Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1373 - Chương 1375: Tuyệt Vọng

. ._687__2" class="block_" lang="en">Trang 687# 2

 

 

 

Chương 1375: Tuyệt vọng



Trên không Yêu Hoàng thành, tiểu Yêu Hậu yên lặng nhìn Vân Triệt sum vầy với phụ mẫu của hắn, không đi quấy rầy bọn họ.

- Huyền lực của hắn thật sự không có biện pháp nào khôi phục sao?

Nàng hỏi Tô Linh Nhi ở bên người.

Tô Linh Nhi nói nhỏ:

- Thế sự không có tuyệt đối, chính là huyền mạch của hắn quá mức đặc thù, sợ rằng hy vọng xa vời. Có lẽ... sư phụ sẽ có biện pháp.

Nửa câu nói sau, Tô Linh Nhi nói cực kỳ nhẹ. Mới vừa rồi nàng đã kiểm tra trạng thái của Vân Triệt, hiển nhiên, cho dù là Vân Cốc cũng bất lực.

Ánh mắt của tiểu Yêu Hậu hơi âm u, trầm mặc một lúc sau mới nói:

- Nếu cuối cùng vẫn không có cách nào, cũng phải dốc khả năng lớn nhất kéo dài tuổi thọ cho hắn... cho dù phải trả giá gì.

Nàng có thể tiếp nhận Vân Triệt trở thành phế nhân, bởi vì bọn họ có thể bảo hộ hắn, không để cho hắn bị người khác tổn thương chút gì. Nhưng không cách nào tiếp nhận tương lai hắn sẽ đi trước nàng... thân thể bình thường đồng thời cũng có ý nghĩa tuổi thọ bình thường.

- Ừm...

Tô Linh Nhi khẽ gật đầu, nhưng không cách nào đưa ra hứa hẹn rõ ràng, nàng chuyển ánh mắt xuống nhìn phía dưới, nói khẽ:

- Từ lâu trước kia đã biết được Nguyệt Thiền tỷ tỷ đã từng là đệ nhất mỹ nhân của Thương Phong quốc rồi, quả nhiên một chút đều không giả

- Hừ, tiện nghi đều bị hắn chiếm.

Tiểu Yêu Hậu hừ nhẹ một tiếng.

Tô Linh Nhi không khỏi che miệng:

- Đúng vậy, nhất là tỷ ấy tiểu Yêu Hậu, toàn bộ có thể chiếm và không thể chiếm hình như đều bị huynh ấy chiếm sạch sẽ.

“...” Mắt đẹp của tiểu Yêu Hậu nhanh như tia chớp chuyển qua, trong mắt hơi loạn. Nàng đương nhiên biết Tô Linh Nhi đang nói chính là cái gì... Năm đó sau khi nàng và Vân Triệt lập gia đình, cho rằng chỉ còn sống thêm được ba năm, khát vọng lớn nhất là có thể lưu lại một hài tử với Vân Triệt để kéo dài huyết mạch Yêu Hoàng, khi đó Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm trang nói cho nàng biết, phải không ngừng biến ảo đủ loại tư thế cơ thể, ở những nơi khác nhau...

Tiểu Yêu Hậu là trang giấy trắng từ đầu đến đuôi trong chuyện nam nữ, còn Vân Triệt lại danh chấn Huyễn Yêu, thần y không bệnh không chữa, tự nhiên hắn nói cái gì chính là cái đó. Kết quả, khoảng thời gian kia... nàng đường đường tiểu Yêu Hậu Huyễn Yêu giới lại bị Vân Triệt đùa nghịch mỗi ngày thành đủ loại tư thế hổ thẹn ngay cả nữ tử thanh lâu đều không thể làm ra, càng vô cùng khéo léo thuận theo phối hợp với đủ loại yêu cầu quá đáng của hắn...

Cho đến sau này khi Vân Triệt đi thần giới, lúc nàng và Phượng Tuyết Nhi, Tô Linh Nhi nói đến chuyện trong khuê phòng mới biết được hóa ra mỗi ngày mình đều bị Vân Triệt dâm nhục khi dễ!

- Hừ, xem hôm nay ta có thu thập hắn hay không!

Tiểu Yêu Hậu khẽ cắn răng.

Tô Linh Nhi che miệng mà cười:

- Được được, vậy đêm nay tặng huynh ấy cho tỷ, tỷ cần phải cố gắng kiếm tiện nghi về nha.

- Đúng vậy, Vân Triệt ca ca thích nhất chính là...

Cánh môi của nàng lại gần sát bên tai tiểu Yêu Hậu, khẽ khàng nói.

“~!@#$%...” Ngọc nhan của tiểu Yêu Hậu lập tức phủ lên một tầng ửng đỏ kiều diễm tới cực điểm, sau đó bóng dáng vừa chuyển, chạy trối chết.

- Hi...

Tô Linh Nhi mím miệng cười khẽ, khi ánh mắt của nàng quay lại, sắc mặt lại dần dần trở nên trịnh trọng.

- Nhất định có biện pháp.

Nàng khẽ thì thầm.

----

----

Đông thần vực, Ngâm Tuyết giới, Băng Hoàng thánh điện.

Trời phủ đầy băng tuyết, Mộc Huyền Âm từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đi vào, ánh mắt lạnh như băng mà thất thần, nhưng lại không hề phát hiện ra Mộc Băng Vân ở ngay trong điện.

Nhìn thấy nàng trở về, Mộc Băng Vân tiến lên trước:

- Tỷ tỷ! Tìm được người nhà của hắn chưa?

-... Tìm được.

Mộc Huyền Âm hơi đờ đẫn trả lời.

- Có nói cho bọn họ biết không?

Mộc Băng Vân đi tới, hai tỷ muội đứng cạnh nhau, nhất thời vẽ nên một bức hình duy nhất của Ngâm Tuyết giới.

- Không có.

Giọng nói của Mộc Huyền Âm trong lạnh như băng mang theo mơ hồ.

Mộc Băng Vân là người hiểu Mộc Huyền Âm nhất trên đời này, từ trong đôi mắt của Mộc Huyền Âm, nàng nhìn thấy khác thường, cũng không hỏi, khẽ gật đầu nói:

- Nếu tỷ tỷ không biết mở miệng như thế nào, vậy để muội đi đi.

- Không được đi!

Mộc Băng Vân mới vừa dứt lời, Mộc Huyền Âm đã lớn tiếng nói.

- Vì sao?

Mộc Băng Vân hơi nhíu mày.

- Ta nói không được đi, chính là không cho đi!

Một câu vừa nói ra, nàng đã nhận ra giọng điệu của mình dồn dập, khẽ nhắm mắt, giọng nói chậm lại:

- Mặc dù Vân Triệt đã chết, nhưng hắn đã từng gây ra oanh động quá lớn, bí mật trên người hắn vẫn là thứ nhiều người khát vọng tìm kiếm. Mà khởi điểm khi hắn ở thần giới là Ngâm Tuyết giới ta, nói không chừng vẫn có rất nhiều ánh mắt đang ngó chừng nơi này. Ta có đoạn nguyệt phất ảnh trong người, không ai có thể biết được tung tích của ta... Mà muội, nếu như đi đến đó, bị người thăm dò ra được một chút tung tích, có lẽ sẽ mang đến nguy hiểm cho nơi đó.

“...” Mộc Băng Vân lẳng lặng nhìn tỷ tỷ, nhưng không chờ đến ánh mắt của tỷ tỷ nhìn thẳng. Nàng than nhẹ một tiếng, nói:

- Muội hiểu được.

Tiên ảnh của nàng lướt qua, chậm rãi rời đi... Mà khi tới gần cửa điện, bước chân của nàng dừng lại, mắt đẹp khép hờ, khẽ nói:

- Tỷ tỷ, tỷ phát hiện ra không? Trước kia, tỷ không hề giấu giếm muội bất cứ chuyện gì. Mà vài năm nay, chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, tỷ luôn trốn tránh, giấu giếm...

Mộc Huyền Âm: “...”

- Chúng ta là tỷ muội huyết mạch tương liên, là người thân duy nhất của nhau. Tỷ có thể giấu giếm được người khác, có thể lừa gạt được bản thân... Tỷ thật sự cho rằng muội không phát hiện ra được cái gì sao?

Đôi mắt Mộc Huyền Âm rung chuyển.

Mộc Băng Vân ngửa đầu, nhìn tuyết bay như cầu vồng, trên môi nói ra lời có lẽ chính nàng cũng khó tin nổi:

- Tuy là hậu bối, tuy là thầy trò, nhưng mà... thân mang sáng thế thần lực, vì tỷ có thể không sợ chết đi đến đối mặt với hỏa ngục cầu long, dùng hết ba năm ngắn ngủi đánh bại tứ thần tử trước kia, một mình kéo Tinh Thần giới thành một mảnh đại loạn, khiến Thiên Sát tinh thần cam chịu vì hắn hóa thân Tà Anh... Một người như vậy, muội không cho rằng tỷ tỷ thích hắn là chuyện không chịu nổi. Ngược lại...

Bộ ngực dưới tuyết y nhẹ nhàng phập phồng, nàng không nói tiếp, cất bước rời đi.

- Hắn không chết.

Phía sau lưng nàng truyền đến giọng nói của Mộc Huyền Âm.

Bước chân dừng lại, Mộc Băng Vân chợt xoay người:

- Tỷ nói cái gì!?

- Hắn không chết.

Mộc Huyền Âm lặp lại, vẫn nhắm mắt:

- Ta đã nhìn thấy hắn tại thế giới tên Lam Cực tinh đó.

Mộc Băng Vân cấp tốc quay lại, băng tức hơi loạn:

- Nhưng mà, hồn tinh của hắn rõ ràng đã nát, tỷ còn nhìn thấy rõ ràng cả nguyên nhân tình trạng khi chết của hắn, sao có thể.

Mộc Huyền Âm lắc đầu:

- Ta không biết. Nhưng mà đó chính là hắn, tuyệt đối sẽ không sai. Chính là huyền lực của hắn hoàn toàn biến mất, có lẽ hắn dùng phương pháp gì đó thoát khỏi tử vong, cũng về tới nơi hắn xuất thân, mà trả giá chính là mất đi tất cả lực lượng.

Mộc Huyền Âm nói xác định như thế, cho dù quá mức không thể tưởng tượng được, Mộc Băng Vân cũng đã không cách nào không tin:

- Vậy tỷ...

- Ta không gặp hắn.

Mộc Huyền Âm nói, đôi mắt của nàng cuối cùng chuyển qua, đã trở nên đặc biệt bình tĩnh:

- Hắn sống ở bên kia rất tốt, mặc dù mất đi huyền lực, nhưng thân thể không có chuyện gì. Nơi đó có phụ mẫu và tộc nhân quan tâm thương yêu hắn, có bằng hữu của hắn, có thê thất của hắn, còn có một nữ nhi đáng yêu... Khí tức cường đại nhất thế giới kia, nữ tử tốt nhất đều ở bên cạnh hắn, không có nguy hiểm, không có áp lực, không có kẻ địch, ngay cả người có thể uy hiếp đến hắn cũng không có.

- Nhất là không có sư tôn như ta đây khắc nghiệt vô tình, vừa đánh vừa mắng hắn, mỗi một ngày đều sống tốt hơn ở thần giới trăm ngàn lần.

- Như thế, vì sao phải quấy rầy hắn nữa.

- Nhưng mà...

Trong mắt của Mộc Huyền Âm càng thêm lạnh lẽo:

- Không có nhưng nhị gì hết. Cho rằng Thiên Sát tinh thần đã chết, đúng là đau xót cả đời hắn. Nhưng nếu để cho hắn biết được nàng chưa chết, chỉ biết càng thêm tàn khốc đối với hắn người hiện giờ không có lực lượng. Ta nghĩ, nếu như bản thân Thiên Sát tinh thần biết được Vân Triệt vẫn còn ở trên đời này, cũng nhất định không hy vọng Vân Triệt biết được nàng còn sống, càng sẽ không đi tìm hắn.

Cánh môi Mộc Băng Vân khẽ động, nhìn vẻ mặt sắc lạnh của Mộc Huyền Âm, nàng không biết nên nói cái gì.

- So sánh với tình cảnh mấy năm nay của hắn, cục diện hiện giờ không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất đối với hắn. Để cho hắn ở lại thế giới hắn vốn nên lưu lại, không buồn không lo, không tai không họa trôi qua hết cả đời này, đừng để cho hắn bị cuốn vào thị phi ân oán của thần giới, cũng đừng nghĩ tới chuyện lại mang hắn về thần giới... không có cái nào tốt hơn kết quả này...

Lời nói vào lòng, hai tỷ muội đều yên tĩnh lại.

Ở trong thế giới của Vân Triệt, Mạt Lỵ đã chết chứ không phải hóa thành Tà Anh, mà ở trong nhận thức của thần giới, Vân Triệt đã chết... Đây thật sự là kết quả tốt nhất đối với Vân Triệt, để cho hắn có thể không còn nguy hiểm với vướng bận.

Chính là...

- Tỷ tỷ, tỷ thật sự quyết định như thế sao?

Mộc Băng Vân hỏi, giọng nói rất nhẹ rất khẽ. Băng tâm vạn năm của Mộc Huyền Âm đã bị Vân Triệt hóa mở trong vài năm ngắn ngủi... Tỷ chung tình với một người có bao nhiêu khó khăn, giờ phút này sẽ gặp bao nhiêu giá lạnh thương tổn.

- Về sau, ta sẽ không đi nơi đó nữa, muội cũng vĩnh viễn không được đi, coi như hắn chưa từng xuất hiện.

Nàng nhẹ nhàng chậm rãi kiên quyết nói, xoay người sang chỗ khác, đối mặt với hàn trì sâu rộng trong thánh điện:

- Sau khi muội rời khỏi đây, tuyên bố ba sự kiện với toàn tông.

- Thứ nhất, lúc trước vì chuẩn bị cho đại hội huyền thần mà mở minh hàn thiên trì ra khiến cho linh khí thiên trì hao tổn lớn, trong vòng một ngàn năm bắt đầu từ lúc này, nếu như không phải tình huống đặc thù, sẽ không mở minh hàn thiên trì ra nữa, các trưởng lão, cung chủ, đệ tử thần điện đều không thể đi vào!

- Thứ hai, Vân Triệt đã chết, bất cứ kẻ nào bên trong tông môn đều không được nhắc lại cái tên này, bằng không... trừng phạt nặng!

- Thứ ba, nạp Mộc Phi Tuyết làm đệ tử thân truyền, bảy ngày sau mời dự họp đại hội tông môn, làm lễ bái sư.

“...” Mộc Băng Vân nghe xong khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi rời đi.

Đi đến trước cửa điện, gió tuyết ở bên ngoài vẫn như trước, đã mấy tháng chưa ngừng. Bước chân của Mộc Băng Vân dừng lại, lẳng lặng liếc nhìn bóng lưng Mộc Huyền Âm, trong lòng u oán nhưng cuối cùng không nói gì, không tiếng động mà đi.

Mộc Huyền Âm khẽ nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích. Trong hàn trì thánh điện điểm xuyết một đóa băng vũ linh hoa trắng tinh.

ở trong nước minh hàn trì, nó vĩnh viễn không điêu linh.

----

----

Làm “Yêu quân” của Huyễn Yêu giới, “Vân chân nhân” cứu vớt Thiên Huyền đại lục, hắn không chỉ là thần thoại của huyền đạo, hai mảnh đại lục, già trẻ trai gái đã sớm không ai không biết.

Tin tức Vân Triệt từ thế giới ở vị diện rất cao trở về lấy tốc độ cực nhanh truyền ra, nhưng đồng thời truyền ra là tin đồn huyền lực của hắn phế hết, quy về phàm nhân.

Hắn đã tiếp nhận trạng thái trở thành phế nhân, hơn nữa có chuẩn bị cả đời như thế nên sẽ không che giấu trốn tránh, hắn chưa bao giờ để cho người ngăn cản tin đồn như vậy, khi có người bên cạnh hỏi, cũng không giấu giếm kiêng dè.

Phụ mẫu còn đây, gia tộc chấn hưng, có thê tử có nữ nhi, mỹ nhân vờn quanh, không có kẻ địch, không có lo âu... so sánh với áp lực và nguy cơ phải chịu ở thần giới, cuộc sống như thế không thể nghi ngờ thoải mái thích ý tới cực điểm.

Nhất là nữ tử ở bên người hắn càng làm cho người khác dù muôn đời cũng không dám hy vọng xa vời.

Thích ý đến làm cho người ta khó có thể phát hiện thời gian đang cấp tốc trôi qua.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment