.
._686__1" class="block_" lang="en">Trang 686# 1
Chương 1372: Đoàn tụ
Bên trong tẩm điện phía dưới, một nữ tử chậm rãi đi ra, nàng kim y ngọc quan, chính là di chuyển đơn giản, một luồng uy lăng với quý khí ngay mặt mà tới, nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn trên không, khẽ cười với Vân Triệt:
- Vân Triệt, chàng đã trở lại.
- Ừm, ta đã trở về.
Vân Triệt nhìn nàng, ánh mắt trở nên mềm nhũn, hồi lâu đều không thể dời.
- Tất cả đều lui ra.
Nàng nhàn nhạt lên tiếng:
- Đông Phương phủ chủ, ngươi cũng lui ra.
- Dạ.
Dưới mệnh lệnh của nàng, tất cả mọi người chỉnh tề lui ra... Nhưng mà tin tức Vân Triệt trở về cũng từ giờ khắc này giống như sóng triều bắt đầu khởi động truyền ra bốn phía, mất không bao lâu, đã truyền khắp toàn bộ Thiên Huyền đại lục, thậm chí Huyễn Yêu giới.
Phượng Tiên Nhi mang theo Vân Triệt từ trên không trung hạ xuống, rơi vào trước người Thương Nguyệt. Chung quanh đã không có người khác, Thương Nguyệt cũng không giữ uy nghi đế vương, cánh môi nàng hé mở, một câu chưa nói ra đã nước mắt ướt hai gò má... Nàng lao về phía trước, nặng nề nhào vào trong lòng Vân Triệt.
- Phu quân... chàng đã trở lại... chàng cuối cùng... đã quay... về đây...
Nhiệt độ ấm áp bóng dáng và khí tức nhớ thương... Nàng lẩm bẩm, khóc lóc, Thương Phong nữ đế với bả vai gầy yếu đã từng chống đỡ khó khăn ba năm mất nước của Thương Phong, nhận lấy tất cả kính ngưỡng của toàn bộ quốc dân, ở trước mặt Vân Triệt lại luôn mềm mại yếu đuối như vậy... Năm đó như thế, hiện giờ vẫn như thế.
Vân Triệt nói khẽ, vuốt ve rất dịu dàng, nhưng cánh tay lại không tự chủ ôm chặt:
- Ta đã trở về. Những năm này nhất định khiến nàng ngày đêm lo lắng...
Thương Nguyệt lắc đầu, nghẹn ngào nói:
- Chỉ cần phu quân bình an vô sự... như thế nào đều được...
Bờ vai nàng kịch liệt rung động, nỗ lực đè nén tiếng khóc kéo dài thật lâu cuối cùng mới hòa dịu... Nàng mới chợt nhớ tới vẫn còn có người ở bên kia, vội vàng đứng dậy từ trong ngực Vân Triệt, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay của hắn, giống như sợ hắn lại đột nhiên rời đi.
- Tiên Nhi, cám ơn ngươi đã cùng hắn trở về.
Nàng lau nước mắt đi, mỉm cười nói. Mới vừa rồi ở trong tẩm điện nàng nghe được giọng nói của Vân Triệt, cũng nghe được phần nói chuyện nửa sau giữa hắn và Đông Phương Hưu... nhưng nàng không nói, cũng không hỏi.
Phượng Tiên Nhi mỉm cười lắc đầu:
- Nữ hoàng tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng khách khí với muội như vậy.
Vừa nói nàng vừa theo bản năng chuyển ánh mắt qua, nhìn về phía mẹ con Sở Nguyệt Thiền ở bên cạnh.
Theo ánh mắt của nàng chuyển qua, lúc này Thương Nguyệt mới nhìn thấy bóng dáng của Sở Nguyệt Thiền, mắt đẹp với lệ quang của nàng đồng thời khựng lại, trong nháy mắt như ở trong mộng, trên môi thất thanh thì thầm:
- Băng Thiền tiên tử...
Từ trên không trung hạ xuống, Sở Nguyệt Thiền nắm tay nữ nhi, khẽ gật đầu nói:
- Từ biệt mười hai năm, Thương Nguyệt công chúa trước kia đã thành nữ đế, phong thái cũng hơn xa năm đó, Vân Triệt quả nhiên rất có phúc khí.
- A ha ha.
Vân Triệt cười nhẹ một tiếng.
- Nương, tại sao... nàng lại ôm phụ thân?
Ở phía sau Sở Nguyệt Thiền, Vân Vô Tâm nhỏ giọng hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng vụng trộm đảo qua trên người Thương Nguyệt. Tuy rằng nàng tuổi còn nhỏ, khái niệm đối với phụ thân cũng còn nông cạn, nhưng nàng mông lung biết được... phụ thân chắc nên thuộc về một mình mẫu thân?
Nhìn Sở Nguyệt Thiền, nhìn nữ hài châu ngọc không tỳ vết ở bên người nàng, ấm áp với kích động khôn kể hoàn toàn lấp đầy trái tim Thương Nguyệt, nàng nói khẽ giống như nói mê trong mộng:
- Con bé là nữ nhi của chàng, đúng không?
Vân Triệt gật đầu:
- Ừm, con bé tên là Vân Vô Tâm, là nữ nhi của ta và tiểu... Nguyệt Thiền.
“...” Thương Nguyệt nhắm mắt lại, như ở trong ảo mộng.
Năm đó chuyện ở Thiên Kiếm sơn trang, nàng cùng trải qua với Sở Nguyệt Thiền, nàng vô cùng rõ ràng năm đó Sở Nguyệt Thiền thân là người đứng đầu Băng Vân thất tiên vì Vân Triệt “Đã chết đi” mà làm ra hành động kinh thế như thế nào, nàng càng biết rõ, cho tới nay Vân Triệt mang đau đớn và ngượng ngùng đối với Sở Nguyệt Thiền trầm trọng như thế nào...
Bây giờ hắn đã trở lại, còn mang theo Sở Nguyệt Thiền và cả hài tử năm đó của bọn họ...
Tất cả đều hoàn mỹ không tỳ vết giống như mộng.
- Nguyệt Thiền tỷ tỷ, ta...
Nàng khẽ nói một tiếng, liền khó nói tiếp.
Tuy là nữ tử, tuy là chính thê của Vân Triệt, nhưng nàng không cách nào sinh ra dù chỉ một chút ít ghen tuông với Sở Nguyệt Thiền... Nữ tử nào biết được Sở Nguyệt Thiền đã từng làm chuyện gì với Vân Triệt đều sẽ không có, chỉ có cảm kích vô tận.
“...” Sóng mắt Sở Nguyệt Thiền rung chuyển, cánh môi khẽ động, như muốn nói gì, lại cũng không nói ra.
Trước kia Thương Nguyệt đều xưng hô với nàng là “Tiền bối”, hiện giờ kêu nàng một tiếng tỷ tỷ, thân là chính thê của Vân Triệt, tự nhiên có thừa nhận và tiếp nhận đối với nàng.. Với băng tâm hơn mười năm của nàng, vốn nên không hề để ý đến lễ nghi thế tục, nhưng ở dưới một tiếng khẽ gọi này của nàng, lại không cách nào khống chế sinh ra gợn sóng.
- Vân... ca... ca...
Phía sau, một giọng nói thiếu nữ như giấc mộng truyền đến, ôn nhu như mây, lại khẽ nấc như gió.
- Tuyết Nhi...
Vân Triệt khẽ lẩm bẩm, chợt quay lại, trong tầm mắt, trước truyền tống trận lấp lóe bạch quang kia, Phượng Tuyết Nhi một thân áo đỏ, hai tay trắng như tuyết đang dùng sức che môi, dung nhan tuyệt mỹ đủ để trích tiên trên trời đều tự biết xấu hổ bị nước mắt tùy ý tuôn trào hoàn toàn nhiễm ẩm.
Nơi Phượng Tuyết Nhi xuất hiện, tất cả sáng rọi đều sẽ trở nên ảm đạm... Sở Nguyệt Thiền ngước mắt, chính là cái nhìn đầu tiên nàng đã xác nhận được thân phận của nữ tử này, một thân phượng hoàng hà y, còn có dung nhan đẹp đến như tiên -- chỉ có phượng hoàng thần nữ, cũng là thần nữ đầu tiên của Thiên Huyền Phượng Tuyết Nhi.
- Thật... thật... đẹp...
Liền ngay cả Vân Vô Tâm cũng mở cánh môi ra, thì thầm một tiếng.
Viêm quang chợt lóe, hồng y bay lượn, Phượng Tuyết Nhi đã nhào vào trên người Vân Triệt, gò má bị nước mắt làm ướt nhẹp dính sát lên bờ vai của hắn, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận hương vị và khí tức chỉ thuộc về Vân Triệt, nức nở nói:
- Vân ca ca... Huynh cuối cùng đã trở lại... huynh cuối cùng đã trở lại... hu... hu hu...
Khi Phượng Tuyết Nhi nhào tới, một luồng phượng hoàng linh áp đến từ nguyên huyết khiến Phượng Tiên Nhi không tự kiềm chế được mà lui về phía sau một bước nhỏ, sau đó liền triệt để ngây người...
Cả Thiên Huyền đại lục không ai không biết chuyện Phượng Tuyết Nhi và Vân Triệt có hôn ước. Nhưng mà, nhìn phượng hoàng thần nữ uy lăng cổ kim, người đầu tiên thành thần đạo, được toàn bộ huyền giả thiên hạ coi như thần linh lại giống như một nữ hài nhào vào trên người Vân Triệt khóc lóc... Đây là một hình ảnh mà nàng không cách nào tưởng tượng được, bất cứ kẻ nào đều không thể tưởng tượng được.
Trước ngực trải rộng dấu vết nước mắt gần như khiến cả trái tim Vân Triệt đều hòa tan, hắn ôm chặt lấy Phượng Tuyết nhi, yêu thương nói:
- Tuyết Nhi, ta...
- Tiểu... Triệt...
Lại một giọng nói truyền đến từ phía sau, xúc động mạnh tiếng lòng của Vân Triệt.
Trước truyền tống trận, Tiêu Linh Tịch và Tô Linh Nhi sóng vai đứng, trên mặt Tô Linh Nhi mang cười, đôi mắt như sương, còn ánh mắt đầu tiên của Tô Linh Tịch khi nhìn thấy Vân Triệt, nước mắt trong suốt giống như dây chuyền ngọc châu bị đứt lã chã rơi xuống, thời gian dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó nàng than nhẹ một tiếng, rơi lệ nhào về phía Vân Triệt, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, nước mắt tuôn trào nhanh chóng làm ướt nhẹp một mảng lớn quần áo phía sau của hắn.
- Tiểu Triệt... tiểu Triệt... tiểu Triệt...
Nàng lại kêu lên hết lần này đến lần khác, so sánh với Thương Nguyệt và Phượng Tuyết Nhi cố nén, cảm xúc của Tiêu Linh Tịch lại như vỡ đê, nhanh chóng đã khóc không thành tiếng.
Hai nàng một trước một sau, hồi lâu không chịu buông ra, ngực Vân Triệt phập phồng, mỗi một chỗ toàn thân đều có khí tức ấm áp chảy xuôi.
Hắn đã từng thề không để cho các nàng lo lắng rơi lệ... Nhưng mà, lại nuốt lời hết lần này đến lần khác...
Hắn không dám suy nghĩ, nếu như lần này mình còn chưa trở về, nợ tình đang thiếu phải cần mấy đời mấy kiếp mới có thể trả lại...
- Tuyết Nhi, Linh Tịch, nín khóc... Ta đã trở lại.
Hắn nhẹ nhàng nói.
Tô Linh Nhi đi tới, mỉm cười nói:
- Để cho tỷ ấy khóc đi. Sau khi chàng đi rồi Linh Tịch tỷ tỷ bởi vì lo lắng cho chàng mà thường xuyên chỉ mơ thấy một ác mộng, chàng bình an trở về, tỷ ấy cuối cùng mới có thể yên lòng.
“...” Trong lòng là áy náy vô tận, hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiêu Linh Tịch:
- Linh Tịch, mộng đều giả xem. Nàng xem, ta chẳng những đã trở về, hơn nữa một sợi tóc đều không thiếu, không tin lát nữa nàng có thể kiểm tra thử xem.
- Hừ! Mệt cho ngươi còn biết trở về!
Trong không khí gặp lại mỗi một giây đều rung động trái tim, một giọng nói lạnh như băng xuyên tim rất không hợp thời vang lên.... Vẫn là trước truyền tống trận kia, một nữ hài nhìn qua chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đứng, nàng một thân váy dài vàng ròng đẹp đẽ quý giá tuyệt diễm, làn váy kéo đất, thắt lưng buộc lại, lộ ra mảnh mai thon nhỏ, dung nhan trắng như ngọc không tỳ vết, môi như son mềm, một đôi mắt sáng như sao lại lạnh như băng lạnh lẽo, lại giống như ẩn chứa ánh nước.
Sở Nguyệt Thiền đưa mắt nhìn về phía nàng ấy... Từ trên người của nữ hài này, nàng nhận ra được một luồng uy lăng vượt trên tất cả nhận thức suốt đời nàng. Luồng uy lăng này không cố gắng phóng thích ra, mà khắc vào trong xương tủy. Lạnh lùng... ngạo nghễ... huyết khí... đế vương khí... Ngẫm lại miêu tả của Vân Triệt, trong lòng nàng hiện lên thân phận của nữ hài này.
Tiểu Yêu Hậu!
Vân Triệt nói nàng ấy là đế vương của Huyễn Yêu giới, cũng là đệ nhất mỹ nữ đẹp hết Huyễn Yêu giới... Quả thế, đều là nữ tử, Sở Nguyệt Thiền cũng không hề hoài nghi, nếu như mắt đẹp của nữ hài này có thể hơi nheo lại, nhất định có thể mê đảo muôn ngàn vạn sinh, khuynh đảo ngàn thế phù hoa.
Tô Linh Nhi với Tiêu Linh Tịch, người trước là ràng buộc hai kiếp của hắn, người sau cùng nhau lớn lên từ nhỏ với hắn, người người thân cận trong sinh mệnh của hắn. Các nàng sẽ si mê lưu luyến hắn, hoặc nên thuộc về.
Nhưng ba nữ tử khác... Thương Nguyệt là nữ đế Thương Phong, Phượng Tuyết Nhi là phượng hoàng thần nữ, cũng là người đệ nhất Thiên Huyền, tiểu Yêu Hậu là đế vương Huyễn Yêu, người thống trị cao nhất một mảnh đại lục....
Có thể nói nữ tử nổi trội nhất khắp thiên hạ, tất cả đều tập trung vào bên cạnh hắn, sau khi biết được hắn trở về, cho dù có thân phận địa vị gì đầu tiên đều khẩn cấp đến... Kể cả tiểu Yêu Hậu nhìn như lạnh lẽo, uy áp lăng thế này.
Đều do hắn dùng mạng đổi lấy. Nghĩ tới khoảng thời gian tâm linh của mình bị Vân Triệt hòa tan, trong lòng Sở Nguyệt Thiền khẽ nghĩ.
- Thải Y!
Vân Triệt nhanh như tia chớp chuyển mắt qua, nhìn về phía tiểu Yêu Hậu.
Đối mặt với ánh mắt hắn chuyển qua, tiểu Yêu Hậu lại nghiêng mặt đi, hừ lạnh nói:
- Bốn năm... dường như cũng không thiếu tay thiếu chân, hừ, coi như ngươi không vi phạm ước định! Nếu ngươi dám về chậm thêm một năm.. ta nhất định tự mình đi thần giới gì kia, đánh gãy chân ngươi kéo về!
Giọng điệu của tiểu Yêu Hậu vừa lạnh lại ngoan nhưng câu nói sau cùng, cho dù là ai đều nghe thấy run rẩy rõ ràng.
- Ặc...
Vân Triệt liếc trộm Vân Vô Tâm vẫn luôn núp sau lưng Sở Nguyệt Thiền, nhỏ giọng nói:
- Thải Y, chúng ta có thể trở về phòng chậm rãi nói lời nói như vậy, cái kia... ở trước mặt nữ nhi của ta, ít nhiều gì cũng nên giữ chút mặt mũi của người làm cha cho ta đi.
“...” Tiểu Yêu Hậu ngẩn ra, mắt đẹp quay lại, Phượng Tuyết Nhi, Tiêu Linh Tịch, Tô Linh Nhi cũng toàn bộ kinh ngạc:
- Nữ nhi... của chàng?
Trong kinh nghi, ánh mắt của các nàng nhất tề rơi lên trên người Vân Vô Tâm, nhìn nữ hài đáng yêu giống như búp bê sứ này, cảm xúc xa lạ khôn kể ngưng tụ ở trái tim các nàng, Tô Linh Nhi nói khẽ:
- Vân Triệt ca ca, nữ nhi mà huynh nói, chẳng lẽ là...
Vân Triệt mỉm cười gật đầu:
- Ừm, đây là nữ nhi của ta và Nguyệt Thiền, con bé tên Vân Vô Tâm, năm nay mười một tuổi.
- A!!
Trên môi của các nàng phát ra tiếng kinh hô giống nhau. Sau đó các nàng giống như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Sở Nguyệt Thiền ở bên cạnh Vân Vô Tâm:
- Chẳng lẽ nàng là... Nguyệt Thiền tỷ tỷ?
Trong các nàng cũng chỉ có Thương Nguyệt từng gặp Sở Nguyệt Thiền, nhưng ở bên người Vân Triệt, sao các nàng lại không biết đến cái tên Sở Nguyệt Thiền này.
Tiểu Yêu Hậu thả người từ trên không xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Sở Nguyệt Thiền và Vân Vô Tâm, ý lạnh trong mắt nàng hóa thành nhu hòa mà Vân Triệt nhiều nhất chỉ từng nhìn thấy vài lần:
- Nguyệt Thiền muội muội, muội có thể bình an vô sự, là tin tức tốt nhất những năm gần đây. Những năm này... mẹ con hai người đã chịu khổ. Nếu như muội bằng lòng nhận chúng ta làm tỷ muội, về sau, chúng ta sẽ cùng bồi thường nợ nần mà Vân Triệt nợ muội cho hai mẹ con.
“...” Vân Triệt mỉm cười, nhưng trong lòng hơi chua chua... Bởi vì tiểu Yêu Hậu trong trí nhớ của hắn dường như chưa từng ôn nhu nói chuyện nhiều như vậy với hắn!
Sở Nguyệt Thiền lắc đầu:
- Không cần, những năm này ta cũng không khổ, chưa từng hối hận chưa từng oán hận.
Tiểu Yêu Hậu mỉm cười, trong lòng cảm khái vô tận, nàng biết, càng nàng đều biết được, Sở Nguyệt Thiền vẫn luôn là gánh nặng mà trong lòng Vân Triệt vĩnh viễn không buông xuống được, hiện giờ hắn đã trở lại, còn tìm đến Sở Nguyệt Thiền bình yên vô sự và nữ nhi bình yên vô sự của bọn họ.
Trên đời đã không còn kết quả nào hoàn mỹ hơn cái này.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vào như vậy, Vân Vô Tâm càng lùi người ra sau hơn, Sở Nguyệt Thiền hơi cúi người, ôn nhu nói:
- Tâm nhi, còn không bái kiến các di di của con.
“...” Vân Vô Tâm không hề tiến lên trước, nhỏ giọng sợ hãi nói:
- Các nàng... hình như đều thật thích phụ thân.
Sở Nguyệt Thiền gật đầu:
- Ừm. Có thể được nhiều người thích như vậy, nói rõ phụ thân rất lợi hại, con phải cao hứng thay phụ thân.
“...” Vân Triệt đỏ bừng cả mặt.
-... Dạ.
Vân Vô Tâm gật đầu, giống như biết được một chút, lại mơ hồ không hiểu được.
Chính là, tất cả mọi người bọn họ không hề nhận thấy được, ở một chỗ rất cao trên không trung còn xa hơn đám mây, có một đôi ánh mắt đang yên lặng nhìn bọn họ.
“...” Tay Mộc Huyền Âm đè lên trên miệng, thân thể thần tiên rung động giống như đang đứng trong gió lạnh không cách nào tiếp nhận, nàng đang nhìn Vân Triệt, nhưng mà, đôi mắt của nàng đã mông lung giống như phủ đầy sương mù trong mộng.