.
._688__2" class="block_" lang="en">Trang 688# 2
Chương 1377: Huyền Âm
Vừa vào băng cực tuyết vực, gió lạnh mang theo tuyết bay thổi tới ngay mặt. Hơn phân nửa thời gian ở nơi này đều chìm trong gió tuyết. Năm đó một trận chiến giữa tiểu Yêu Hậu và Hiên Viên Vấn Thiên đã phá hủy Băng Vân tiên cung, cũng phá hủy tuyết đọng nơi này. Nhưng mới chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã lại phủ lên một tầng thật dày.
Tầm mắt đưa ra xa, Băng Vân tiên cung giống như một tòa “Tiên cung” cân chính trong tuyết vực, chỉ đứng nhìn từ xa xa đã cảm nhận được một luồng khí tức thần tiên tới mơ hồ, làm cho người ta không dám tới gần và khinh nhờn.
Mà trên thực tế, sau khi Băng Vân tiên cung xây dựng lại đã vì Vân Triệt mà thành một trong tứ đại thánh địa, vả lại đứng thứ hạng đầu, có vô số huyền giả đến băng cực tuyết vực làm lễ, nhưng đều sợ sệt đứng từ xa nhìn xem, chưa từng có một ai dám vội vàng tới gần nửa bước.
Trong mắt Phượng Tiên Nhi chợt lóe lên xích quang, một tầng hồng mang như có như không bao phủ ở trên người Vân Triệt, ngăn cách toàn bộ băng hàn cho hắn. Còn Vân Vô Tâm đã như con chim nhỏ nhào thẳng về phía Băng Vân tiên cung, kèm theo tiếng kêu khiến tuyết bay đầy trời đều linh động của bé;
- Nương, tiểu di...
Bầu trời bao la của băng cực tuyết vực là tuyết trắng không hề có chút tạp chất gì, trên mây tuyết, một ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua từng tầng tuyết bay, rơi vào trên người Vân Triệt, còn có trên khắp tuyết vực này.
- Đó chính là Băng Vân tiên cung...
Mộc Huyền Âm thì thầm một tiếng. Từ rất lâu trước kia nàng đã biết được trong những năm Mộc Băng Vân rơi xuống nơi này, mất đi lực lượng và ký ức đã xây dựng lên Băng Vân tiên cung ở thế giới này, còn lưu lại Băng hoàng phong thần điển, mặc dù sau này trở lại thần giới, nhưng vẫn nhớ mãi không quên nơi này.
Đây là lần đầu tiên nàng đích thân nhìn thấy.
Nàng không biết vì sao mình lại lặng yên đi đến thế giới này... Rõ ràng mình đã thề với mình, với Mộc Băng Vân rằng sẽ vĩnh viễn quên đi sự tồn tại của thế giới này, sẽ không đến đây nữa.
Nhưng mới ngắn ngủi mấy tháng...
- Mỗi lần tới nơi này đều đổ tuyết, quả thật giống như đang hoan nghênh ta vậy.
Vân Triệt nâng tay cảm nhận gió tuyết, rất tự kỷ nói.
Phượng Tiên Nhi mím môi cười nói:
- Khắp thiên hạ đều biết đến Băng Vân tiên cung vì thiếu gia mà thành thánh địa, thiếu gia đến đây, đương nhiên phải hoan nghênh.
Vân Triệt cười to:
- Ha ha, Tiên Nhi thật sự càng ngày càng có khả năng nói chuyện... không trách được gần đây nương ta cứ luôn hỏi ta khi nào nạp thiếp.
Phượng Tiên Nhi lập tức mặt đỏ tai hồng, đầu cúi thẳng đến trước ngực.
- Cung chủ!
Trên không trung truyền tới giọng nói nữ tử mang theo kích động, Vân Triệt ngẩng đầu... Trong gió tuyết, Mộ Dung Thiên Tuyết từ trên trời giáng xuống, trong tay còn mang theo một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ.
Nữ hài nhìn có vẻ tương tự với Vân Vô Tâm, quần áo cũ kỹ, tóc hơi rối, nhưng đôi mắt lại tinh thuần giống như thủy tinh. Mộ Dung Thiên Tuyết mang theo bé dừng lại ở trước người Vân Triệt, mới vừa hạ xuống, tiểu cô nương lập tức trốn ở sau lưng Mộ Dung Thiên Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
- Mộ Dung sư bá.
Vân Triệt gật đầu, ánh mắt nhìn tiểu cô nương kia thêm vài lần:
- Ngươi mới thu nhận đệ tử?
Mộ Dung Thiên Tuyết cung kính nói:
- Bẩm cung chủ, cô bé này tìm được ở biên giới phía bắc, phụ mẫu đều chết dưới loạn huyền thú, hiện giờ cơ khổ không nơi nương tựa, ta thấy căn cơ của cô bé này rất tốt nên mang cô bé tới, chuẩn bị giao cô bé cho Lăng Ngọc bồi dưỡng.
Vân Triệt gật đầu, sau đó tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- À, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta đã không còn là cung chủ của các ngươi, đừng cung kính với ta như vậy... Ôi thôi quên đi, tùy theo các ngươi đi, dù sao kể cả ta ta có nói thêm một vạn lần các ngươi khẳng định cũng sẽ đều không nghe.
Mộ Dung Thiên Tuyết nở nụ cười rất nhẹ, sau đó dẫn tiểu cô nương phía sau ra:
- Huyền Âm, vị này là thái cung chủ của Băng Vân tiên cung chúng ta...
Lời Mộ Dung Thiên Tuyết nói khiến toàn thân Vân Triệt chấn động mạnh, lỡ lời nói:
- Ngươi... gọi cô bé này là gì?
Sắc mặt thay đổi kịch liệt và phản ứng quá mức mãnh liệt của Vân Triệt khiến Mộ Dung Thiên Tuyết kinh ngạc, tiểu cô nương lập tức bị hù sợ đến toàn thân run lên, cuống quýt núp về phía sau nàng.
Mộ Dung Thiên Tuyết vội vàng nói:
- Bẩm cung chủ, cô bé này sinh vào huyền nguyệt, chỗ ta tìm được cô bé vừa vặn là nơi xuất thân của cung chủ đời thứ hai Khúc Ai Âm, vì thế ta đặt tên cho cô bé là “Khúc Huyền Âm”... Tên này, có gì không ổn sao?
“...” Đã nhận ra được cảm xúc của bản thân đã không khống chế được, Vân Triệt khẽ hít một hơi, cười lắc đầu:
- Không có không có, rất hay... cái tên rất hay.
Mộ Dung Thiên Tuyết: “...?”
Vân Triệt hạ thấp người xuống, đặc biệt chăm chú nhìn nữ hài đang khiếp đảm không thôi kia, ánh mắt và giọng nói của hắn cũng trở nên vô cùng ôn hòa:
- Tiểu... Huyền Âm, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định thật cực khổ, nhưng mà không sao, nơi này không có người xấu, về sau cũng sẽ không có người khi dễ ngươi. Nếu như có ai... ta tới giáo huấn kẻ đó giúp ngươi! Cho nên đừng sợ hãi.
Mộ Dung Thiên Tuyết khẽ động chân mày, trong mắt hiện lên khác lạ.
Giọng nói với ánh mắt ôn hòa không tiếng động quét đi hoảng loạn với sợ hãi trong lòng tiểu cô nương, cô bé nhìn Vân Triệt, gật gật đầu rất nhẹ.
Vân Triệt đứng dậy nói:
- Mộ Dung sư bá, cô bé... đừng giao cho mấy người Lăng Ngọc, ngươi tự mình mang theo, có được không?
Đôi mắt của Mộ Dung Thiên Tuyết lại đảo, nhưng lập tức nói:
- Chính là mệnh lệnh của cung chủ, ta liền thu cô bé làm đệ tử thân truyền. Mặc dù cô bé không hề có trụ cột, nhưng tư chất thượng thừa, tương lai thành tựu nhất định sẽ không khiến cho người khác thất vọng.
- Ừm.
Vân Triệt gật đầu, tâm tình một khắc vừa rồi đã bị nỗi lòng nào đó hoàn toàn lấp đầy, hắn khẽ xoay người nói:
- Ngươi mang cô bé về tiên cung đi.
- Cung chủ, vậy ngươi..
- Ta có chút chuyện cần suy tính, lát sau lại quay về.
Vân Triệt nói.
-... Dạ.
Mộ Dung Thiên Tuyết tuân mệnh, sau đó truyền âm cho Phượng Tiên Nhi:
- Tiên Nhi cô nương, làm phiền bảo hộ chu toàn cho cung chủ.
Mộ Dung Thiên Tuyết mang theo nữ hài rời đi, nhưng mà trong lòng có rất nhiều nghi hoặc.
Nữ hài nhỏ giọng cẩn thận hỏi:
- Cung chủ... hắn là ai vậy?
Mộ Dung Thiên Tuyết nói:
- Con từng nghe cái tên Vân Triệt này chưa?
Đôi mắt nữ hài sáng lên, dùng sức gật đầu:
- Đã nghe rồi. Trước kia cha nương thường nói, hắn là người vĩ đại nhất trên thế giới, hắn đã cứu quốc gia của chúng ta.
Mộ Dung Thiên Tuyết khẽ gật đầu:
- Ừm. Cha mẹ con nói không sai, cho dù hắn không có lực lượng, vẫn là người vĩ đại nhất trên đời này.
- Về sau con không cần gọi ta là cung chủ nữa, gọi ta sư phụ là được.
- Sư... phụ?
Mộ Dung Thiên Tuyết chuyển mắt qua, nói khẽ:
- Con biết không? Có mấy câu nói vừa rồi của hắn, cả đời này của con đều sẽ không có ai dám khi dễ.
Cánh môi tiểu cô nương hé mở, ngây thơ không thôi.
Khúc Huyền Âm... Mộ Dung Thiên Tuyết yên lặng nghĩ: Vì sao cái tên này lại khiến cho hắn có phản ứng lớn như vậy?
Vân Triệt đặt mông ngồi trên tuyết, nhìn thế giới trắng xám mênh mông vô bờ, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
- Thiếu gia, ngài làm sao vậy?
Phượng Tiên Nhi nhẹ giọng hỏi.
“...” Ánh mắt Vân Triệt ngây ngốc, mất hồn lẩm bẩm:
- Ta nhớ... sư tôn.
Cả đời này thật sự không còn cách nào gặp lại sao...
- Sư... tôn?
Trong mắt Phượng Tiên Nhi nổi lên nghi hoặc càng sâu hơn. Trong trí nhớ, cũng không có người xứng đôi với xưng hô như thế này.
Trên tuyết vân, một tiên ảnh băng lam xoay người sang chỗ khác, bờ vai nàng hơi rung động, hồi lâu đều không thể dừng lại... Theo gió tuyết dần nhanh, cuối cùng nàng không tiếng động rời đi.
----
----
Thời gian cực nhanh, trong nháy mắt lại mấy tháng trôi đi.
Tây thần vực, Long Thần giới, luân hồi cấm địa.
- Nói như vậy, trong khoảng thời gian này không hề có tiến triển?
Cánh môi Thần Hi khẽ mở, cho dù là lời nói bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng là tiên âm say tâm chọc hồn nhất trên đời này.
Cạnh nàng, Long hoàng trầm tư mà đứng, lông mi cau chặt. Tuy rằng kiếp nạn Tà Anh bùng nổ ở đông thần vực, nhưng quá mức đáng sợ, tinh vực gì cũng không có khả năng không để ý đến. Hắn đã đứng ra, như vậy người dẫn dắt đã không còn có khả năng là người khác.
Long hoàng nói:
- Ẩn nấp hoàn mỹ đi nữa, cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn này tìm kiếm mấy lần, trong thái sơ thần cảnh chẳng những chưa từng xuất hiện bóng dáng của nàng, ngay cả tung tích và khí tức đều không có chút nào. Luận về cảm giác đối với Hắc Ám huyền khí, thái cổ mãnh thú này còn mẫn cảm hơn, nhưng cũng chưa từng có dấu hiệu bị kinh động.
“...” Thần Hi nói nhỏ:
- Ý của ngươi là?
Long hoàng tiếp tục nói:
- Ta hoài nghi, nàng vốn không vào thái sơ thần cảnh. Dấu vết lúc trước nàng ta lưu lại rất có thể là hiện tượng giả mà nàng dùng để lừa gạt chúng ta.
Thần Hi: “...”
Ánh mắt của Long hoàng bình thản mà u ám:
- Ba thần vực đều đã hạ lệnh, kêu gọi toàn bộ tinh giới tìm kiếm tung tích của Hắc Ám huyền khí, không chỉ giới hạn ở trong đông thần vực, còn bao gồm tây nam thần vực, [còn tinh giới hạ vị có số lượng nhiều nhất ngược lại kéo phạm vi tra xét tới hạ giới], một khi phát hiện ra tung tích của Hắc Ám huyền khí, nhất định ban trọng thưởng.
- Các ngươi đang hoài nghi, Tà Anh có khả năng ẩn vào hạ giới?
Thần Hi nói.
Sắc mặt Long hoàng nặng nề:
- Tà Anh bỏ chạy đã gần một năm, lại không hề có tung tích. Một năm, cũng đủ cho nàng ta hồi phục lại ở mức độ tương đối, nguy hiểm cũng càng lúc càng lớn. Cục diện hiện giờ, bất cứ khả năng gì đều không thể buông tha.
- Thiên Cơ giới của đông thần vực có thể có đầu mối không?
Long hoàng lắc đầu:
- Tuy rằng lực lượng Tà Anh chỉ khôi phục một chút, nhưng cấp bậc này lại ở trên cả thiên đạo, cho dù ba lão Thiên Cơ hao hết tuổi thọ cũng vốn không thể nào tìm kiếm được.
- Ta hiểu được.
Thần Hi gật đầu, nàng ở luân hồi cấm địa lâu dài, phần lớn hiểu biết về thế giới bên ngoài đều đến từ Long hoàng:
- Xem ra Tà Anh một ngày không diệt, khiến ngươi một ngày khó yên... ngươi đi đi.
Long hoàng rời đi, Thần Hi nhìn phương xa, lẩm bẩm:
- Phi hồng liệt ngấn, Tà Anh hiện thế, còn có sự xuất hiện của “Hắn”, vận mệnh của thế giới này chẳng lẽ lại muốn thêm một lần thanh tẩy sao...
Bên tai với trái tim Thần Hi lại truyền đến giọng nói non nớt kia:
- Mẫu thân mẫu thân, hắn là người xấu sao?
Thần Hi mỉm cười:
- Đương nhiên không phải. Hắn là tộc nhân của chúng ta, hơn nữa còn là tộc nhân ưu tú nhất đương thời, tâm mang chính đạo, cũng vẫn luôn rất kính trọng mẫu thân, càng sẽ không hại mẫu thân, sao lại là người xấu được chứ.
- Vậy vì sao mỗi lần hắn đến đây, mẫu thân đều không cho con phát ra âm thanh chứ?
Thần Hi vẫn mỉm cười, ôn nhu trả lời:
- Bởi vì hắn có suy nghĩ không nên có đối với mẫu thân. Tuy rằng hắn tự biết vĩnh viễn không có khả năng, nhưng vẫn không yêu cầu xa vời, cũng không có khả năng buông bỏ.
- Hả?
- Đây đã từng là chuyện mẫu thân không hề để ý đến, nhưng mà từ sau khi quen biết phụ thân con... mẫu thân đã không thể không nghĩ tới chuyện này.
-... Vì sao?
- Bởi vì nhân tâm và nhân tính là chuyện không cách nào đoán trước được.
Nàng nói nhỏ.
-... Nhân tính? Nhân tâm? Con nghe không hiểu.
Thần Hi cúi mắt xuống, ôn nhu với yêu thương trong đôi mắt đẹp đủ để cho tất cả thế gian cam chịu trầm luân trọn đời:
- Con còn nhỏ, đương nhiên không hiểu. Lại thêm tám năm nữa, mẫu thân có thể tự do, con cũng có thể sinh ra. Đến lúc đó mẫu thân sẽ bù đắp tất cả tốt đẹp trên đời này cho con, lại chờ thêm tám năm có được không?
- Vâng! Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân. Trước khi sinh ra, con sẽ ngoan ngoãn học hỏi toàn bộ “Tri thức” mà mẫu thân cho con.