Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1367 - Chương 1369: Ngôi Sao Màu Đỏ

. ._684__2" class="block_" lang="en">Trang 684# 2

 

 

 

Chương 1369: Ngôi sao màu đỏ



- Tiên Nhi đều vâng theo mệnh lệnh của phượng thần đại nhân, hai chữ “Muốn nhờ”... Tiên Nhi tuyệt đối không chịu nổi.

Phượng Tiên Nhi bái xuống thật sâu, sợ hãi vạn phần.

- Không, ngươi thừa nhận được.

Linh hồn phượng hoàng nói, đôi mắt của nó năm sau còn mỏng manh hơn năm trước, giọng nói cũng trầm trọng hơn năm trước:

- Bản tôn hy vọng ngươi có thể rời khỏi nơi này, sau đó dốc hết khả năng ở lại bên người Vân Triệt.

Phượng Tiên Nhi tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nghĩ đến hai chữ “Muốn nhờ” mà nó nói, trong lòng càng hoảng loạn hơn:

- Hả? Huynh ấy là đại ân nhân của Tiên Nhi, cho dù như thế nào Tiên Nhi cũng không thể làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến huynh ấy.

- Bản tôn muốn ngươi ở lại bên cạnh hắn, cũng không phải muốn ngươi làm chuyện gì hại hắn, càng tuyệt đối không phải có mưu đồ gì với hắn.

- Vậy... phượng thần đại nhân muốn Tiên Nhi bảo hộ huynh ấy sao?

Nàng hơi yên lòng một chút.

Linh hồn phượng hoàng nói:

- Mấy người mạnh nhất trên mảnh đại lục này đều là người thân cận với hắn, hắn cũng không cần sự bảo hộ của ngươi. Nhưng có một việc, chỉ có ngươi có thể làm được.

- Chỉ có... ta?

Phượng Tiên Nhi lẩm bẩm một tiếng, không biết làm sao.

- Tiếp theo, ngươi phải nhớ kỹ mỗi một câu nói của bản tôn, một chữ đều không cho phép quên lãng. Bởi vì chuyện này liên quan đến sinh tử và vận mệnh của Vân Triệt, thậm chí... sự tình có liên quan đến sinh tử tồn vong của mảnh đại lục này!

Phượng Tiên Nhi nhìn về phía trước, trong đầu hoàn toàn mê loạn.
....
....

Xuyên qua kết giới phượng hoàng, đó là “Thế giới bên ngoài”, một thế giới mà Vân Vô Tâm chưa từng đặt chân đến.

Phượng Tiên Nhi mang theo Vân Triệt, còn Vân Vô Tâm mang theo Sở Nguyệt Thiền. Trên không cao cao, mở rộng không chỉ có giới hạn tầm nhìn, còn có mùi vị không khí hoàn toàn không giống nhau... Đôi mắt của Vân Vô Tâm không ngừng nhìn xem bốn phía, há to mồm hít lấy không khí không giống nhau, hưng phấn giống như một con chim nhỏ ra khỏi lồng.

- Cuối cùng cũng rời đi.

Sở Nguyệt Thiền nhìn phương xa, ánh mắt phức tạp.

Vài năm lạnh lẽo không mơ ước ở Băng Vân tiên cung, ngăn cách những năm này ở Phượng Hoàng di tộc, kia có lẽ là nhà giam đối với người khác, nhưng đối với nàng lại đã sớm thành thói quen. Nghĩ đến tương lai, trong lòng nàng ngược lại toàn là giống như hồi hộp.

Nàng sẽ nguyện ý rời đi với Vân Triệt, nguyên nhân lớn nhất vẫn là Vân Vô Tâm.

Hắn biết Sở Nguyệt Thiền đăm chiêu, nói khẽ:

- Tiểu tiên nữ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh nàng.

Xa xa, một luồng khí tức nguy hiểm đột nhiên đến gần.

Đó là một con ưng vĩ đại, toàn thân xanh đậm, lúc phi hành cuốn động lên trận gió dữ dội, mà hướng đi của gió lốc rõ ràng là chỗ của bọn họ.

Khuôn mặt của Phượng Tiên Nhi căng thẳng, lập tức chắn ở trước người Vân Triệt, trái lại Vân Triệt không hề lo lắng chút nào.

- Hả?

Ánh mắt Vân Vô Tâm chuyển qua, tay nhỏ bé chìa ra, nhẹ nhàng điểm về phía cự ưng.

Nhất thời tất cả gió lốc biến mất, con cự ưng đang đáp xuống kia bị một luồng lực lượng cho dù nó cường đại thêm gấp mười lần cũng không kháng cự được chặt chẽ phong tỏa trong không trung.

Vân Vô Tâm rất nghiêm túc đánh giá nó, sau đó tò mò hỏi:

- Đây là cái gì? Thoạt nhìn thật đẹp, nhưng lại thật hung.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Đây là phong bạo liệt ưng, năm đó cha chính là bị nó đuổi theo mới rơi xuống nơi đây.

- Hả?

Cánh môi Vân Vô Tâm mở ra, sau đó hơi tức giận nói:

- Nó lại đã từng đuổi theo phụ thân, nhất định là thứ xấu xa!

Ngón tay nàng nhẹ đâm, nhất thời, con phong bạo liệt ưng đáng thương này giống như con quay lộn nhào bay xuống... bay thẳng ra ngoài cực hạn tầm mắt của Vân Triệt.

- Ha ha ha ha.

Vân Triệt thoải mái cười, sau đó lại nhíu nhíu mày.

Đầu tiên là thanh lân thú, sau đó là phong bạo liệt ưng, tính tình của bọn chúng hoàn toàn khác với trong nhận thức của hắn, hung bạo còn giống như bị vặn vẹo.

Đợi chút... vặn vẹo!?

Có thể trong lúc vô hình vặn vẹo tính tình của sinh linh, Vân Triệt nghĩ đến đầu tiên, hoặc là nói có thể nghĩ tới duy nhất là huyền khí Hắc Ám!

Nhưng mà, nơi này là Thiên Huyền đại lục, từ sau khi Phần Tuyệt Trần và Hiên Viên Vấn Thiên tiêu vong, trừ hắn ra liền đã không có người nào có được huyền lực Hắc Ám. Thí nguyệt ma quật bên cạnh Chí Tôn hải điện bị phong tỏa hàng năm, cho dù không bị phong tỏa, ma khí tiết ra cũng không đến mức ảnh hưởng đến nơi này.

Vân Triệt trong lúc im lặng suy tư, khóe mắt đột nhiên lóe lên một ánh sáng màu đỏ.

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía đông... ngay trên bầu trời bao la phía chính đông, rõ ràng lóng lánh lên một ánh sao màu đỏ.

Lúc này đang giữa ban ngày, ánh sáng mặt trời chói chang đủ để che đậy tất cả ánh sáng của trăng sao, nhưng ánh sao này chẳng những vẫn còn tồn tại, tinh mang của nó giống như đủ để xuyên thấu tất cả, vào một khắc Vân Triệt nhìn thẳng vào nó, giống như bị một cây kim thép đỏ đậm đâm thẳng vào mắt, ngay cả tâm hồn đều dâng lên một trận đau đớn khôn kể.

Đó là...

- Hả? Nương mau nhìn kìa, ngôi sao màu đỏ kia lại xuất hiện.

Vân Triệt đang kinh nghi, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Vân Vô Tâm, mà theo giọng nói của nàng vừa dứt, chút hồng mang này liền hoàn toàn biến mất trong không trung, hồi lâu lại chưa xuất hiện.

Ngôi sao màu đỏ... lại!?

- Ánh sáng màu đỏ vừa rồi là có chuyện gì? Chẳng lẽ thường xuyên xuất hiện?

Vân Triệt quay đầu hỏi.

Phượng Tiên Nhi trả lời:

- Là “Ngôi sao màu đỏ”, đại khái bắt đầu xuất hiện từ nửa năm trước, thường xuyên chỉ chợt lóe lên trong ngắn ngủi rồi lại biến mất, nhưng đến nay vẫn không ai biết là cái gì, nhưng có rất nhiều người đồn đại rằng Thiên Huyền đại lục xích tinh cao chiếu, là một loại phúc lành hiện ra.

Vân Triệt: “...”

- Thật ra không riêng gì Thiên Huyền đại lục, khi muội và ca ca du lịch ở Huyễn Yêu giới cũng từng nhìn thấy sự xuất hiện của nó.

Phượng Tiên Nhi nói xong, nhỏ giọng tự nói:

- Gần nhất hình như xuất hiện càng ngày càng thường xuyên.

Vân Triệt nhíu chân mày, đột nhiên nói:

- Nửa năm trước... có phải thời gian xuất hiện không sai biệt lắm với huyền thú náo động không?

Phượng Tiên Nhi sửng sốt:

- A? Hình như... đúng vậy. Hai chuyện này chẳng lẽ có liên hệ với nhau sao?

“...” Vân Triệt trầm mặc ngắn ngủi, sau đó mỉm cười nói:

- Ta chỉ tùy tiện nói thôi. Chúng ta đi thôi.

- Đúng rồi, Tiên Nhi, phượng thần cố ý triệu hồi ngươi là có chuyện gì?

Vân Triệt thuận miệng hỏi.

Phượng Tiên Nhi cúi đầu xuống, nói khẽ:

- Chuyện này... muội không định giấu giếm huynh, nhưng mà... nhưng mà phượng thần đại nhân nói chuyện này không thể nói ra cho bất kỳ ai, cho nên... xin lỗi...

Vân Triệt vội vàng xua tay:

- Không cần không cần, phượng thần chủ động triệu kiến, nhất định là đại sự, là ta không nên hỏi loạn.

Phượng Tiên Nhi há to mồm, cuối cùng vẫn định nói lại thôi.

Vạn Thú sơn mạch phần đông huyền thú, hơn nữa phần lớn đều trở nên tàn bạo, phát hiện ra bọn họ đầu tiên đều giống như điên xông lên công kích.

Khi bọn họ rời khỏi khu vực Vạn Thú sơn mạch, đã gặp phải tổng cộng mười hai đợt huyền thú công kích.

Huyền thú nơi này lấy Linh Huyền thú và Địa Huyền thú chiếm đa số, Thiên Huyền thú ngược lại cực kỳ hiếm thấy, có Phượng Tiên Nhi và Vân Vô Tâm ở bên cạnh, những huyền thú bạo tẩu này có nhiều hơn nữa cũng không hề tạo thành bất cứ uy hiếp nào đáng nói đối với bọn họ.

Cuối cùng rời khỏi phạm vi khu vực Vạn Thú sơn mạch, lúc này Vân Triệt mới phát hiện ra, huyền thú bình thường mà nói cơ bản sẽ không bước ra khỏi lãnh địa của mình lại đã xuất hiện số lượng lớn ở bên ngoài khu vực, tới gần bên ngoài thôn trang đã toàn bộ chỉ còn lại một đống phế tích, liền ngay cả đường quan cũng quạnh quẽ lạ thường, ban ngày ban mặt không thấy một bóng người.

- Huyền thú náo động ở chỗ khác cũng đều như vậy sao?

Vân Triệt hỏi.

Phượng Tiên Nhi gật đầu:

- Ừm. Nghiêm trọng nhất chính là khu vực Tử Vong hoang nguyên, trăm dặm chung quanh đã thành khu vực tai họa, không ai dám tới gần. Tuy rằng bị áp chế từng đợt, nhưng nghe nói phạm vi náo động vẫn luôn luôn khuếch tán, nếu cứ liên tục tiếp tục như vậy, toàn bộ tất cả huyền thú của Tử Vong hoang nguyên cũng có thể náo động.

Cùng với ý nghĩa, muốn giải quyết náo động của nơi đó, rất có thể cuối cùng phải giết sạch toàn bộ huyền thú của Tử Vong hoang nguyên.

Trọn vẹn tám trăm dặm Tử Vong hoang nguyên... Nơi nguy hiểm nhất của Thương Phong quốc, sinh tồn vô số huyền thú nguy hiểm, cấp bậc của những huyền thú đó cũng không phải Vạn Thú sơn mạch có thể so sánh được. Hai con giao long bên trong đó đã từng thiếu chút nữa chôn vùi Sở Nguyệt Thiền.

Có thể nghĩ, nếu như không có Phượng Hoàng thần tông tương trợ, náo động như thế chính là đại nạn ngập trời đối với Thương Phong quốc.

Rốt cuộc sao lại thế này!?

Vân Triệt cẩn thận giảng giải phong thổ của Thương Phong hoàng thành và Thương Phong quốc mà bọn họ đang đi đến cho Vân Vô Tâm, đi tới trước một chút, phía trước vang lên từng trận huyền thú thét lên, cùng với từng tiếng xé rách gần như đang chồng chất lên nhau.

Vân Triệt nghe ra được, đó là tiếng kiếm quang đang xé rách không gian.

Phượng Tiên Nhi dừng bước, nói với Vân Triệt::

- Là vị Lăng Kiệt hôm kia đã gặp được.

Sở Nguyệt Thiền liếc mắt:

- Lăng Kiệt? Nhị công tử của Thiên Kiếm sơn trang?

Thương Phong bài vị chiến năm đó, một trận chiến giữa Lăng Kiệt với Vân Triệt, hắn với độ tuổi mười sáu tuổi thi triển ra kiếm uy, cùng với thiên tư vượt qua huynh trưởng của hắn Lăng Vân đã triệt để kinh diễm tất cả mọi người ở đó.

Vân Triệt nói:

- Là hắn, những năm này hắn rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang, luôn luôn chạy ở ngoài, là vì tu hành, cũng có thể vì giúp ta tìm được các nàng, để chuộc tội thay mẫu thân hắn.

Sở Nguyệt Thiền: “...”

- Hắn từng có ân tình mấy lần với ta. Giao chiến giữa ta và Phần Thiên môn, hắn sợ ta gặp nguy hiểm, ngàn dặm xa xôi đi giúp ta... Gai gia của hắn Lăng Thiên Nghịch muốn giết ta, hắn lấy mạng chắn ở trước người ta... Ta đi Thần Hoàng quốc tham gia thất quốc bài vị chiến, hắn vì trợ uy cho ta mà không tiếc dính vào nguy hiểm. Đây mặc dù không tính là đại ân gì, nhưng vô cùng trân quý và thuần túy.

Vân Triệt than nhẹ một tiếng, tâm tình phức tạp:

- Cũng bởi vì như vậy, mặc dù năm đó ta biết được Hiên Viên Ngọc Phượng làm ra những chuyện như vậy, nhưng cuối cùng không xuống tay giết ả ta được.

- Có cần tránh hắn không?

Phượng Tiên Nhi hỏi, ngày hôm trước Vân Triệt rõ ràng không muốn gặp hắn.

Vân Triệt mỉm cười:

- Không cần. Khó có được gặp lại, thế nào cũng nên chào hỏi.

Lăng Kiệt sẽ ở đây tự nhiên không phải vì tu luyện. Lấy tu vi hiện giờ của hắn, đây vốn không phải là nơi hắn lịch lãm, hắn liên tục dừng lại mấy ngày ở đây hiển nhiên là vì dốc hết khả năng cứu vớt những người bước nhầm vào đây.

Cũng giống như ngày hôm trước, Phượng Tiên Nhi và Vân Triệt bị thanh lân thú vây công, hắn lao ra giống như sét đánh.

Rầm!!

Kiếm quang chói mắt, kéo không gian ra từng vết màu đen, huyền thú bạo loạn đã ngã xuống thành đống ở dưới kiếm của hắn. Theo một tiếng gầm bi thương cuối cùng của huyền thú biến mất, trong tầm mắt của hắn cũng xuất hiện bóng dáng của Vân Triệt.

Một khắc này, cả người hắn đột ngột khựng lại ở đó, trước mắt hoảng hốt.

- Tiểu Kiệt, đã lâu không gặp, dáng vẻ của ngươi không hề thay đổi.

Vân Triệt được Phượng Tiên Nhi đỡ xuống từ trên không trung, mỉm cười nói.

Lăng Kiệt vẫn ngây ngốc, hai mắt sợ run, trong thời gian vài giây mới không dám tin tưởng nói:

- Vân... Vân... a không... ngươi là... ngươi thật sự là....

- Cũng năm năm không gặp đi? Lại nhanh không quen biết ta như vậy rồi?

Phản ứng của hắn khiến Vân Triệt mỉm cười.

- Không, không phải...

Lăng Kiệt vội vàng lắc đầu, cho tới giờ khắc này, hắn giống như mới cuối cùng tin được vào hai mắt của mình, kích động vạn phần tiến lên phía trước:

- Lão đại, thật... thật sự là ngươi? Có truyền thuyết ngươi đã đi thế giới ở vị diện rất cao, ngươi... ngươi... ngươi từ bên kia quay về à? Nhưng mà... dáng vẻ của ngươi...

Hắn tự nhiên cảm giác ra được, trên người Vân Triệt không hề có khí tức huyền đạo... Đây còn có thể lý giải vì chênh lệch giữa hắn với Vân Triệt quá lớn, không cách nào cảm giác được, nhưng mà, hắn có thể nhìn thấy càng rõ ràng hơn, làn da Vân Triệt khô ráp, đôi mắt cũng rất đục ngầu...

Vân Triệt gật đầu:

- Ừm, ta đúng là đã đi một thế giới khác, mới từ bên kia trở về không lâu lắm. Dáng vẻ của ta bây giờ... như ngươi chứng kiến, huyền lực của ta đã phế hết, về sau cơ bản cũng là người phế nhân.

Lăng Kiệt chợt cả kinh, một tiếng không thể tin, càng không cách nào tiếp nhận lẩm bẩm:

- Sao... làm sao có thể...

Khi nói chuyện, ánh mắt của hắn lơ đãng chuyển đi, rơi vào trên người Sở Nguyệt Thiền... Trong nháy mắt kia hắn như bị sét đánh, Thiên Ương kiếm trong tay cũng không rời khỏi người trực tiếp rời tay, nện lên trên đá vụn bên chân, phát ra một tiếng “Keng” giòn vang.

- Nguyệt Thiền... tiên tử!?

Hắn khựng lại ở đó, đôi mắt còn chấn động hơn khi nhìn thấy Vân Triệt.

Sở Nguyệt Thiền, đã từng là mỹ nữ đệ nhất Thương Phong huyền giới, phụ thân của hắn si mê lưu luyến như điên, nương của hắn ghen tỵ thành nữ tử điên... cũng là người mà những năm này hắn nằm mộng cũng muốn tìm về được.

Vân Triệt mỉm cười nói:

- Ừm, ta cuối cùng tìm được nàng ấy.

Phịch!!

Lăng Kiệt nhìn Sở Nguyệt Thiền rồi quỳ xuống đất, nước mắt trong mắt vỡ đê mà rơi:

- Hậu bối của tội nhân Lăng Kiệt, thay mặt cho người mẹ đã mất... bồi tội với Nguyệt Thiền tiên tử!

Một câu vừa dứt, đầu hắn đã dập lên trên đất... không hề có một chút huyền khí bảo hộ, nhất thời máu tươi tràn ra trên trán hắn, nhuộm đỏ cát bụi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment