Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1374 - Chương 1376: Yên Bình

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1375" class="block_" lang="en">Trang 688# 1

 

 

 

Chương 1376: Yên bình



Hơi bất tri bất giác, Vân Triệt trở về Huyễn Yêu giới đã hơn bốn tháng, cộng thêm thời gian hắn hôn mê và yên lặng, hắn “Chết quay về” thế giới này đã được nửa năm.

Thời gian nửa năm rất ngắn, nhưng ở trong trạng thái cuộc sống quá mức bình tĩnh thoải mái, tất cả ở thần giới đã vô cùng xa xôi.

Cũng như tỉnh lại sau một giấc mộng dài.

Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Vân Triệt đều ở Yêu Hoàng thành, cũng sẽ thường xuyên đi Thiên Huyền đại lục. Không có huyền lực, phạm vi mà hắn có thể hoạt động rất có hạn, cơ bản đều là Yêu Hoàng thành, Thương Phong hoàng thành, Lưu Vân thành, Băng Vân tiên cung, Phượng Hoàng thần tông.

Mà bởi vì không tiếp tục chạy loạn đi tìm đường chết, thời gian hắn làm bạn với phụ mẫu và nữ nhân cũng nhiều hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, trạng thái cuộc sống cũng khác với quá khứ một trời một vực.

Chính là, hắn có thật sự bắt đầu thích ứng và yên tâm với trạng thái thân thể cùng tiết tấu cuộc sống hiện giờ hay chưa... chỉ có chính hắn biết.

Huyễn Yêu giới, Yêu Hoàng thành.

Hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tươi đẹp, Vân Triệt nằm nghiêng trên ghế dây mây trong viện của mình, híp mắt, thoải mái phơi nắng.

Tâm tình thay đổi, hơn nữa có Tô Linh Nhi điều trị cho hắn, tình huống thân thể của hắn đã cực tốt, chất da khí sắc cũng khá hơn rất nhiều, trên người mặc đồ đẹp đẽ quý giá, bên người còn có thị nữ xinh đẹp đi theo bất cứ lúc nào... công tử gia thế gia tiêu chuẩn.

Phượng Tiên Nhi đứng ở bên cạnh hắn, đặc biệt nhu thuận điềm tĩnh, chỉ thỉnh thoảng dùng tầm mắt e sợ nhìn lén Vân Triệt vài lần.

Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn chặt chẽ tuân theo “Thỉnh cầu” của linh hồn phượng hoàng, luôn luôn đi theo bên người Vân Triệt. Mặc dù nàng cũng không rõ ràng dụng ý của “Phượng thần đại nhân” là gì, nhưng trong tiềm thức nàng không hề bài xích, ngược lại, mỗi ngày có thể nhìn thấy hắn, mỗi ngày gần hắn như thế, trái tim nàng rất vui sướng và thỏa mãn.

Chính là mỗi đêm... nàng đều sẽ bị một vài âm thanh kỳ quái cả kinh đến mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.

Mười mấy năm này nàng đều trưởng thành trong khát khao đối với hắn, ngày ấy nàng nói với Vân Triệt rằng “Huynh chính là trời trong thế giới của muội”, câu nói này không phải là lời nói an ủi, mà là phát ra từ linh hồn. Những năm vào đời, nàng nghe được vô số truyền thuyết về hắn trên đại lục, mỗi lần nghe được người khác tán thưởng với sùng bái hắn, nàng đều sẽ có một cảm giác vui sướng không cách nào hình dung được.

Hiện giờ, hắn rõ ràng đã trở thành phế nhân, không hề cường đại một chút nào như trong quá khứ, nhưng không biết vì sao, phần khao khát này lại không hề bởi vì vậy mà lạnh nhạt đi.

Nhìn hắn thoải mái phơi nắng trên ghế mây, Phượng Tiên Nhi không chỉ một lần nghĩ rằng nếu cả đời như thế, cho dù chỉ mãi làm một thị nữ ở bên người hắn, cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

- Đại ca!

- Vân đại ca!

Nghe được tiếng gọi, Vân Triệt đứng dậy từ trên ghế mây, lười nhác hắt xì một cái:

- Hai người đã tới... a a! Tiểu Vĩnh An cũng tới hả!

Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất sóng vai đi tới, trong tay ôm một tiểu nam hài mới chừng năm sáu tuổi nhưng lại mơ hồ mang theo anh khí.

Trong bất tri bất giác, Tiêu Vĩnh An cũng sắp sáu tuổi rồi, đi đến trước người Vân Triệt, thân hình nho nhỏ của bé quỳ xuống đất, nghiêm túc chăm chú dập đầu một cái:

- Vĩnh An thỉnh an Vân bá bá.

Vân Triệt vội vàng nâng bé lên, cười nói:

- Ôi! Tiểu Vĩnh An, đã nói không cần dập đầu, con có thể đến đây Vân bá bá đã rất cao hứng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Vĩnh An tràn đầy chân thành nói:

- Cha nương đã nói, Vân bá bá là ân nhân cứu mạng của Vĩnh An, chẳng những phải dập đầu, sau khi lớn lên còn phải hiếu kính Vân bá bá giống như hiếu kính cha nương.

Vân Triệt cười lắc đầu, khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé:

- Ha ha ha ha, không hổ là điệt nhi của Vân Triệt ta, chính là nhu thuận hiểu chuyện.

Thiên Hạ Đệ Thất cười hì hì nói:

- Vân đại ca, nhìn khí sắc gần đây của huynh càng ngày càng tốt nha, ừm... còn hình như hơi mập.

- Cái gì? Mập!?

Vân Triệt biến sắc, kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gấp giọng nói:

- Tiên Nhi, bắt đầu từ bữa tiếp theo lượng cơm ăn phải giảm ba thành! Lực lượng có thể không có, nhưng thân hình nhất định không thể lệch!

Phượng Tiên Nhi: “...”

Tiêu Vân vội vàng xua tay:

- Không có không có, Thất muội nói đùa đó, đại ca không hề mập chút nào.

- Nha... vậy thì tốt.

Tiêu Vân chưa bao giờ nói dối, có như vậy Vân Triệt mới thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, yên lòng, thuận miệng hỏi:

- Hôm nay tới tìm ta nói chuyện phiếm hay còn có chuyện gì khác?

- A, cái này...

Tiêu Vân vụng trộm liếc nhìn Thiên Hạ Đệ Thất, sau đó hai người đồng thời đỏ mặt lên, sau đó khuôn mặt của Thiên Hạ Đệ Thất nghiêng đi, rõ ràng có vẻ chàng mở miệng đi ta tuyệt đối không mở miệng.

Tiêu Vân nhăn nhó hồi lâu, mới hạ quyết tâm, ngước mặt nói:

- A... cái kia... Đại ca, đệ muốn hỏi... chỗ thần giới kia thật sự khắp nơi đều có Thần Nguyên cảnh sao?

Dưới chân Thiên Hạ Đệ Thất mềm nhũn, hận không thể bụp một cái tát lên trên đầu Tiêu Vân.

Vân Triệt nhìn mặt lựa lời, tỏ vẻ nghiêm trang gật đầu:

- Mặc dù không thể nói khắp nơi đều có, nhưng đối với huyền giả thần giới mà nói, thành thần đạo mới xem như dẫm lên khởi điểm chân chính.

- Chính là... khởi điểm?

Tiêu Vân kinh ngạc

Hồi tưởng lại năm đó khi mới tới Ngâm Tuyết giới, đối mặt với Thần Nguyên đi đầy đất ở nơi đó, Đế Quân còn không bằng chó, phản ứng của Vân Triệt còn kịch liệt hơn Tiêu Vân giờ phút này nhiều. Hắn giải thích:

- Ở thế giới đó, từ Sơ Huyền cảnh đến Quân Huyền cảnh mà chúng ta đều biết rõ được gọi là phàm thể cửu cảnh, còn từ Thần Nguyên cảnh trở đi lại được gọi chung là cảnh giới thần đạo siêu thoát phàm thể, tổng cộng có bảy tầng cảnh giới, khởi điểm là Thần Nguyên cảnh, cực hạn là Thần Chủ cảnh.

Hai mắt Tiêu Vân hơi tỏa sáng:

- Vậy phượng hoàng thần nữ... a không không, là Phượng đại tẩu đại khái là cảnh giới gì của thần đạo? Chắc là cảnh giới rất cao trong Thần Nguyên cảnh đi?

Vân Triệt trả lời:

- Thần Nguyên cảnh cấp ba. Nằm ở giai đoạn trước cảnh giới thấp nhất trong thần đạo.

Tiêu Vân lại kinh hãi, tỏ vẻ không thể tin được:

-... Hả!? Tẩu ấy... tẩu ấy chính là người đệ nhất từ xưa đến nay của Thiên Huyền đại lục với Huyễn Yêu giới, còn có thể lợi hại hơn đại ca năm đó, sao... sao lại có thể...

Vân Triệt nói:

- Vị diện không giống nhau, thì không thể so sánh như thế. Chờ một ngày đệ đi thần giới, cảm nhận được một chút linh khí nơi đó, biết được một chút về tài nguyên ở nơi đó, đệ sẽ hiểu... A, nhưng mà đệ vẫn không nên đi đến đó thì tốt hơn, kia cũng không phải là chỗ tốt lành gì.

Hỏa Phá Vân xuất thân tinh giới trung vị, vì nhận được toàn bộ truyền thừa của linh hồn kim ô mà tiến vào cuộc chiến phong thần, mặc dù thảm bại giữa đường, nhưng không hề nghi ngờ đã phá vỡ lịch sử của Viêm Thần giới... Nếu không phải vì sự tồn tại của Vân Triệt, hắn cũng sẽ trở thành anh hùng với thần thoại của tinh giới trung vị.

Mà tình huống của Phượng Tuyết Nhi giống với Hỏa Phá Vân, nếu như nàng xuất thân ở Viêm Thần giới, thành tựu hiện giờ quả quyết sẽ không thấp hơn Hỏa Phá Vân... Nếu như hiện giờ đến Viêm Thần giới, tuy rằng huyền lực không hề xuất sắc, nhưng với một thân phượng hoàng huyết mạch tinh thuần đến dọa người của nàng, Phượng Hoàng tông chủ Viêm Tuyệt Hải nhìn thấy nàng đều sẽ kinh hãi đến quỳ xuống.

Tiêu Vân lại hỏi:

- Vậy... vậy... khi đại ca ở thần giới đã đến cảnh giới gì? Có phải đến trung kỳ hậu kỳ của Thần Nguyên cảnh... hay là đã vượt qua Thần Nguyên cảnh?

“...” Vân Triệt mỉm cười lắc đầu:

- Đều đã thành chuyện đã qua, không nói cũng thế. Vẫn nói chính sự của đệ đi... đệ rốt cuộc muốn làm cái gì? Sao còn che che giấu giấu.

Vừa hỏi đến chính sự, Tiêu Vân nhất thời lại bắt đầu lắp bắp:

- À, cái này... đệ... là... ờ... là muốn hỏi...

Ánh mắt của hắn khi thì liếc trộm Thiên Hạ Đệ Thất, khi lại liếc trộm Phượng Tiên Nhi, giọng nói thấp đi vài độ, nhưng nói quanh co hồi lâu lại không thể nghẹn ra một câu nói đầy đủ.

Lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng kêu linh hoạt kỳ ảo hết sức dễ nghe:

- Phụ thân!

Bóng dáng của Vân Vô Tâm xuất hiện trên không trung, như một con chim nhẹ nhàng bay xuống dưới:

- Phụ thân, mau đón lấy con.

Nhìn thấy nữ nhi, ánh mắt của Vân Triệt lập tức sáng lên, nào còn để ý đến Tiêu Vân, hắn xoay người, chìa tay, sau đó theo bản năng vận chuyển huyền khí, phóng người lên...

Cú nhảy này nhảy lên cao trọn nửa thước, sau đó hung hăng nện mông xuống dưới đất.

Vân Vô Tâm nhẹ nhàng hạ xuống, chìa tay nhỏ bé nâng hắn lên:

- Hả? Phụ thân, người không sao chứ? Tại sao lại đột nhiên ngã sấp xuống vậy?

Vân Triệt nhanh chóng đứng dậy, không dấu vết phủi tro bụi trên mông:

- Không có chuyện gì không có chuyện gì, chính là không cẩn thận trượt chân xuống. Hả? Sao có một mình con trở về vậy, sư phụ và nương của con đâu?

Vân Vô Tâm hưng phấn nói:

- Sư phụ nói con tiến bộ đặc biệt nhanh, thưởng cho con về sớm một chút với phụ thân, nương đi Băng Vân tiên cung, nói muốn ở đó vài ngày, còn nói muốn con học độc lập, không thể luôn dính lấy nương.

- Không sao, con có thể ở bên cạnh phụ thân bất cứ lúc nào.

Vân Triệt cười nói.

Vân Vô Tâm nâng cao cánh tay lên:

- Phụ thân, ôm.

Vân Triệt khẽ dang cánh tay ra, ôm lấy thân thể nhẹ nhàng của bé, cười hỏi:

- Gần đây sao lại luôn thích được người ôm vậy?

Vân Vô Tâm ôm lấy cổ phụ thân, đầu dựa vào bờ vai cha, cười khanh khách nói:

- Bởi vì phụ thân ôm con thiếu mười một năm, đương nhiên phải bù lại cho đủ rồi, hì hì...

- Được được, vậy hôm nay phụ thân một mực ôm con.

- Ưm... nhưng mà nương nói, hiện giờ thân thể phụ thân yếu kém, ôm lâu sẽ bị mệt.

- ~!@#$%... nương của con chỉ nói bừa thôi! Thân thể của cha con rất cường tráng!

Lẳng lặng nhìn hình ảnh cha con bọn họ gắn bó, ánh mắt của Tiêu Vân và Thiên Hạ Đệ Thất đều dần dần trở nên mông lung, cảm giác trái tim đều sắp hòa tan, trong miệng đồng thời cùng thì thầm ra:

- Ta cũng muốn có nữ nhi như vậy...

- Có nữ nhi thật tốt...

Bọn họ liếc nhìn nhau, Thiên Hạ Đệ Thất hung hăng nhéo eo của Tiêu Vân, oán hận nói:

- Vậy mới vừa rồi vì sao chàng không mở miệng hả!

- Ta... Ta nói bây giờ, nói ngay bây giờ!

Tiêu Vân gật đầu giống như gà con mổ thóc

Mục đích hôm nay bọn họ cố ý tới đây tìm Vân Triệt cũng rất đơn giản..

Muốn thai thứ hai!!

Hai người bọn họ vốn không có ý nghĩa này, nhưng sau khi Vân Vô Tâm theo Vân Triệt về Vân gia, mỗi một lần bọn họ nhìn thấy Vân Vô Tâm đều sẽ thèm muốn không thôi, suy nghĩ muốn nữ nhi càng ngày càng tăng. Mà khi trước, Vân Triệt cho Tiêu Vân một viên thuốc, nói ra có thể để cho Thiên Hạ Đệ Thất đêm đó mang thai, vì thế... liền có Tiêu Vĩnh An.

Cho nên bọn họ đây là định xin thuốc từ chỗ Vân Triệt. Kết quả Tiêu Vân da mặt mỏng, thêm nữa bên cạnh luôn có Phượng Tiên Nhi đứng yên, khiến cho hắn ngượng ngùng nói ra.

- Phụ thân, con muốn đi Băng Vân tiên cung, con nhớ tiểu di các nàng.

Tiểu di mà Vân Vô Tâm nói tự nhiên là Sở Nguyệt Ly

- Được được, chúng ta cùng đi qua, cha vừa khéo cũng nhớ bọn họ.

Tiêu Vân lập tức tiến lên trước:

- Khụ, đại ca, đệ có chuyện...

- Nha... Tiêu Vân, hôm nay vừa vặn không rảnh, có việc lần sau bàn đi.

Vân Triệt khoát tay chặn lại, ôm nữ nhi đi thẳng đến truyền tống huyền trận.

- Hả? Đại ca...

Tiêu Vân vẫn duy trì tư thái chìa cánh tay ra, tỏ vẻ lờ mờ.

Bóng dáng của Phượng Tiên Nhi lóe lên, đã theo sát phía sau Vân Triệt. Nếu như không có nàng bảo hộ, ngay khoảnh khắc Vân Triệt bước chân vào băng cực tuyết vực sẽ bị đông lạnh thành chó.

Bịch!

Thiên Hạ Đệ Thất hung hăng cho Tiêu Vân một cước, trong tiếng kêu thảm thiết của hắn oán hận nói:

- Nam nhân mấy người thật vô dụng, để ta tự đi tìm Linh Nhi muội muội, hừ!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment