.
._685__2" class="block_" lang="en">Trang 685# 2
Chương 1371: Âm thanh cấm địa
Tây thần vực, Long Thần giới, luân hồi cấm địa.
- Mẫu thân, linh phù hoa đã nở chưa?
Đây là một giọng nói non nớt, uy rằng non nớt lại linh hoạt không thể tưởng tượng được, nghe vào trong tai giống như có một dòng suối đầu nguồn tinh thuần nhất chảy vào trái tim, đủ để lặng yên rửa đi dơ bẩn với tội ác.
- Đã nở.
Thân thể của Thần Hi khẽ chuyển, đứng bên trong một mảnh tử hoa. Biển hoa xán lạn, nhưng lại không bằng một phần vạn thánh nhan tiên tư của nàng.
- Tốt quá! Con muốn nhìn xem!
Giọng nói non nớt hưng phấn kêu lên.
- Được.
Tay của Thần Hi khẽ phất, mang lên một chút bạch mang, nhẹ nhàng phất lên trên bụng mình.
Giọng nói non nớt kêu lên:
- Wow! Thật đẹp. Nhưng mà, còn muốn dùng ánh mắt nhìn.
Thần Hi mỉm cười lắc đầu:
- Còn chưa thể.
- Vậy đến khi nào con mới có thể sinh ra đây?
Nàng ôn nhu trả lời:
- Chín năm. Chín năm rất ngắn, chỉ chớp mắt sẽ đến.
- Nhưng mà con cảm thấy thật dài, rất muốn sinh ra nhanh một chút. Con muốn tận mắt nhìn thấy linh phù hoa, càng muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân.
Thần Hi đưa tay sờ ngực, trong ôn nhu mang theo áy náy:
- Mẫu thân đáp ứng con, chín năm sau sẽ dẫn con đi từng cái góc của thế giới này, xem những gì con muốn xem, được không?
Giọng nói non nớt vui vẻ:
- Ừm, hì hì... Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn.
Giọng điệu của giọng nói non nớt lại thay đổi:
- Đúng rồi mẫu thân, trong “Nhận thức” mà người dạy cho con, từng nhắc đến mỗi sinh linh không chỉ có mẫu thân, còn sẽ có phụ thân, hơn nữa phụ thân và mẫu thân sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau. Nhưng mà, vì sao mẫu thân lại chỉ có cô đơn một mình, chẳng lẽ con không có phụ thân sao?
Thần Hi lắc đầu:
- Đương nhiên không phải. Tính mạng của con chính là do phụ thân cho con.
-Vậy vì áo phụ thân không ở bên cạnh mẫu thân? Chẳng lẽ là... cái gọi là “Vứt bỏ” sao?
Thần Hi dùng giọng nói ôn nhu nhất:
-... Phụ thân con không vứt bỏ mẫu thân, càng sẽ không vứt bỏ con. Hắn chỉ vì một chuyện quan trọng đi một nơi hơi xa. Đợi sau khi con sinh ra, mẫu thân sẽ dẫn con đi tìm hắn.
- Vậy... phụ thân có dáng vẻ như thế nào? Có phải cũng ôn nhu giống mẫu thân, đẹp mắt giống vậy không?
Thần Hi mỉm cười:
- Cái này cần chính con đi dùng ánh mắt, dùng tâm hồn để nhìn.
Giọng nói non nớt nhỏ đi:
- Ưm... Tuy rằng nên ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, nhưng mà... vẫn rất muốn sinh ra nhanh chút.
-... Có khách tới, lát nữa mẫu thân nói chuyện với con.
Thần Hi đứng dậy, bàn tay phất một cái, một tầng bạch mang mộng ảo đã phủ lên trên thân thể nàng, ẩn đi dáng người dung nhan và toàn bộ khí tức của nàng.
Không bao lâu, Long hoàng từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy Thần Hi, trong mắt rồng của hắn đều sẽ nhu hòa hơn bất cứ lúc nào, nhưng trên mặt vẫn treo vẻ ngưng trọng vài phần.
- Xem ra, chuyện Tà Anh cũng không thuận lợi.
Thần Hi nói thẳng.
Long hoàng mở miệng, lại than thở một tiếng:
- Đã tìm được tung tích của nàng. Nàng trốn vào thái sơ thần cảnh.
Thần Hi bình tĩnh nói:
- Thế giới của thái sơ thần cảnh vô cùng mênh mông, còn lớn hơn thần giới rất nhiều, còn có vô số mãnh thú thượng cổ, khí tức trầm trọng hỗn tạp. Nơi nguy hiểm nhất, lại cũng là nơi thích hợp nhất đối với nàng.
Long hoàng nhíu mày nói:
- Đúng là như thế. Trong khoảng thời gian này, chúng ta lo lắng nhất chính là nàng trốn vào thái sơ thần cảnh, cho nên bắt đầu thiết lập mai phục ở chung quanh vùng đất khởi điểm, không nghĩ tới... haizzz.
- Năng lực ẩn nấp của Thiên Sát tinh thần đủ để được xưng tụng là thiên hạ vô song, đây cũng không kỳ quái.
Thần Hi vừa nói, đồng thời mi nguyệt khẽ động.
Ngay cả khí tức hắc ám của Tà Anh vạn kiếp luân đều có thể hoàn mỹ ẩn đi... quả nhiên là coi nàng làm chủ sao?
Thông qua mấy lời nói vài lần Long hoàng mang đến, trong nhận thức của Thần Hi khả năng Tà Anh vạn kiếp luân lấy Mạt Lỵ làm chủ mà không phải là vật dẫn bắt cóc nàng đã càng lúc càng lớn.
- Thời gian càng lớn, khôi phục càng nhiều, uy hiếp cũng càng lớn. Nhưng mà... nàng trốn vào thái sơ thần cảnh cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Tuy rằng muốn vây diệt nàng trở nên rất khó, nhưng mỗi một bước ở thái sơ thần cảnh đều nguy cơ, bao nhiêu Thần Chủ đã bị chôn diệt ở trong đó, nàng không có khả năng được yên bình, nói không chừng không cần chúng ta ra tay, nàng đã táng thân dưới móng vuốt của những mãnh thú thái cổ kia.
Thần Hi: “...”
Long hoàng tiếp tục nói:
- Còn có một chuyện hơi kỳ quái. Sau khi Tinh Tuyệt Không mất tích liền đã không còn tin tức, theo lời tinh thần bên cạnh hắn khi đó nói, lúc hắn biến mất thân mang trọng thương, huyền lực tổn hại lớn, chỉ còn lại không đến nửa thành, trang thái như thế vốn nên tìm hắn là chuyện dễ dàng, nhưng các tinh thần tìm kiếm hai tháng lại mảy may không có tin tức.
- Thêm nữa, Thiên Lang tinh thần cũng biến mất nghe nói đã xuất hiện ở trong thái sơ thần cảnh, hơn nữa giống như đã đi sâu vào trong đó.
- Nguyệt Thần giới thì sao?
Thần Hi hỏi.
Long hoàng nói:
- Nguyệt Thần giới hiện giờ có thể nói hoàn toàn hỗn loạn. Ta vẫn chưa đi tới, nhưng nghe nói trước khi Nguyệt Vô Nhai chết đã truyền ngôi cho nghĩa nữ tên là Hạ Khuynh Nguyệt kia, nhưng bị toàn giới Nguyệt Thần giới phản đối.
Long hoàng lắc đầu:
- Hạ Khuynh Nguyệt là tiểu nữ oa ngoại tộc khác họ, vả lại tuổi còn chưa tới nửa giáp, hành động lần này của Nguyệt Vô Nhai thật khó lý giải.
- Trút xuống vạn năm tâm huyết, ở trong mắt Nguyệt Vô Nhai tương lai của Nguyệt Thần giới nhất định còn hơn tất cả, lựa chọn của hắn sẽ không sai.
Thần Hi chậm rãi nói, trong mắt đẹp lóe lên chút ánh sáng lạ... Toàn giới phản đối với náo động, cảm giác còn chẳng phải là lúc lập uy tốt nhất sao, liền xem nàng ấy sẽ làm như thế nào.
Nếu nàng ấy thật sự quyết tâm trở thành Nguyệt Thần đế, như vậy sẽ phải gạt bỏ tất cả do dự, nhân từ với thương hại.
Long hoàng chuyển mắt qua, khẽ gật đầu:
- Ngươi đã nói như thế, vậy nhất định không sai.
- Đông thần vực hiện giờ chính đang thời buổi rối loạn, hy vọng tất cả có thể sớm bình ổn.
Thần Hi nói nhỏ, sau đó xoay người sang chỗ khác:
- Đã nói xong rồi, ngươi đi đi.
Long hoàng chìa tay, há to mồm... Hắn muốn để cho Thần Hi bỏ Quang Minh huyền quang, bởi vì mặc dù hắn thường xuyên đến đây, nhưng đã rất lâu không nhìn thấy dáng người khuôn mặt của nàng.
Nhưng đối mặt với bóng lưng thánh khiết đến đủ ảm đạm tất cả của nàng, chí tôn hỗn độn này lại không dám mở miệng, khẽ gật đầu, nhanh chóng phi thân rời đi.
Tuy rằng hắn thường xuyên đến đây, nhưng thời gian lưu lại mỗi lần đều vô cùng ngắn ngủi, bởi vì hắn biết Thần Hi thích thanh tĩnh, cho nên không dám quấy rầy quá mức. Có thẻ ngẫu nhiên sang đây liếc nhìn nàng... mặc dù chỉ là một bóng dáng bạch mang mông lung... trong lòng hắn đã thỏa mãn.
Long hoàng rời đi, trong lòng Thần Hi lại vang lên giọng nói non nớt kia:
- Mẫu thân mẫu thân, hắn là ai vậy?
Thần Hi mềm nhẹ nói:
- Hắn là hậu bối của mẫu thân, là tộc nhân chúng ta phải thủ hộ và chăm sóc.
- Tộc nhân?
- Sau khi con lớn lên sẽ rõ.
Nàng nhìn phương xa, thế giới bên người là một mảnh biển hoa đẹp như mộng ảo, nhưng chiếu vào trong đôi mắt nàng lại là một mảnh mông lung tái nhợt.
Không ai biết, cũng không ai lý giải được nàng đang nghĩ cái gì.
----
----
Lam Cực tinh, Thiên Huyền đại lục, Thương Phong hoàng thành.
Vì chiếu cố thân thể yếu ớt của Vân Triệt, tuy rằng có hai Vương tọa ở bên cạnh, nhưng tốc độ đi tới của bọn họ vẫn rất chậm, lại thêm vào mỗi khi đến chỗ nào Vân Vô Tâm đều sẽ có vô số vấn đề, mười ngày sau, bọn họ mới cuối cùng đi tới Thương Phong hoàng thành.
Năm đó hắn được Thương Nguyệt đưa tới hoàng thành, từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn, khiến cho trong lòng hắn vô cùng sục sôi.
Mà bên tai hắn lại truyền đến tiếng kinh hô thật dài thật lâu của Vân Vô Tâm.
Làm hoàng thành, có thể nói Thương Phong hoàng thành nhỏ nhất, còn không lớn bằng một thành của Thần Hoàng thành, nhưng ở trong thế giới của Vân Vô Tâm, thành trì có kiến trúc hùng vĩ hoa lệ này, vả lại liếc mắt một cái nhìn không thấy ranh giới vẫn là rung động tâm linh vĩ đại.
Vân Triệt không lựa chọn tiến vào từ cửa chính, hắn là kiêu ngạo kiêm chúa cứu thế lớn nhất Thương Phong quốc, tồn tại giống như thần linh. Sau khi rời đi một phen công khai xuất hiện, oanh động dẫn đến nhất định vĩ đại.
Bọn họ xẹt qua không trung, vào thẳng trung tâm cung thành. Mặc dù hoàng cung có nhiều thị vệ, đề phòng nghiêm mật, nhưng có Phượng Tiên Nhi và Vân Vô Tâm, muốn né qua bọn họ quả thật quá đơn giản.
Đi đến trên không trung tâm cung thành, Thương Phong hoàng điện, còn có tẩm điện của Thương Nguyệt và hắn đều hiện ra trong tầm mắt, rung động trong lòng càng thêm không cách nào kiềm chế.
- Khuynh Nguyệt là người đầu tiên lập gia đình với ngươi, còn Thương Nguyệt nữ hoàng mới là chính thê của ngươi, đúng không?
Sở Nguyệt Thiền nhìn hắn, nhẹ nhàng lên tiếng.
Vân Triệt gật đầu theo bản năng, sau đó lại nhanh như tia chớp quay đầu lại:
- A... cái này...
Sở Nguyệt Thiền dịu dàng nói:
- Đi gặp nàng đi. Từ khi ở Thiên Kiếm sơn trng, ta đã nhìn ra được rễ tình của nàng đối với ngươi rất sâu, đừng cô phụ nàng.
- Đã là chính thê của ta, nàng đương nhiên phải cùng ta đi gặp nàng ấy.
Vân Triệt nắm lấy nàng, hơn nữa nắm thật chặt.
- Phụ thân, chính thê là cái gì?
Vân Vô Tâm tò mò hỏi.
Vân Triệt gãi gãi da đầu, hơi khó khăn nói:
- Cái này à... Vấn đề này quá mức thâm ảo, muốn nói rõ ràng ra cần thật lâu, ngày khác cha lại đặc biệt nói cho con có được không?
-... Được.
Vân Vô Tâm nhu thuận gật đầu, sau đó chỉ tay xuống dưới:
- Có một lão gia gia tới đây.
- Ai! Lại dám xông vào hoàng cung Thương Phong!
Người tới một thân áo xanh, râu tóc bạc trắng phấp phới, rất có vẻ tiên phong đạo cốt. Vân Triệt liếc mắt nhìn: Quả nhiên là phủ chủ Thương Phong huyền phủ Đông Phương Hưu!
Đông Phương phủ chủ gầm to một tiếng có thể nói khí thế mênh mông kinh thiên động địa, nhưng khoảnh khắc khi ánh mắt quét về phía Vân Triệt, toàn thân hắn run lên, suýt chút nữa ngã lộn nhào về ngay tại chỗ.
- Vân... Vân... Vân Vân Vân Vân...
Đông Phương phủ chủ đứng sững trong không trung, mắt trợn trừng, hồi lâu không phun ra được một chữ, sau đó lại liếc nhìn Sở Nguyệt Thiền, càng cả kinh thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất:
- Băng... Băng Băng... Băng Thiền tiên tử!?
Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang nói:
- Khụ, Đông Phương phủ chủ, đã lâu không gặp, vãn bối họ Vân tên Triệt.
“~!#$%...” Đông Phương Hưu cuối cùng tỉnh hồn lại, nhưng chòm râu vẫn run loạn như trước:
- Ngươi... ngươi đã trở lại, còn có Băng Thiền tiên tử cũng... tốt... thật tốt quá, thật tốt quá!
- Nguyệt nhi nàng ấy đâu?
Vân Triệt hỏi.
Đông Phương Hưu trả lời ngay:
- Bệ hạ đang ở tẩm cung, lão hủ đi thông báo.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Vân Triệt chính là đang được một nữ tử nâng trong không trung, dưới chân rõ ràng hiện lên trạng thái mất lực, nhíu mày hỏi:
- Ngươi bị thương?
Vân Triệt lắc đầu, thản nhiên nói:
- Thân thể không có việc gì, chính là huyền lực phế hết.
- Cái... cái gì!?
Lời Vân Triệt nói lọt vào trong tai Đông Phương phủ chủ giống như sấm sét giữa trời quang, hắn kinh hãi rất nhiều, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt cấp tốc dời xuống.
Ở dưới tiếng hô của hắn, phần lớn thị vệ hoàng cung và đệ tử huyền phủ đều đã tụ tập tới, đối thoại vừa rồi giữa hắn và Vân Triệt tự nhiên đều nghe lọt vào tai bọn họ.
Trong lòng Đông Phương Hưu đột nhiên chìm xuống, hét lớn một tiếng:
- Quên hết tất cả những gì các ngươi vừa nghe được cho ta! Nếu có nửa chữ bị truyền ra...
Vân Triệt xua tay, cười nói:
- Không cần. Phế đi đó là phế đi, có gì không thể cho người khác biết?
Đông Phương Hưu hơi kinh ngạc, sau đó phá lên cười:
- Hay, nói rất hay. Chính là ta già nên hồ đồ rồi, cho dù Vân Triệt ngươi thật sự phế đi, công tích ngươi cứu vớt Thương Phong, cứu vớt Thiên Huyền đại lục cũng sẽ không bị ma diệt đi nửa phần. Ai dám bởi vậy mà khinh ngươi trào phúng ngươi nửa phần, chỉ cần là phẫn nộ của vô số huyền giả đã đủ để không còn chỗ đứng.