Chương 1374: Khâm định thị nữ
- Tỷ phu, vì sao huyền lực của huynh không còn? Nếu như không có huyền lực thì từ thần giới trở về như thế nào vậy?
Hạ Nguyên Bá hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn biết đáp án.
- Chuyện này... Nói ra thật phức tạp, về sau sẽ tìm cơ hội chậm rãi nói cho mọi người đi.
Vân Triệt chỉ có thể trả lời như thế. Tất cả chuyện này không chỉ phức tạp, hơn nữa không phải người bình thường có thể lý giải... Hắn cũng không thể nói mình bị chết mà trở về.
Vân Triệt lại nói:
- Đúng rồi Nguyên Bá, ở thần giới ta tìm được...
Vừa nói ra khỏi miệng, hắn lập tức dừng lại... Hắn định nói cho Hạ Nguyên Bá biết mình đã gặp được Hạ Khuynh Nguyệt ở thần giới, cũng biết chỗ của mẫu thân hai người. Nếu như báo cho Hạ Nguyên Bá biết chuyện này, hắn dưới sốt ruột rất có khả năng sau ngày đột phá tới Thần Nguyên cảnh sẽ đi tới thần giới tìm các nàng.
Hạ Nguyên Bá có được Bá Hoàng thần mạch do vô cấu thần thể của Nguyệt Vô Cấu mang đến, trong vài năm ở thần giới hắn đã càng thêm rõ ràng Bá Hoàng thần mạch là khái niệm như thế nào, mặc dù đang ở hạ giới, nhưng Hạ Nguyên Bá muốn đột phá tới thần đạo thật sự chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nghĩ đến vị diện rất cao chỗ Nguyệt Thần giới kia của các nàng, nghĩ đến cách sinh tồn ở đông thần vực tàn khốc hơn ở hạ giới, nghĩ đến nguyên do Nguyệt Vô Cấu và Hạ Khuynh Nguyệt đều không thể trở về... hắn sau tạm dừng nhanh chóng sửa miệng:
- Tìm được một huyền công thật thích hợp cho đệ tu luyện, ngày khác ta thuật lại cho đệ nghe.
- Wow a! Thật sao!?
Hạ Nguyên Bá kích động trợn trừng hai mắt. Người có được Bá Hoàng thần mạch, một khi thức tỉnh, khao khát đối với huyền đạo sẽ xâm nhập thật sâu vào trong xương tủy, còn hơn tất cả những thứ khác. Lời Vân Triệt nói chính là huyền công đến từ thần giới, tự nhiên trong nháy mắt dâng lên tất cả hỏa diễm ở trong lòng hắn.
Vân Triệt đánh giá hình thể càng ngày càng khoa trương từ trên xuống dưới của Hạ Nguyên Bá, hỏi:
- Lại nói tiếp, vài năm này đệ có thành gia không vậy?
Hạ Nguyên Bá tỏ vẻ nghi hoặc:
- Thành gia? Không có, tại sao phải thành gia chứ?
-... Thôi, coi như ta không hỏi.
Vân Triệt tỏ vẻ ưu sầu. Luận về tuổi tác, Hạ Nguyên Bá chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, con của mình đã mười một tuổi rồi, Nguyên Bá lại giống như ngay cả nữ nhân đều chưa từng chạm vào, còn tỏ vẻ không hề có hứng thú!?
Thân là thánh đế của Hoàng Cực thánh vực, một trong những bóng cây cả cao cấp nhất của Thiên Huyền đại lục, quả thật là sỉ nhục của các đời thánh đế mà!!
Năm đó Mạt Lỵ đã từng nói một khi Bá Hoàng thần mạch thức tỉnh sẽ triệt để thành si nghiện đối với huyền đạo... quả nhiên không sai.
- Tuyết Nhi, Thải Y, ta cũng nhận được thần quyết hoàn chỉnh của phượng hoàng tụng thế điển với kim ô phần thế lục ở thần giới, đến lúc đó ta dạy cho hai người.
Phượng Tuyết Nhi kinh hỉ ra tiếng:
- A? Phượng hoàng tụng thế điển... hoàn chỉnh?
- Ừm, phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh có tổng cộng là mười tầng, ở thần giới có một tinh giới tên là Viêm Thần giới, ta gặp được linh hồn phượng hoàng ở nơi đó, phượng hoàng tụng thế điển hoàn chỉnh chính là do nó ban tặng cho.
Hắn không chỉ nhận được phượng hoàng với kim ô thần quyết hoàn chỉnh, còn tu thành thần kỹ xán thế hồng liên với cửu dương thiên nộ cực hạn nhất của chúng nó... chính là tất cả đã đều tan thành mây khói.
Tiểu Yêu Hậu ngược lại không có vẻ kích động rõ ràng gì:
- Chuyện này để sau hẵng nói. Về Yêu Hoàng thành một chuyến trước, gặp cha nương đi đã.
“...” Cảm xúc của Vân Triệt kích động, chuyển mắt qua nói:
- Cha nương bọn họ... biết ta đã trở về?
Tiểu Yêu Hậu nói:
- Trước khi ta đến đây, đã truyền âm cho bọn họ. Hiện giờ bọn họ nhất định đang vội vã chờ mong.
Vân Triệt đứng lên, cầm lấy tay của Vân Vô Tâm:
- Được! Tâm nhi, cha dẫn con đi gặp gia gia nãi nãi.
Ánh mắt của Sở Nguyệt Thiền thoáng trốn tránh:
- Ta... muốn đi Băng Vân tiên cung nhìn xem.
Đầu tiên Vân Triệt hơi kinh ngạc trong lòng, sau đó khóe môi khẽ nhếch, lấy tính tình của Sở Nguyệt Thiền, lại sẽ có lúc khiếp đảm. Hắn tiến lên phía trước một bước, túm lấy tay của nàng:
- Bên chỗ Băng Vân tiên cung kia ta sẽ đi cùng nàng, nhưng mà trước đó cùng ta đi gặp cha nương mới là quan trọng nhất. Nếu không nương ta không thể không mắng chết ta.
Sở Nguyệt Thiền yếu ớt rụt rụt tay lại, rồi vô lực kháng cự.
Lúc này Phượng Tiên Nhi lại đột nhiên lên tiếng, nhỏ giọng sợ hãi nói:
- Ân nhân ca ca, muội... có thể... đi cùng huynh đến Huyễn Yêu giới không?
Vân Triệt ngây ngốc, sau đó nói:
- Hả? Đương nhiên có thể, ta đã sớm nói, ngươi muốn đi Yêu Hoàng thành tìm ta, bất cứ lúc nào đều có thể.
Phượng Tiên Nhi cúi đầu, ngón tay khẩn trương nhéo vạt áo:
- Muội... ý của muội là... phượng thần đại nhân ra lệnh cho muội... về sau... về sau phải làm thị nữ bên người cho huynh, thời khắc bảo vệ huynh chu toàn... luôn luôn, vĩnh viễn cho đến khi đại nhân không còn ở trên đời.
Rất khó khăn nói xong, đầu của nàng đã cúi thấp xuống trước ngực, hồi lâu không dám nâng lên.
Tiểu Yêu Hậu: “....?”
Tô Linh Nhi: “(. )?”
Tiêu Linh Tịch: “... Hả?”
Phượng Tuyết Nhi: “→_→?”
Sở Nguyệt Thiền: “...”
Hạ Nguyên Bá: “(⊙o⊙)...”
“...” Vân Triệt nhíu mũi, nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, hơi cẩn thận nói:
- Phượng thần đại nhân của các ngươi chắc rất ít khi thăm dò thế giới bên ngoài. Vân gia chỗ của ta là gia tộc thủ hộ mạnh nhất Huyễn Yêu giới, không ai dám trêu chọc. Thiên Huyền đại lục thì càng không cần phải nói, Hoàng Cực thánh vực là của Nguyên Bá, Phượng Hoàng thần tông là của Tuyết Nhi, Băng Vân tiên cung... ờ đại khái xem như là của ta đi? Cho nên cho dù ở Thiên Huyền đại lục hay ở Huyễn Yêu giới, ta muốn bị nguy hiểm gì cũng khó khăn.
Phượng Tiên Nhi: “...”
- Hơn nữa ngươi là hậu duệ phượng hoàng, thân phận như vậy, ở trên đời này không có ai xứng để cho ngươi làm thị nữ cho kẻ đó.
Vân Triệt nói, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: Kêu một hậu duệ phượng hoàng có huyết mạch và thiên phú cực tốt làm thị nữ? Linh hồn phượng hoàng này có phải đầu óc đã bị ngói đè rồi không!?
Vào lúc này Thương Nguyệt lại cười tủm tỉm mở miệng:
- Tuy hơi ủy khuất Tiên Nhi, nhưng mà ngược lại ta cảm thấy như vậy không thể tốt hơn.
- Hả?
Vân Triệt lại thất thần.
Thương Nguyệt liếc nhìn Tiên Nhi, mỉm cười nói:
- Thải Y tỷ tỷ là tiểu Yêu Hậu của Huyễn Yêu giới, mọi việc bận rộn; Nguyệt Thiền tỷ tỷ phải chiếu cố Vô Tâm; Tuyết Nhi là Phượng Hoàng tông chủ, cũng phải quản lý chuyện trong tông môn; Linh Tịch phải chiếu cố Tiêu gia gia; Linh Nhi ngược lại cần hành y cứu người, mà ta cũng cần lo liệu quốc sự, như thế, chúng ta đều không thể thời thời khắc khắc ở bên người phu quân được.
- Còn Tiên Nhi xuất thân thế ngoại, tâm linh đơn thuần không nhiễm bẩn, cũng không có tục sự quấn thân, tu vi đã là cảnh giới Vương Huyền, nếu có nàng ấy thường xuyên theo bên người phu quân, vừa có thể chiếu cố sinh hoạt thường ngày, lại vừa có thể bảo hộ chu toàn cho phu quân, chúng ta đều có thể chân chính yên tâm.
“...” Miệng Vân Triệt há to, lời nói phen này của Thương Nguyệt khiến cho hắn... nhất thời lại không nói được lời gì để chống đỡ.
- Hơn nữa, cũng là toan tính của phượng thần, chắc chắn có suy tính thật sâu.
Đây mới là chỗ mà Thương Nguyệt chú ý nhất, nàng nhìn Phượng Tiên Nhi, ánh mắt nhu hòa chân thành:
- Tiên Nhi, khi chúng ta không cách nào làm bạn bên cạnh, phu quân liền xin nhờ muội chăm sóc.
- Dạ, muội... muội sẽ nỗ lực.
Phượng Tiên Nhi nói xong, đầu vẫn cúi xuống thật sâu, không dám nhìn vào ánh mắt của bất cứ ai... càng không dám nhìn vào ánh mắt của Vân Triệt.
- Được rồi, chuyện này tạm thời định ra như thế. Cha nương bọn họ nhất định đã mỏi mắt chờ mong, sớm đi gặp bọn họ đi.
Thương Nguyệt vừa nói, vừa nhẹ nhàng đẩy Vân Triệt về phía truyền tống huyền trận.
Năm đó, Vân Triệt kêu tứ đại thánh địa khi đó đổ lượng lớn máu đúc truyền tống trận ở khoảng cách thật lớn, liền nối thông Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới, đồng thời còn thiết lập vài truyền tống huyền trận loại nhỏ bọn họ chuyên dùng, chia ra ở Vân gia Yêu Hoàng thành, Thương Phong hoàng thành, Phượng Thần thần tông và Băng Vân tiên cung.
Sau đó mới mượn cối giết lừa, diệt Nhật Nguyệt thần cung và Thiên Uy kiếm vực.
Từ trong truyền tống trận đi ra, trong tầm mắt hoàn toàn trống trải, Vân Triệt khẽ lẩm bẩm một tiếng trong lòng, vội vàng đi về phía trước, qua cửa viện đã nhìn thấy được Vân Khinh Hồng với Mộ Vũ Nhu đang đợi ở đó.
Ánh mắt Vân Triệt run run, hai đầu gối quỳ xuống dưới đất, khẽ thì thầm:
- Cha... nương, con bất hiếu, lại khiến mọi người lo lắng lâu như vậy.
Vân Khinh Hồng mỉm cười gật đầu:
- Được rồi, có thể an toàn trở về đã là hiếu thuận lớn nhất rồi.
Mộ Vũ Nhu tiến lên trước, đưa tay nâng hắn lên, mới vừa nói ra một câu đã nghẹn ngào:
- Triệt nhi! Trở về là tốt rồi. Những năm này, mỗi ngày nương đều...
Vân Khinh Hồng cười hề hề nói:
- Được rồi được rồi. Triệt nhi đã mạnh khỏe trở lại, sẽ không cần nghĩ tiếp những lo lắng dư thừa kia.
Mộ Vũ Nhu lau nước mắt đi, rưng rưng cười:
- Nghe Thải Y nói, huyền lực của con đã mất. Như vậy cũng tốt, trước kia đều là con che chở cho Vân gia, che chở cho cha nương, về sau, nương cuối cùng đã có thể che chở cho hài nhi của mình rồi.
Vân Triệt gật đầu thật mạnh, hai mắt đầy sương:
- Vâng! Sau này con sẽ thường ở dưới cánh chim của cha nương, lại không khiến cho mọi người lo lắng nữa.
Vân Khinh Hồng vẫn chưa tìm thấy vẻ u ám từ trong vẻ mặt và lời nói của Vân Triệt mà hắn lo lắng, trong lòng vừa thả lỏng lại tán thưởng, thậm chí có phần không cách nào tưởng tượng nổi Vân Triệt khắc phục thay đổi vận mệnh tàn khốc như thế nào. Ánh mắt của hắn chuyển về phía thiếu nữ phượng hoàng ở phía sau Vân Triệt, hỏi:
- Triệt nhi, vị cô nương này là?
Phượng Tiên Nhi tiến lên trước, nhẹ nhàng vái:
- Vãn bối Phượng Tiên Nhi, là... là thị nữ tùy thân của ân nhân ca ca... bái kiến bá phụ bá mẫu.
- Hầu... nữ?
Chân mày Vân Khinh Hồng khẽ nhúc nhích, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Phượng Tiên Nhi có dung nhan như kiều hoa, khí chất như u lan, khí tức phượng hoàng ở trên người khiến cho nàng có một vẻ quý khí khó có thể miêu tả được, cho dù nữ nhi vương phủ đều còn xa không bằng, tu vi cũng kinh người, nữ tử như vậy, làm sao lại là thị nữ tùy thân?
- Chuyện này... chỉ một vài lời khó nói hết.
Vân Triệt nhếch nhếch miệng, bản thân mình cũng còn chưa tiếp nhận được chuyện này.
Mộ Vũ Nhu lại nở nụ cười ý vị sâu xa:
- Không cần nói nữa, nương đều rõ ràng. Chính là thị nữ tùy thân... Tiên Nhi, về sau Triệt nhi phải làm phiền cháu chăm sóc nhiều hơn, nơi này cũng cứ coi như là nhà của mình thì tốt rồi.
-... Dạ.
Phượng Tiên Nhi lại vái.
Vân Triệt ngẩng đầu:
- Hả? Nương, có phải nương hiểu lầm gì rồi không?
- Tất cả đều như ý tứ của con, hiểu lầm ở đâu ra?
Mộ Vũ Nhu cười nói, ánh mắt chuyển ra phía sau Vân Triệt:
- Triệt nhi, người đi cùng với con là ai vậy?
Vân Triệt quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Sở Nguyệt Thiền và Vân Vô Tâm chính là không theo vào... vẫn ở sau cổng viện, thoáng lộ ra chút góc áo.
Vân Triệt vỗ vỗ trán, nhanh chóng đứng dậy chạy ra, nắm tay mẹ con các nàng, dẫn các nàng đến trong tầm mắt của Vân Khinh Hồng và Mộ Vũ Nhu.
Cả đời Sở Nguyệt Thiền lạnh lẽo băng tâm, không thèm để ý tới lễ nghi thế tục... ít nhất chính bản thân nàng cho rằng như thế. Nhưng khi sắp đối mặt với phụ mẫu của Vân Triệt, nàng lại cảm giác được trong lòng mình thế mà e sợ, hơn nữa còn là lòng e sợ vô cùng mãnh liệt.
So sánh ra, Vân Vô Tâm chính là ba phần rụt rè bảy phần tò mò.
Đứng ở trước mặt cha nương, Vân Triệt trịnh trọng nói:
- Cha, nương, đây là Nguyệt Thiền, đây là nữ nhi của con và Nguyệt Thiền... Con làm lạc mất mẹ con các nàng mười hai năm, cuối cùng tìm về được.
Thân thể của Vân Khinh Hồng với Mộ Vũ Nhu đồng thời chấn động.
- Nguyệt... Thiền...
Sao Mộ Vũ Nhu lại không biết tên này, năm đó khi nàng từ chỗ chúng nữ Băng Vân tiên cung ngẫu nhiên biết được chuyện này đã trở thành khúc mắc không cách nào tiêu tan được cho tới nay của nàng. Nhìn Sở Nguyệt Thiền, nhìn hai người bọn họ cùng nắm tay nữ hài có huyết mạch tương liên với bọn họ, hai mắt của Mộ Vũ Nhu lập tức mơ hồ, nàng chậm rãi nâng tay, trước mắt lại trời ngả đất nghiêng, lập tức ngã về phía sau.
Vân Khinh Hồng nhanh chóng đưa tay đỡ lấy nàng... còn Sở Nguyệt Thiền đã chậm rãi vái:
- Nữ tử Thương Phong Sở Nguyệt Thiền, bái kiến bá phụ bá mẫu.
“...” Vân Khinh Hồng đưa tay đỡ Mộ Vũ Nhu, người đứng đầu Vân gia khi đối mặt với an nguy diệt tộc này cũng đều mặt không đổi sắc, vào lúc này thế mà lại sắc mặt chấn động, hồi lâu không cất tiếng.
Mộ Vũ Nhu khóc thành tiếng, nàng đẩy Vân Khinh Hồng ra, tiến tới trước nâng Sở Nguyệt Thiền dậy:
- Nguyệt Thiền... - Cuối cùng... cuối cùng Triệt nhi đã tìm được con... nhưng mà... nhưng mà kêu Vân gia ta... bồi thường cho con như thế nào đây...
----
----
Trên đám mây, đôi mắt của Mộc Huyền Âm cuối cùng rời khỏi trên người Vân Triệt, nàng xoay người sang chỗ khác, không tiếng động rời đi.
Giống như một đóa mây nhẹ chỉ cần một cơn gió thoảng đều có thể tan đi, không để lại bất cứ dấu vết gì.