Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1368 - Chương 1370: Kết Thúc

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1369" class="block_" lang="en">Trang 685# 1

 

 

 

Chương 1370: Kết thúc



“...” Vân Triệt không đi đỡ Lăng Kiệt, thậm chí không hề kinh ngạc chút nào với hành động này của hắn.

Bởi vì Vân Triệt rất rõ ràng, chuyện về Sở Nguyệt Thiền vẫn là áp lực nặng nề trong lòng đối với Lăng Kiệt... Tuy rằng đây không phải là lỗi của hắn, nhưng mà đây chính là tính tình của hắn, cũng là chỗ mà Vân Triệt thưởng thức hắn nhất.

- Nương?

Vân Vô Tâm không thích tiếp xúc với người ngoài theo bản năng núp ở sau lưng Sở Nguyệt Thiền, tỏ vẻ mê man nhìn nàng.

Phản ứng của Sở Nguyệt Thiền cực kỳ bình thản:

- Ngươi đừng như thế, tất cả cũng không liên quan gì đến ngươi, cũng không phải là lỗi của ngươi.

Lăng Kiệt lắc đầu, giọng nói khàn khàn trầm trọng:

- Không, đã làm con của người, đương nhiên nên nhận tội thay mẹ. Năm đó mẫu thân vì ghen sinh hận, làm ra chuyện khó có thể tha thứ đối với ngài... cũng may ông trời có mắt, ngài bình an vô sự, bằng không... bằng không..

Hắn nói đến đây, đã nghẹn ngào khôn kể.

Hắn đã không còn là Lăng Kiệt trước kia còn hơi ngây thơ hồn nhiên, mà đã là Thương Phong kiếm thánh uy danh hiển hách. Nhưng hắn lúc này thế mà lại nước mắt tuôn trào, không cách nào dừng lại.

Năm đó, sau khi Vân Triệt đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên, tàn sát hai đại thánh địa Nhật Nguyệt thần cung và Thiên Uy kiếm vực, không thể không nói rằng không tàn nhẫn. Nhưng Vân Triệt thế mà lại buông tha cho Hiên Viên Ngọc Phượng... Người mà Vân Triệt cực hận này.

Lăng Kiệt rõ ràng đây là vì sao... bởi vì đó là mẹ của hắn.

Đây là một phân ân tình với tình nghĩa cực lớn đối với Lăng Kiệt, cũng là một phần gánh nặng mà hắn khó có thể giải thoát. Cho nên hắn rời khỏi Thiên Kiếm sơn trang, một mình một kiếm đạp khắp thiên hạ, hy vọng xa vời hắn có năng lực tìm về Sở Nguyệt Thiền đã sinh tử không biết.

Tuy rằng không phải do hắn tìm được Sở Nguyệt Thiền về, nhưng tận mắt thấy nàng bình yên, vả lại cùng chỗ với Vân Triệt, hắn cuối cùng có thể buông bỏ gánh nặng và một chút xấu hổ.

Vân Triệt nhíu mày:

- Tiểu Kiệt, ngươi mới vừa nói... mẹ ngươi đã mất?

Lăng Kiệt nhắm mắt lại, thả chậm giọng nói:

- Năm đó... sau khi Thiên Uy kiếm vực bị giết, mẫu thân nàng liền thay đổi tính tình, mỗi đêm ác mộng quấn thân... Vào một đêm hai năm trước, nàng trở lại chốn cũ của Thiên Uy kiếm vực, chỗ đã từng gặp cha ta... tự vẫn..

Lăng Kiệt nói lời này đặc biệt gian nan.

“...” Ngực Vân Triệt phập phồng, thở dài.

- Mặc dù mẫu thân đã đi, tội nghiệt lại vẫn còn, thân là con của người, nên vì nàng chuộc lại.

Lời hắn nói dừng lại ở bên tai Vân Triệt, khiến cho Vân Triệt chợt thấy không ổn, gấp giọng nói:

- Tiểu Kiệt, ngươi...

Nhưng hắn hiện giờ nào có khả năng ngăn cản được Lăng Kiệt... Thiên Ương kiếm dưới chân bay lên, một ánh sáng cầu vồng đột nhiên lóe lên.

Dưới kiếm quang, ngón giữa với ngón áp út trên tay trái của Vân Triệt đồng thời đứt ra, bay đi xa xa.

- A!

Phượng Tiên Nhi với Vân Vô Tâm đều kêu lên một tiếng sợ hãi.

Sở Nguyệt Thiền quay mặt đi, khẽ thở dài:

- Tội không phải do ngươi, ngươi cần gì phải như thế.

- Tiểu Kiệt, ngươi đây là...

Nhìn ngón tay đứt theo kiếm phong đi xa, Vân Triệt lắc lắc đầu.

Đối với huyền giả tu vi cả đời đều ở kiếm đạo mà nói, bị gãy hai ngón tay là khái niệm ra sao... không cần nói cũng biết.

Hai ngón tay gãy hết, trên mặt Lăng Kiệt lộ ra không phải là thống khổ mà là thản nhiên như trút được gánh nặng. Hắn tự cắt không chỉ có hai ngón tay, còn có gông xiềng những năm này vẫn luôn tự trói buộc tâm linh.

Lăng Kiệt không thể nghi ngờ là một người rất coi trọng tình nghĩa.

Hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ giữa hắn và Vân Triệt năm đó, khi đó hắn là nhị công tử Thiên Kiếm sơn trang, còn Vân Triệt chỉ là đệ tử huyền phủ không có danh tiếng gì, nhưng ba kiếm đánh cuộc ở Thương Phong hoàng thành, hắn bại bởi Vân Triệt, vả lại là do Vân Triệt tính kế mà bị bại, hắn vẫn nguyện thua cược, lấy thân phận nhị công tử Thiên Kiếm sơn trang nhận làm tiểu đệ ở trước mặt Vân Triệt.

Mãi cho đến hôm nay, cho dù trải qua nhiều gợn sóng hơn nữa, đều chưa bao giờ thay đổi.

Tuy rằng Hiên Viên Ngọc Phượng là nữ nhân ác độc, nhưng ở trong thế giới của Lăng Kiệt, đó là mẹ đẻ của hắn, là mẫu thân sinh hắn nuôi hắn, vô hạn che chở hiền từ đối với hắn, hắn phải dùng mạng che chở, phải không tiếc tất cả chuộc tội cho nàng.

Vân Triệt nói:

- Nguyệt Thiền, về Hiên Viên Ngọc Phượng, nàng...

Không đợi Vân Triệt nói xong, Sở Nguyệt Thiền đã khẽ nói:

- Ta đã không hận nàng ta. Ngay cả diện mạo của nàng ta, ta đã sớm quên rồi.

Một câu nói nhẹ nhàng của nàng khiến cho Lăng Kiệt vốn đã nhịn nước mắt run toàn thân lên, ánh mắt lại hiện lên lệ quang.

- Được, ta đây cũng tha thứ cho nàng ta.

Vân Triệt mỉm cười, nhìn Lăng Kiệt chân thành nói:

- Tuy rằng nàng ta thiếu chút nữa khiến cho ta mất đi tiểu tiên nữ, nhưng mà... Bọn họ cuối cùng vẫn bình yên vô sự. Mặt khác nếu không phải bởi vì mẫu thân của ngươi, đời này của ta đây cũng sẽ thiếu đi một huynh đệ tốt, như vậy... huề nhau đi.

Lời nói của hai người, nhất là lời nói của Sở Nguyệt Thiền không thể nghi ngờ là cứu rỗi ấm áp nhất đối với tâm linh của Lăng Kiệt, hắn kích động đầy lòng, trong lúc nhất thời khó nói nên lời, lại định bái xuống...

Vân Triệt tiến lên, dùng sức túm chặt hắn:

- Được rồi được rồi, còn không mau đứng lên! Tiểu tiên nữ của ta bây giờ là tẩu tử của ngươi, không phải là tiền bối của ngươi! Cứ dập đầu hoài làm gì!

Lăng Kiệt:

- A...

- Nương, tảo tử là cái gì?

Vân Vô Tâm nhỏ giọng hỏi.

Sở Nguyệt Thiền: “...”

Vân Triệt tỏ vẻ căm giận:

- Còn có! Ngươi đứt ngón tay thoải mái rồi, nhưng lần sau ngươi có thể đánh tiếng trước được không! Ngươi hù đến nữ nhi của ta rồi đó có biết không! Còn không đứng lên!

Lăng Kiệt lập tức ngơ ngác:

-... Hả? Ngươi... nữ nhi?

Vẻ mặt Vân Triệt nghiêm túc lên, rất có tư thái phụ thân uy nghiêm:

- Khụ, Vô Tâm. Đây là Lăng Kiệt thúc thúc của con. Hành vi cắt ngón tay mới vừa rồi của hắn là cực kỳ sai lầm, con ngàn vạn lần không được học theo!

“...” Vân Vô Tâm chu cánh môi, nửa người vẫn núp sau lưng Sở Nguyệt Thiền, nhỏ giọng khẽ gọi:

- Lăng Kiệt... thúc thúc?

Nhìn Vân Vô Tâm, miệng Lăng Kiệt há to:

- Con bé... con bé con bé con bé con bé... con bé là nữ nhi của ngươi?

- Đúng vậy.

Vân Triệt gật đầu.

Vừa lắp bắp một trận, hắn cuống quýt đứng lên, đồng thời cấp tốc lấy huyền khí che lại máu trên ngón tay gãy... Có thể nói toàn bộ Thương Phong đều biết chuyện Sở Nguyệt Thiền có thai năm đó, nhưng chuyện này đã đi qua mười mấy năm... Lăng Kiệt đã sớm thấy được Vân Vô Tâm, nhưng vốn không nghĩ tới nữ hài chừng mười tuổi này lại sẽ là nữ nhi của Vân Triệt.

Hắn luống ca luống cuống lục tìm trên người và trong không gian giới chỉ một phen, lại không tìm được thứ gì cả, cuối cùng hạ quyết tâm, gỡ luôn một khối bảo ngọc vẫn luôn đeo ở trước ngực xuống, khom lưng nói với Vân Vô Tâm:

- Không nghĩ tới lão đại lại có nữ nhi, còn lớn như vậy. Con tên là... Vô Tâm đúng không? Thật là một cái tên dễ nghe, thúc thúc cũng không mang theo thứ gì cả, đây... đưa cho Vô Tâm làm lễ gặp mặt.

Nhìn thoáng qua bảo ngọc trong tay Lăng Kiệt, khóe miệng Vân Triệt hơi co rút.

Kia rõ ràng là lệnh bài của thiếu trang chủ Thiên Kiếm sơn trang!

Có lệnh bài này, Vân Vô Tâm đến Thiên Kiếm sơn trang có thể không kiêng nể gì mà đi ngang... mặc dù không có lệnh bài này vẫn có thể đi ngang.

Thân thể của Vân Vô Tâm thoáng lui về phía sau, nhỏ giọng nói:

- Nương, con có thể nhận lấy không?

Sở Nguyệt Thiền mỉm cười gật đầu:

- Nếu Lăng Kiệt thúc thúc đưa cho con lễ gặp mặt, vậy liền nhận lấy đi.

Có vậy Vân Vô Tâm mới đưa tay nhận lấy, bảo ngọc trong tay phóng thích ra dị quang mà trong mắt nàng chưa từng thấy, nàng nhất thời cong mi lên, vui vẻ cười nói:

- Thật đẹp, cám ơn... Lăng Kiệt thúc thúc.

Dường như không quá chắc chắn với xưng hô này, đoạn cuối nàng còn mang theo chút nghi hoặc.

- Đừng cảm tạ đừng cảm tạ, cần phải vậy.

Lăng Kiệt vội vàng xua tay, sau đó nói với Vân Triệt:

- Không hổ là nữ nhi của lão đại, thật sự khiến người thích.

Nếu như hắn biết được tiểu nữ oa mới mười một tuổi này có tu vi huyền đạo còn lớn hơn hắn mà nói, đoán chừng sẽ cả kinh đến một lần nữa quỳ xuống.

Vân Triệt nắm lấy tay Lăng Kiệt, nhìn ngón tay gãy của hắn, khẽ thở dài:

- Tiểu Kiệt, sau hôm nay, mấy lời chuộc tội linh tinh gì đó, một chữ đều không cho nhắc lại.

- Được!

Lăng Kiệt vui vẻ gật đầu, trong mắt chớp động lên sáng rọi còn trong sáng hơn bất cứ thời điểm nào trong những năm này.

- Lão đại, huyền lực của ngươi thật sự...

Vân Triệt mỉm cười gật đầu:

- Ừm. Nhưng mà không sao, ít nhất ta vẫn còn sống tốt. Hơn nữa huyền lực không còn cũng không sao, ngươi cũng không nghĩ tới bên người ta có nữ...

Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Sở Nguyệt Thiền, giọng nói của Vân Triệt lập tức khựng lại, nhanh chóng thay đổi:

- Bên người ta đều là những người lợi hại nhất trên đời, ai có thể làm hại ta!

Huyền đạo phế hết, đây không thể nghi ngờ là chuyện tàn khốc nhất đối với huyền giả, càng cường đại càng tàn khốc. Nhưng nhìn dáng vẻ của Vân Triệt, Lăng Kiệt cảm thán trong lòng, bội phục tự đáy lòng:

- Không hổ là ngươi, gia gia của ta cũng thế, Hiên Viên Vấn Thiên cũng vậy... trên đời này, quả nhiên không cái gì có thể đánh bại ngươi.

Vân Triệt lắc đầu, nói:

- Những năm này ngươi vẫn luôn du lịch ở bên ngoài sao?

Lăng Kiệt tỏ vẻ kiên định:

- Ừm, không có Thiên Uy kiếm vực chỗ dựa vững chắc này, Thiên Kiếm sơn trang ngược lại có thể nhận được tự do chân chính. Những năm này Thiên Kiếm sơn trang liên tục phạm phải sai lầm lớn, danh vọng đã rơi vào dưới đáy, ta sẽ lấy kiếm của ta, đúc lại tín niệm và vinh quang đã từng có của Thiên Kiếm sơn trang.

Vân Triệt vỗ vỗ bả vai của hắn:

- Nếu như là ngươi, nhất định có thể làm được.

- Về sau, ta sẽ trường kỳ ở Yêu Hoàng thành Huyễn Yêu giới, nếu như có ngày nào ngươi đi ngang qua, đừng quên tới tìm ta, để cho ta tận mắt nhìn thấy sự phát triển của ngươi.

- Một lời đã định!

Lăng Kiệt trịnh trọng gật đầu.

Hai người từ biệt, Lăng Kiệt đi xa.

Thương Phong kiếm thánh gãy mất hai ngón tay, nhưng cũng buông bỏ gánh nặng trong lòng, trưởng thành trong tương lai của hắn không thể nghi ngờ sẽ càng khiến cho người ta chú mắt đến.

Sở Nguyệt Thiền nói:

- Lăng Vân làm kiếm trong quân tử, tác phong nhanh nhẹn, hiên ngang mà không kiêu ngạo, thiên phú của Lăng Kiệt còn hơn huynh này, vả lại trọng tình nghĩa như thế, Thiên Kiếm sơn trang mất đi chỗ dựa vững chắc nhưng lại ra hai hậu nhân rất giỏi.

Vân Triệt gật đầu chấp nhận sâu sắc:

- Mặc dù Lăng Nguyệt Phong phụ thân của bọn họ tư tâm nghiêng lệch, coi trọng lợi ích của Thiên Kiếm sơn trang còn hơn an nguy của Thương Phong quốc, nhưng bỏ qua việc này, cả đời hắn làm nên cũng xứng với “Chính đạo” và “Quân tử”.

- Còn Hiên Viên Ngọc Phượng mẹ của bọn họ... thân là nữ nhi của trưởng lão Thiên Uy kiếm vực, lại chung tình với Lăng Nguyệt Phong mà không tiếc rời phụ thân rời tông môn, theo Lăng Nguyệt Phong trở về Thiên Kiếm sơn trang nho nhỏ, cho dù trong lòng biết Lăng Nguyệt Phong rất có thể muốn thông qua nàng mà leo lên cành cao Thiên Uy kiếm vực, lại mười mấy năm không rời không bỏ, không oán không hối.

Vân Triệt lắc lắc đầu:

- Bọn họ sẽ bồi dưỡng ra hậu nhân ưu tú như vậy cũng không kỳ quái. Chính là... Lăng Nguyệt Phong si mê lưu luyến nàng bao nhiêu, Hiên Viên Ngọc Phượng ghen ghét nàng bấy nhiêu. Một nữ nhân tốt hơn nữa, một khi rơi vào vực sâu ghen tuông đều sẽ biến thành ma quỷ đáng sợ.

“...” Sở Nguyệt Thiền đảo mắt:

- Ý của ngươi đang nói là ta ép Hiên Viên Ngọc Phượng thành kẻ ác?

Vân Triệt lấy tốc độ nhanh nhất đời xua tay:

- A... Không không không không không không không, đương nhiên không phải có ý này. Ta đang nói... a... a, mị lực của nàng thật sự quá lớn, bất kỳ một nam nhân nào... cũng không đúng... a! Đúng rồi, Vô Tâm!

Vân Triệt lập tức nắm lấy tay nữ nhi, chỉ vào phía trước nói:

- Phía trước có một tảng đá năm đó tự tay cha con tìm ra, cha dẫn con đi xem.

Vân Vô Tâm:

- A?

Nhìn Vân Triệt kéo nữ nhi chạy xa như trốn, khóe môi Sở Nguyệt Thiền khẽ động, trong mắt hiện lên vẻ mông lung.

Băng Vân tiên cung lạnh lẽo không khao khát, nàng vốn tưởng rằng đó sẽ là cả đời mình.

Nửa năm ngày đêm không phân biệt được với Vân Triệt, sau khi nàng trở lại, lại phát hiện bản thân cũng không còn “Băng tâm”, nàng có khao khát, nàng cố hết sức muốn áp chế, nhưng vào một khắc biết được tin Vân Triệt đã chết, nàng mới chính thức phát hiện ra được, khao khát trong lòng mình đã sớm mãnh liệt đến nguyện vì hắn mà bội phản sư môn...

Hiện giờ bên người có hắn, có nữ nhi, đây mới thật sự là sinh mệnh, sinh mệnh hoàn chỉnh... cho dù tương lai như thế nào.

Phía sau, Phượng Tiên Nhi yên lặng nhìn một nhà ba người bọn họ, không muốn phát ra chút âm thanh nào đi quấy rầy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment