.
._686__2" class="block_" lang="en">Trang 686# 2
Chương 1373: Vô âm
Vân Vô Tâm đến không thể nghi ngờ như trăng sáng giáng xuống, chúng nữ như sao quanh trăng sáng vây bé ở chính giữa.
Không biết vì yêu ai yêu cả đường đi lối về đối với Vân Triệt hay là do các nàng nhìn vào ánh mắt bé đều như nhìn thấy chí bảo đẹp đẽ quý giá nhất trên đời này, muốn thân cận che chở phát ra từ nội tâm, không ngừng hỏi bé đủ loại vấn đề kỳ quái, cũng dần dần tiêu tan đi khẩn trương bất an trong lòng bé.
Nhưng mà Vân Triệt ngược lại bị lơ ở bên cạnh.
Tô Linh Nhi nắm cổ tay Sở Nguyệt Thiền, giây lát ngón tay lại di chuyển tới trước ngực nàng, sau khi cẩn thận kiểm tra, nàng buông bàn tay xuống, thần sắc rõ ràng thả lỏng vài phần.
- Như thế nào?
Thương Nguyệt hơi gấp gáp hỏi.
Tô Linh Nhi nở nụ cười:
- Yên tâm, không có trở ngại, mặc dù Nguyệt Thiền tỷ tỷ mất đi huyền lực, nhưng thể chất khác hẳn với người thường, lại thêm có trời phù hộ trong người, sau này chỉ cần xua tan hàn khí, lại điều trị một thời gian đã có thể không có việc gì.
“...” Vân Triệt rất muốn nói, thể chất đặc thù của Sở Nguyệt Thiền đến từ thần tức Long thần của hắn!
Lời Tô Linh Nhi nói khiến Vân Vô Tâm kinh hỉ nhảy nhót:
- Thật vậy không! Vậy... sau khi nương khỏi rồi còn có thể tu luyện không?
Tô Linh Nhi nhìn bé, cho bé một ánh mắt an tâm:
- Huyền mạch của nương con chính là khô kiệt quá mức chứ không phải hoàn toàn tổn hại. Đối với người bình thường mà nói, muốn khôi phục sẽ rất khó cực khó, nhưng mà... có Tuyết Nhi di của con ở đây, hồi phục là chuyện rất đơn giản.
Bên trong chúng nữ, Tô Linh Nhi có số tuổi nhỏ nhất, nhưng nàng có kinh nghiệm với trí nhớ hai đời giống như Vân Triệt, sau khi bái Vân Cốc làm sư phụ, nàng say mê y đọa, khí chất càng trở nên bình thản thanh nhã, nói khẽ mềm mại giống như mưa phùn lướt qua tim, làm cho người ta không tự kiềm hãm được mà tin tưởng.
Nhất là khi ở cùng với Tiêu Linh Tịch, giống như nàng mới là tỷ tỷ.
Vân Vô Tâm xoay người qua, chuẩn xác tìm kiếm được bóng dáng của Phượng Tuyết Nhi, đôi mắt trong suốt:
- Tuyết Nhi di, di nhất định phải cứu mẫu thân con nha, sau khi con lớn lên nhất định sẽ báo đáp Tuyết Nhi di.
Phượng Tuyết Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không cần báo đáp, đây là Tuyết Nhi... di phải làm.
Vân Triệt lên tiếng nói:
- Khụ, Tuyết Nhi, trên người Tâm nhi có phượng hoàng huyết mạch kế thừa từ ta, nhưng con bé chưa từng tu luyện phượng hoàng tụng thế điển. Cho nên ta muốn để cho Tâm nhi bái nàng làm thầy, nàng cảm thấy như thế nào?
Phượng Tuyết Nhi lộ vẻ ngạc nhiên:
- Hả? Nếu Vân ca ca bằng lòng, đương nhiên không có vấn đề. Nhưng mà, vì sao Vân ca ca không tự mình chỉ dạy cho bé chứ?
- Ờ thì... ta cũng không phải không thể dạy được, nhưng mà hiện giờ huyền lực của ta mất hết, dạy cũng có phần không được tiện lắm.
Vân Triệt thả chậm tốc độ nói, mặc dù hắn không có huyền lực, nhưng tự nhiên sẽ không quên thần quyết của phượng hoàng tụng thế điển, lý giải về vận chuyển, pháp tắc của nó còn hơn bất cứ kẻ nào, đúng là dạy thật sự không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là lấy tình trạng thân thể hiện giờ của hắn, khi “Chỉ đạo” Vân Vô Tâm ít nhất phải cách vài dặm xa, bằng không chỉ cần lực lượng của bé thoáng không khống chế được, có thể làm hắn chết vài trăm lần.
- Hả!?
Câu nói này của Vân Triệt khiến ngọc nhan của Phượng Tuyết Nhi thất sắc, tiểu Yêu Hậu đột ngột quay trở lại, Tiêu Linh Tịch với Tô Linh Nhi đồng thời lỡ lời kinh hô.
Tuy rằng các nàng đều không hề nhận được sự tồn tại của một chút huyền khí nào ở trên người Vân Triệt, nhưng mỗi người các nàng đều nhất trí cho rằng đây chính là do tu vi hiện giờ của Vân Triệt rất cao, cao đến cảnh giới mà các nàng không thể lý giải và thăm dò -- dù sao, đây chính là bốn năm hắn ở thần giới trong truyền thuyết đó.
Vân Triệt cười hề hề, không hề để ý nói:
- Đừng khẩn trương như vậy. Huyền lực không còn sẽ không còn, có các nàng ở đây, ta có huyền lực hay không vốn chính là râu ria.
Hắn biết rõ, nếu như mình mất mát, các nàng sẽ mất mát giống như mình, mà hắn càng thoải mái không có vấn đề gì, các nàng mới có thể chân chính thả lỏng tâm được.
Kim ảnh chợt lóe, tiểu Yêu Hậu đã đi đến bên người Vân Triệt, ngón tay trắng sáng điểm lên trên ngực hắn... Giây lát sau, nàng chuyển mắt đẹp qua, nói khẽ:
- Còn có thể khôi phục không?
Vân Triệt cười lắc đầu:
- Huyền mạch của ta tương đối đặc thù, chắc không khôi phục được. Nhưng mà như vậy cũng tốt, không có huyền lực cũng không cần lo lắng tốn thời gian tu luyện, càng không cần gánh vác trách nhiệm gì, có các nàng ở đây, Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới cũng không có tai họa nguy hiểm, cho dù lại ra một Minh Vương và Hiên Viên Vấn Thiên, các nàng cũng đều có thể thoải mái giải quyết.
- Nhưng... nhưng mà...
Tuy rằng Vân Triệt tỏ vẻ đặc biệt dễ dàng và không thèm để ý, nhưng mỗi người các nàng đều đặc biệt rõ ràng trở thành phế nhân là khái niệm tàn khốc như thế nào đối với một huyền giả. Huống chi, Vân Triệt còn có thiên phú và độ cao như vậy, lại là người kiêu ngạo như thế...
Vân Triệt cười nói:
- Linh Tịch, khi còn nhỏ ta không có huyền lực, cho dù gặp phải chuyện gì luôn sẽ quen thói trốn sau lưng nàng. Hiện giờ giống như quay về khi đó, sau này phải cần nàng che chở cho ta.
- Tuyết Nhi, tuy rằng hiện giờ ta đã thành phế nhân, nhưng hôn ước của chúng ta đã định, người khắp thiên hạ đều biết, nàng muốn đổi ý cũng đã không kịp rồi ha!
- Linh Nhi, về sau nếu như ta sinh bệnh, nàng cần phải...
Tiểu Yêu Hậu liếc nhìn hắn, đánh gãy một loạt lời nói buồn nôn của hắn, hừ lạnh nói:
- Được rồi! Lời nói này ngươi vẫn nên một mình dỗ các nàng đi, cũng không sợ Tâm nhi nghe khó hiểu! Nhưng mà... không có huyền lực thật ra lại là chuyện cực tốt đối với ngươi! Như thế cũng không cần lo lắng ngươi lại bỏ lại chúng ta không có tin tức giống như bốn năm trước, cũng đừng mong lại đi tìm đường chết sinh sự, hái hoa ngắt cỏ!
- Hái hoa ngắt cỏ cũng không nhất định.
Thương Nguyệt hơi mím môi.
Vân Triệt:
- Ơ...
Ánh mắt của Tiểu Yêu Hậu khẽ động, thở nhẹ ra một hơi, giọng nói thoáng mềm đi:
- Bốn năm này, ngươi như nguyện chứ?
“...” Biệt ly với Mạt Lỵ thoáng xuất hiện trong đầu hắn, khiến trong lòng Vân Triệt chợt đau xót, nhưng trên mặt vẫn là ý cười thoải mái:
- Ta đã trở lại, đương nhiên như ý nguyện.
Lúc trước hắn đi theo Mộc Băng Vân đến thần giới, cho mình lý do đó là có thể gặp lại Mạt Lỵ và cáo biệt hoàn chỉnh với nàng.
Gặp được rồi, cũng cáo biệt rồi...
Tuy rằng...
Nhưng mà, coi như là như nguyện đi.
Tiểu Yêu Hậu lại tiếp tục hỏi:
- Vậy thì tốt. Về sau, còn có thể đi không?
Còn có thể quay về thần giới không?
Trong hai tháng trở về Thiên Huyền đại lục này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề đó... Không phải hắn đã quên suy nghĩ, mà hắn đang trốn tránh theo bản năng.
Hai tháng trước, hắn muốn về mà không được, mà hắn tử vong để cho hắn hoàn mỹ quay về đây. Ở thế giới thần giới kia, ở trong nhận thức của mọi người thì hắn cũng đã chết rồi, toàn bộ ánh mắt, tất cả áp lực nặng nề và nguy cơ quấn quanh trên người hắn đều tự nhiên theo đó tiêu tán.
Mạt Lỵ đã chết...
Thải Chi đã chết...
Khuynh Nguyệt đoạn tuyệt quan hệ phu thê với ta, lưu lại Nguyệt Thần giới...
Thần Hi... đã mất mặt mũi gặp lại nàng ấy...
Càng không có mặt mũi nào gặp lại sư tôn...
Mà... cho dù hắn muốn quay lại cũng đã không cách nào trở lại.
- Sẽ không quay lại đi.
Vân Triệt cười trả lời, vẫn tỏ vẻ thoải mái, nhìn không hề thấy một chút vướng bận với đè nén nào, hắn nhún vai:
- Lại nói, lấy trạng thái hiện giờ của ta, cho dù muốn quay lại cũng không quay lại được.
Sở Nguyệt Thiền yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Vân Triệt kéo tay nhỏ bé của Vân Vô Tâm:
- Chuyện này cũng không quan trọng. Tâm nhi, Tuyết Nhi di của con là người lợi hại nhất trên thế gian này, để cho nàng làm sư phụ của con có được không? Như vậy chờ sau khi con lớn lên, là có thể bảo hộ cha và nương con.
- Người lợi hại nhất?
Vân Vô Tâm chớp chớp mắt.
- Tuyết Nhi, nàng để cho Tâm nhi nhìn xem sư phụ tương lai của bé có bao nhiêu lợi hại.
Vân Triệt cười híp mắt nói.
Phượng Tuyết Nhi thản nhiên cười nhẹ, tay tuyết nâng lên nhẹ nhàng điểm lên trên không.
Chiếp chiếp -------
Bầu trời bao la bát ngát lập tức vang lên một tiếng phượng hót vô cùng to rõ, chỉ thoáng chốc, toàn bộ Thương Phong hoàng thành thậm chí hơn phân nửa bầu trời bao la của Thương Phong đế quốc đều trở nên đỏ đậm, như phủ kín ánh nắng chiều.
Mà trên bầu trời đỏ đậm kia, một con phượng hoàng vĩ đại chậm rãi mở hai cánh của nó ra, bắn ra linh áp phượng hoàng vô tận về phía thế gian.
Một khoảnh khắc này, toàn bộ Thương Phong quốc đều gần như hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, trừ bỏ tiếng phượng hót ra đã không còn gì khác. Vô số huyền giả quỳ hai đầu gối xuống đất, toàn thân run rẩy, như gặp thần linh.
Thần Nguyên cảnh... Mặc dù chỉ là Thần Nguyên cảnh, nhưng ở vị diện này đã là thần linh chân chính rồi!
- Wow a --
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Vô Tâm há hốc thành hình chữ “O” thật lớn, đây không thể nghi ngờ là hình ảnh xán lạn nhất, thần kỳ nhất, không thể tưởng tượng nổi nhất trong đời này của bé, tạo thành đánh sâu vào quá mức mãnh liệt đối với tâm linh còn nhỏ bé của cô bé.
Nhìn phản ứng của bé, Phượng Tuyết Nhi thu hồi ngọc thủ, phượng ảnh với rặng mây đỏ đầy trời đồng thời trôi đi, như thu hồi một cảnh tượng trong mơ tươi đẹp mà hư ảo.
Vân Vô Tâm khẽ nhảy đến trước mặt Phượng Tuyết Nhi, đôi mắt như kim cương vẫn đang lấp lóe tỏa sáng:
- Tuyết Nhi di di, về sau con cũng có thể như vậy sao?
Phượng Tuyết Nhi mỉm cười:
- Đương nhiên rồi. Con mới mười một tuổi mà đã là Vương Huyền cảnh, con còn giỏi hơn cha con năm đó rất nhiều, chỉ cần con nỗ lực học, mất không bao lâu nữa nhất định có thể làm được.
Vân Vô Tâm hưng phấn nhảy lên mấy cái liên tiếp:
- Con muốn học con muốn học! Tuyết Nhi di dạy con, con nhất định sẽ cố gắng học, sau đó cho mẫu thân xem.
Thần tức Tà thần, phượng hoàng huyết mạch, Long thần huyết mạch,... Mặc dù Vân Vô Tâm chỉ là nữ hài chưa trưởng thành nhưng trong huyết mạch của nàng đã tiềm tàng khát vọng bẩm sinh đối với huyền lực giống như hắn. Hơn nữa khát vọng này sẽ theo tuổi của nàng tăng lên mà càng ngày càng mãnh liệt.
Không có tài nguyên, không có kỳ ngộ, không có huyền công thích hợp với con bé, liền ngay cả huyền mạch cũng không hoàn toàn thành hình. Sở Nguyệt Thiền cho bé cũng chỉ là chỉ dẫn cơ bản nhất, con bé lại có thể đạt đến Vương Huyền cảnh cấp chín khi mới mười một tuổi, cách thành Bá Hoàng đã không còn xa xôi.
Hiện giờ con bé sắp có được tài nguyên cao cấp nhất của Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, hoàn cảnh cao cấp nhất, cũng có được Phượng Tuyết Nhi làm sư phụ, lại còn tu luyện phượng hoàng tụng thế điển thích hợp nhất với con bé, tương lai con bé trưởng thành... cho dù Vân Triệt cũng không dám dự đoán trước.
- Tỷ... tỷ phu! Tỷ phu!!
Huyền quang của truyền tống huyền trận lại lóe lên, bóng người còn chưa hoàn toàn lộ ra, một giọng nói vội vàng đã truyền đến đây.
Vân Triệt quay người lại, thân hình giống như núi nhỏ kia của Hạ Nguyên Bá đã nhào thẳng tới hắn, dưới sự kích động quá mức, huyền khí của Hạ Nguyên Bá đã thoáng không khống chế được, mỗi một bước chân đều chấn động đến nửa hoàng cung đều đang phát run.
Vân Triệt kinh hãi, hoảng hốt không thôi lui về phía sau:
- Nguyên... ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng ngừng... ngừng!!
Phượng Tuyết Nhi nhanh chóng nâng tay, một vách chắn huyền khí lập tức xuất hiện trước người Hạ Nguyên Bá.
“Bốp” một tiếng, đầu của Hạ Nguyên Bá nện lên trên vách chắn, bắn ngược trở lại rất xa, hắn “Vụt” phát đứng dậy, tỏ vẻ ngơ ngác.
Vân Triệt đầy đầu mồ hôi, chỉ vào Hạ Nguyên Bá mắng to một trận:
- Nguyên Bá! Đệ đã làm thánh đế của Hoàng Cực thánh vực nhiều năm như vậy, có thể ổn trọng chút được không!
Lấy thân thể nhỏ bé hiện giờ của Vân Triệt, nếu như bị Hạ Nguyên Bá bổ nhào tới như vậy, xác định vững chắc vỡ vụn ngay tại chỗ.
Hạ Nguyên Bá bị quát đến sửng sốt, nhìn mỗi nữ tử bên người Vân Triệt đều có thân phận hù chết người, hắn dường như đã thoáng hiểu ra:
- Có phải đệ đã quấy rầy đến tỷ phu... đoàn tụ rồi không?
Vân Triệt bước về phía hắn:
- Đây không phải là trọng điểm! Thứ nhất, hiện giờ ta không có huyền lực, đệ chỉ cần thoáng dùng thêm chút sức ta đã treo luôn, thứ hai... đệ như vậy sẽ dễ dàng hù đến nữ nhi của ta!
Nói xong hắn cười lớn một tiếng, tiến lên ôm lấy Hạ Nguyên Bá đang trong ngơ ngác.
....
....
Ở trên đám mây, Mộc Huyền Âm yên lặng nhìn Vân Triệt, ánh mắt không dời đi dù chỉ một lát.
Nàng vốn trong “Bế quan” cuối cùng vẫn phải hỏi chỗ của Lam Cực tinh từ phía Mộc Băng Vân, nàng muốn tìm được người nhà của Vân Triệt, báo cho họ biết tin tức hắn đã chết, sau đó lưu lại cho bọn họ thiên trì ngọc đan có ích cả đời đối với bọn họ.
Nhưng mà không đợi nàng tìm được người nhà của hắn, lại nhìn thấy được hắn...
Vân Triệt vốn đã chết đi lại vẫn sống sờ sờ xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Hắn không có huyền lực, dáng vẻ cũng suy sụp đi rất nhiều, nhưng mà đó chính là Vân Triệt, vừa mới liếc mắt nhìn nàng đã xác định được.
Nàng muốn lao xuống, hiện thân ở trước mặt hắn... nhưng mà nhìn những nữ tử vây quanh bên người hắn, nhìn hắn cười to ôm chặt bằng hữu, cảm nhận được khí tức của các nàng ấy và tâm ý buộc chặt ở trên người hắn...
Nàng cuối cùng lui bước.
Nàng chưa từng thấy dáng vẻ thoải mái tùy ý như thế của Vân Triệt.
Ở Ngâm Tuyết giới, hắn vì có thể tham gia đại hội huyền thần mà liều mạng tu luyện, ở ngoài Ngâm Tuyết giới, trên người hắn vĩnh viễn kèm theo nguy hiểm với áp lực nặng nề... Đến cuối cùng, thậm chí hắn đã bị người đáng sợ nhất đông thần vực để ý đến, bị bắt trốn về phía tây thần vực...
Ở tây thần vực, bên trong lãnh địa của Long hậu Thần Hi, lại càng không biết hắn sống như thế nào.
Có thể nói, mỗi một ngày ở thần giới hắn đều trong hít thở không thông thật sâu.
Mà ở đây là nhà của hắn, là nơi hắn xuất thân, tuy rằng mất đi huyền lực rồi nhưng tất cả nguy cơ với áp lực nặng nề kia đều không có gì cả, không cần lo lắng bất an, không cần lại mạo hiểm liều mạng, không cần trốn chạy khắp nơi, cửu tử nhất sinh.
Khí tức cường đại nhất thế giới này đều ở bên cạnh hắn, không có ai có thể uy hiếp được đến hắn, thương tổn đến hắn.
Mỗi một người nữ tử bên người hắn đều có dung nhan khuynh thế... Đây không thể nghi ngờ là nhân sinh hoàn mĩnh đối với nam nhi.
- Cũng tốt...
Nàng khẽ lẩm bẩm một tiếng, bóng dáng như khựng lại giữa không trung, suy nghĩ muốn gặp lại hắn như bị gió nhẹ mang đi, tiêu tán trong trái tim.
Chính là không biết vì sao, tầm mắt của nàng dần dần mơ hồ, ngực như bị thứ gì đè nặng, hồi lâu đều không cách nào hô hấp.