có, về sau cũng quả quyết không có khả năng có. Tinh Minh Tử lập tức cúi đầu:
- Vâng!
Rắc...
Hắn vừa mới dứt lời, một động tĩnh rất nhỏ từ phía xa truyền đến -- rõ ràng đến từ dưới tinh thần thạch vụn vùi lấp Vân Triệt.
Tuy chỉ là một động tĩnh rất nhỏ, nhưng lại gần như lập tức khiến mọi người liếc mắt, mà trong nháy mắt tiếp theo, tinh thần thạch đột nhiên mãnh liệt nổ tung, kèm theo một luồng sát khí với huyết khí ngập trời.
- Cái...
Tinh Minh Tử như bị một mũi tên xuyên vào người, chợt đứng lên. Trong đôi mắt trợn to đến lớn nhất của hắn, Vân Triệt vốn nên đột tử, tuyệt đối không có khả năng còn sống lại chậm rãi đứng lên, toàn thân Vân Triệt đều là máu, thân kiếm cũng hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đầy, nhưng mà khí tức đánh tới ngay mặt hòa với mùi vị máu tươi nồng liệt lại không hề giảm bớt chút nào...
Không, còn đáng sợ hơn lúc nãy!
Nhất là đôi mắt của Vân Triệt, hắn chưa bao giờ gặp đôi mắt đáng sợ như thế.
- Ngươi...
Tinh Minh Tử đứng khựng ở đó, đầu óc xuất hiện lờ mờ gần nửa giây, cho dù như thế nào đều không dám tin nổi vào hai mắt của mình.
- Hắn... thế mà lại không chết?
- Đó chính là một kích toàn lực của tam thập thất trưởng lão!
- Đây... đây đây... đây... đây sao có... khả năng..
Kinh hãi do một màn này mang đến không khác gì quỷ thần lâm thế trong truyền thuyết. Một kích dưới kinh hãi với cực giận của Tinh Minh Tử mạnh mẽ bao nhiêu, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, nhưng Vân Triệt lại vẫn còn sống... Làm sao có thể còn sống!?
Chẳng những còn sống, hơn nữa khí tức dường như càng thêm khủng bố.
Ở trong ánh mắt kinh sợ của tất cả mọi người, Vân Triệt kéo Kiếp Thiên kiếm máu chảy đầm đìa, chậm rãi tiến lên trước... Rắc, một bước này giống như dẫm nát trên trái tim của mọi người, khiến cho thân thể của bọn họ đều theo đó mà lui lại, một chớp mắt tiếp theo, Vân Triệt gầm rú một tiếng khàn khàn, như ác quỷ điên cuồng đánh về phía Tinh Minh Tử, phượng hoàng viêm với kim ô viêm lại một lần nữa dung hợp ở trên người hắn, ánh lửa đỏ ửng cùng với huyền quang huyết sắc, chỗ ánh mắt các tinh vệ chạm đến, tròng mắt như bị kim đâm, toàn thân càng băng hàn thấu xương.
Một tiểu bối xuất thân hạ giới, sư thừa tinh giới trung vị, tuổi không đến nửa giáp tấn công về phía một Thần Chủ chân chính có được lực lượng chúa tể, một màn dữ dội vớ vẩn khôi hài, nực cười này, nhưng ở đây lại không ai cười ra tiếng.
Tinh Minh Tử cau chặt chân mày, sắc mặt trầm xuống, hai tay lóng lánh tinh mang, chụp thẳng vào Kiếp Thiên kiếm đang đánh từ trên không xuống, nhưng khi kiếm uy hỏa viêm đỏ ửng tới người, đôi mắt của hắn đột nhiên co rút lại.
Rầm --
Một tiếng trầm đục, huyền thạch dưới chân hai người điên cuồng phá nát, viêm quang với tinh mang nổ tung hủy không gian ngàn trượng chung quanh ngàn rách trăm lỗ, hai tay của Tinh Minh Tử chộp vào trên Kiếp Thiên kiếm, vốn định trực tiếp chộp lấy Kiếp Thiên kiếm, nhưng hắn lại giống như chộp lên trên dấu ấn địa ngục, cảm giác bỏng thống khổ đến vốn không hợp với lẽ thường kia trong nháy mắt xuyên qua tất cả thần kinh toàn thân của hắn.
- A!
Hắn thân là Thần Chủ ngạo thế đúng là bật thốt lên một tiếng kêu quái dị, cuống quýt thu tay, mà thân thể của hắn theo bản năng lui bước khiến lực lượng của Vân Triệt đè ép tới, cứng rắn dập nát tinh thần lực của Tinh Minh Tử, kiếm uy tuyệt vọng đâm thẳng vào ngực Tinh Minh Tử.
Thân trên của Tinh Minh Tử ngửa ra sau, sau đó lộn nhào một vòng ra ngoài, khi dưới chân chạm đất kịch liệt lay động, suýt chút nữa ngã quỵ.
- Tam... tam thập thất trưởng lão!?
Toàn bộ các tinh vệ ngây ngốc ở đó, các trưởng lão Tinh Thần cũng vốn bất chấp nghi thức, hơn phân nửa kinh hãi bật dậy.
Tam thập thất trưởng lão Tinh Thần giới, một “Thần minh” cao nhất trong mắt thế nhân, hoàn toàn bị Vân Triệt... Một kiếm bức lui!
Hai mắt Tinh Minh Tử trợn trừng, râu tóc dựng đứng, nghênh đón trực diện một kiếm của Vân Triệt, chính là bản thân bị bức lui, trong lòng hắn kinh sợ gấp bội lúc trước, càng bộc phát ra khuất nhục lớn nhất kiếp này... dưới kinh hãi, cực giận, khuất nhục, đầu óc của hắn thậm chí xuất hiện cảm giác choáng váng rất nhỏ, mà rõ ràng hơn chính là hai tay của hắn truyền đến đau xót như khoan hồn.
Hai lòng bàn tay đều ấn một vết đỏ sâu liên tục, lấy ý chí Thần Chủ, cho dù bàn tay bị cắt xuống cũng sẽ mặt không đổi sắc, nhưng hai vết cháy vốn nên nhỏ bé đến không đáng kể này lại giống như có hàng trăm ngàn móc sắt ngâm độc xé rách với đâm vào trong thân thể với linh hồn hắn, khiến cho hai cánh tay của hắn đều trong thống khổ không ngừng run rẩy.
- Tiểu nhi, ngươi... lại... dám...
Toàn thân Tinh Minh Tử phát run, nhưng lời nói ngoan độc của hắn còn chưa nói xong, Vân Triệt đã đột nhiên bổ nhào tới, Thiên Lang kiếm uy thiêu đốt lửa đỏ ửng giống như ác mộng hung ác đánh tới trên đầu Tinh Minh Tử.
Ầm rầm!!
Bên trong viêm quang, Tinh Minh Tử lập tức thuấn thân, chạy xa ra ngoài vạn dặm, chính là không dám đón đỡ... Hắn sợ không phải là kiếm uy của Vân Triệt, mà là không dám đụng chạm vào hỏa diễm của Vân Triệt. Và một lần lui lại, không thể nghi ngờ nhục càng thêm nhục, hắn mặt mày méo mó, trong một tiếng tinh, trong tay cầm một sợi xiềng xích màu trắng xám, trong lúc quất lên có thiên uy đủ để xé rách vì sao, như trời giáng sét đánh, nện thẳng vào Vân Triệt.
- Lại bị bức ra Trấn Tinh liên... Chẳng lẽ, lực lượng của Vân Triệt, thật sự đã đến... cấp bậc Thần Chủ?
Thiên Nguyên tinh thần Đồ Mi lẩm bẩm nói.
Trấn Tinh liên dài chừng trăm trượng, lúc vung xuống nện đứt từng tầng không gian, ánh mắt Vân Triệt như máu, phía sau huyết lang rít gào, Kiếp Thiên kiếm nện thẳng mà lên...
Tinh!!
Kiếm liên va chạm, âm thanh tinh tinh gần như trong nháy mắt dập nát toàn bộ mang tai của các tinh vệ, mà trong đôi mắt lại một lần nữa mở to đến mức tận cùng của Tinh Minh Tử, Trấn Tinh liên súc tích uy thế xé rách vì sao, lại trút xuống lực lượng cực giận của hắn hoàn toàn bị Vân Triệt dùng một kiếm đánh văng ra, kiếm uy đáng sợ dọc theo sợi xiềng xích dài trăm trượng truyền tới cánh tay phải của hắn, khiến cho toàn thân hắn chấn động mạnh, cánh tay phải càng xuất hiện chết lặng trong khoảnh khắc.
Vân Triệt nhận lấy một kích của hắn mà không chết đã là kỳ tích khó có thể tin, hắn bị Vân Triệt ép lùi, là sợ hãi hỏa diễm của Vân Triệt. Hiện giờ, hắn đã lấy ra Trấn Tinh liên, liền ngay cả lực lượng Thần Chủ đã ở dưới nổi giận với sỉ nhục mà không hề giữ lại...
Hoàn toàn bị Vân Triệt một kiếm đánh văng ra!
- Đây... không... có... khả... năng...