.
._689__1" class="block_" lang="en">Trang 689# 1
Chương 1378: Thế giới thiên thư
Thiên Huyền đại lục, Lưu Vân thành.
Tiêu Liệt là người nhớ tình cũ, vẫn quen thói sống ở Tiêu môn Lưu Vân thành. Vân Triệt thường cách một đoạn thời gian sẽ đến thăm hắn, cũng ở mấy ngày.
Nơi này là tiểu viện của hắn, có vô số kỷ niệm của hắn và Tiêu Linh Tịch, ký ức ở thần giới cũng thật xa xôi, nhưng mười mấy năm làm bạn sớm tối cùng Tiêu Linh Tịch lại giống như hôm qua.
- Sư phụ nói huyền mạch của chàng cực kỳ quái dị, hoàn toàn khác với người bình thường, cũng không cách nào dùng biện pháp bình thường chữa trị. Trong khoảng thời gian này sư phụ tìm đọc rất nhiều y điển nhưng đều không có thu hoạch. Nhưng mà không cần lo lắng, sư phụ thường nói, trên đời không có bệnh gì không thể chữa, chính là tạm thời không tìm được phương pháp mà thôi.
Tô Linh Nhi hầu hạ Vân Triệt ngâm xong thuốc tắm, vừa giúp hắn mặc quần áo vừa ôn nhu nói.
Vân Triệt lắc đầu cười:
- Nàng nói với lão nhân gia ông, ta cũng không thèm để ý đến chuyện này, để cho ông đừng phí tâm như vậy.
Tô Linh Nhi mỉm cười nói:
- Chàng còn không hiểu rõ tính tình của sư phụ sao, ông yêu y thành si, khó gặp được đề khó không cách nào giải quyết như thế, chỉ biết càng thêm tập trung vào. Chàng cũng đừng bi quan như vậy, sư phụ lợi hại như vậy, nói không chừng... không đúng, nhất định có thể tìm được phương pháp.
- Ừm, nàng nói đúng.
Vân Triệt gật đầu, không giải thích. Trong lòng hắn biết rõ, huyền mạch Tà thần này là tồn tại như thế nào, không phải phương pháp theo lẽ thường có thể thức tỉnh lại.
Buộc lại vạt áo cho hắn, hai tay của Tô Linh Nhi vẫn đặt ở trước ngực hắn, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn gần trong gang tấc, đôi mắt của Tô Linh Nhi dần dần thê lương, thân thể mềm mại ngả tới trước, ôn nhu dựa vào trước ngực hắn.
Nàng nhắm chặt mắt đẹp, khẽ khàng nói:
- Chàng có thể mạnh khỏe ở bên cạnh ta... thật tốt. Khoảng thời gian kia, ta thật sự cực kỳ sợ.
Vân Triệt giơ tay ôm lấy nàng, áy náy nói:
- Ta biết, trong bốn năm ta đi thần giới nhất định khiến mọi người lo lắng.
Tô Linh Nhi ở trong lòng hắn lắc đầu:
- Chàng không biết, ngày chàng rời đi, Linh Tịch tỷ tỷ đã hôn mê, hơn nữa sau đó thường cách một đoạn thời gian, có khi một tháng, có lúc vài ngày tỷ ấy lại bị hôn mê một lần.
Vân Triệt nhướng mày:
-... Cái gì? Linh Tịch nàng... sao lại không có ai nói cho ta?
Tô Linh Nhi dùng tay an ủi vuốt ve ngực hắn, mỉm cười nói:
- Tỷ ấy sợ chàng lo lắng, kêu chúng ta cũng không thể nói cho chàng biết. Mà sau khi chàng trở về, tỷ ấy lại không còn hôn mê nữa, cho nên ta mới dám đề cập.
Vân Triệt: “...”
- Tỷ ấy hiển nhiên lo lắng cho chàng quá mức. Hơn nữa, mỗi lần tỷ ấy hôn mê, đều sẽ gặp ác mộng... Hơn nữa đều là cùng một cơn ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều sẽ do cùng một ác mộng này bừng tỉnh.
- Ác mộng gì?
Vân Triệt hỏi theo bản năng.
- Tỷ ấy nói, tỷ ấy mơ thấy chàng khắp cả người nhuốm máu ở một thế giới tràn đầy ánh sao, bị thương vỡ nát... Cuối cùng hóa thành tro tàn trong một vầng hỏa diễm màu đỏ đậm.
Tô Linh Nhi nhẹ nhàng nói, Vân Triệt đang bình yên ở trước mặt, những hình ảnh mà nàng đã từng không dám suy nghĩ đến tự nhiên có thể thản nhiên nói ra.
Vân Triệt chợt sửng sốt.
- Khoảng thời gian kia, tỷ ấy thật sự sợ hãi, tuy rằng ta luôn an ủi tỷ ấy rằng mộng dù sao cũng là giả, nhưng bản thân ta cũng thật sợ hãi.
“...” Hồi lâu, nàng không đợi được Vân Triệt đáp lại, nếu lúc này nàng ngẩng đầu lên sẽ phát hiện ánh mắt của Vân Triệt tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu hắn mới phục hồi tinh thần lại, cười nói:
- Mộng đương nhiên là giả. Mọi người yên tâm, ta cam đoan về sau đàng hoàng tử tế quy củ, lại không để cho mọi người lo lắng nữa.
Ánh sao...
Toàn thân nhuốm máu...
Vỡ nát...
Hỏa diễm đỏ đậm...
Hóa thành tro tàn...
Trùng hợp... nhất định chính là trùng hợp!
- Linh Tịch đâu?
Hắn hỏi theo bản năng.
Tô Linh Nhi ngẩng đầu khỏi ngực hắn, trong mắt đẹp thoáng qua chút bỡn cợt:
- Ta mới vừa kêu tỷ ấy cùng ta tắm thuốc cho chàng, tỷ ấy lại chạy mất... Từ trước khi chàng đi thần giới, Tiêu gia gia cũng đã chính miệng nhận định quan hệ của hai người rồi, cho đến bây giờ chàng lại vẫn không bắt được tỷ ấy, đây đúng là một chút cũng không giống chàng nha.
“...” Sắc mặt Vân Triệt hơi quẫn, ngượng ngùng nói:
- Ta và Linh Tịch cùng nhau lớn lên, quá quen thuộc nhau... Cho nên không tiện xuống tay lắm.
Tô Linh Nhi hơi cáu, đôi mắt đẹp hơi đổi:
- Hừ, thương tiếc tỷ ấy như vậy, lại hư với chúng ta như thế. Chàng sẽ không phải sợ... Tiêu gia gia trách cứ đó chứ?
“...” Vân Triệt gật đầu thừa nhận:
- Có một phần là như vậy.
Tô Linh Nhi mỉm cười nói:
- Phụt... Hiện giờ mỗi ngày Tiêu gia gia đều bận rộn đùa giỡn Vĩnh An, mới không rảnh quản chàng, nói không chừng, ông ấy ước gì Linh Tịch tỷ sớm đi sinh cho ông một ngoại tôn đó.
Ánh mắt của nàng đột nhiên sáng ngời lên:
- Có cần ta kê đơn giúp chàng không?
Vân Triệt vội vàng xua tay:
- Không không không không, ta tự mình làm, ta tự mình làm.
Ra khỏi viện, chân mày của Vân Triệt hơi trầm xuống, rơi vào trầm tư.
Giấc mộng kia của Tiêu Linh Tịch...
Cơn ác mộng kia, đã bắt đầu có từ ngày hắn đi tới thần giới, cũng chính là từ bốn năm trước, trong bốn năm đều cùng một ác mộng, vả lại kèm theo hôn mê mà ngay cả Tô Linh Nhi đều không biết được nguyên nhân, thêm với mấy lời nói ít ỏi của Tô Linh Nhi miêu tả cảnh trong mơ...
Rõ ràng đều giống như đúc với địa điểm, trạng thái... khi hắn chết, thậm chí giống cả niết bàn trong ngọn lửa sau đó!
Hắn mơ hồ cảm giác được một loại quái dị nói không nên lời.
Nhưng mà, trên người này hắn là người hiểu Tiêu Linh Tịch nhất, từ ngày đầu tiên nàng sinh ra hắn đã ở bên người, hai người cùng nhau lớn lên. Tính nàng đơn thuần yếu đuối, thiên phú huyền đạo tầm trung, cũng không có theo đuổi đối với huyền đạo.
Ở trong số những nữ tử bên người hắn, cho dù tư chất, tu vi, dung mạo, xuất thân hay địa vị, nàng là một người tương đối phổ thông nhất.
Tình cảm giữa bọn họ không thể thay thế, là thanh mai trúc mã, làm bạn lớn lên, vĩnh viễn không có khả năng xóa đi.
Trừ bỏ trùng hợp, vốn không có giải thích nào có khả năng hơn.
Nhưng nếu như nhất định phải nói có gì không tầm thường...
Vào lúc này bước chân của Vân Triệt dừng lại, đột nhiên nghĩ tới hắc ngọc thần bí đến từ Thí nguyệt ma quân kia.
Năm đó, hắc ngọc mà cho dù là hắn hay Mạt Lỵ, cho dù dùng phương pháp gì, dẫn lực lượng gì vào đều không có chút phản ứng nào, nhưng khi đến gần Tiêu Linh Tịch lại sinh ra cảm ứng kỳ dị, trong không trung lộ ra hàng loạt văn tự vô cùng kỳ dị.
Vân Triệt không hề nhận ra những văn tự này, nhưng Tiêu Linh Tịch lại nhận ra toàn bộ...
Quỷ dị hơn chính là, ngay cả chính nàng đều không hề biết được vì sao lại biết được những văn tự này -- bởi vì nàng cũng chưa từng thấy, nhưng chính là biết được.
Nàng kêu những văn tự này là [Nghịch thế thiên thư], hơn nữa còn dịch từng chữ từng chữ một cho hắn nghe... Những văn tự này giống như kinh văn, lại giống như huyền quyết, vả lại sau cùng đột nhiên cắt ngang, hiển nhiên cũng không hoàn chỉnh.
Lúc đó hắn giải thích với Tiêu Linh Tịch, nói có thể do hắc ngọc có linh khí rất mạnh, phù hợp với khí tức của nàng, cho nên mới sinh ra phản ứng với nàng, cũng thành lập liên hệ linh hồn, cho nên khiến cho nàng nhận biết những văn tự này... Nhưng mà, lời nói đó chỉ vì dùng để dỗ dành Tiêu Linh Tịch, đến hóa giải nàng dưới kinh hoảng do không biết, đồng thời cũng giải thích cho mình nghe... Chẳng qua chính là cố tình giải thích mà ngay cả chính hắn đều không tin.
Nhưng mà trừ đó ra, hắn không thể nghĩ ra được lý do gì.
Lặng yên suy nghĩ, kinh văn lúc trước Tiêu Linh Tịch dịch cho hắn nghe, hắn cũng ghi tạc vào trong lòng đã không tự chủ hiện lên trong đầu:
“Hồng mông chi thủy, hỗn độn chi sơ, thiên địa vô tự, quang ám khăng khít, thế chi nguyên lực, thiên đạo vi phược...”
Vào lúc này bước chân của Vân Triệt đột ngột dừng lại.
Trong đầu thoáng hiện lên kinh văn “Nghịch thế thiên thư”, ở trong một khắc nào đó mà Vân Triệt không hề phát hiện ra, dường như hóa thành từng tiếng chuông lớn đánh tâm chấn hồn...
“Nhất thế hoang vu, bách thế thương mãng, vạn thế phù đồ, tinh thần vi trụ, đọa thiên phù hoàn, thiên tranh giai vi nghịch, vạn hoa giai không huyễn...”
Mỗi một chữ đều như chuông trời chấn thế, chấn động thế giới linh hồn của hắn, cũng trải rộng ra một mảnh mênh mang đến từ thế gian xa xôi...
“Nhất niệm vi thánh, nhất niệm vi ma, vạn niệm vi không, nộ vi tội, đố vi tội, sắc vi tội, tham vi tội, nọa vi tội... Vạn linh sở chỉ, vạn vật sở quy...”
Hai mắt của Vân Triệt trợn tròn, thế giới trong tầm mắt của hắn nhạt đi, biến mất, quy về trống rỗng, sau đó lại chuyển thành một mảnh hắc ám vô tận...
Chỉ có từng chữ như văn tự thiên thư giống với chuông lớn viễn cổ vang động trong thế giới của hắn.
Cửa viện được mở ra, Tiêu Linh Tịch một thân áo xanh biếc, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Nhìn thấy Vân Triệt, chân mày nàng khẽ cong:
- Tiểu Triệt, sao chỉ có một mình chàng, Linh Nhi đâu?
Nhưng mà nàng lại không nhận được câu trả lời của Vân Triệt, Vân Triệt đang đứng đối diện với nàng, chỉ cách vài bước xa, nhưng không hề có bất cứ phản ứng nào với sự xuất hiện và lời nói của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, không hề có tiêu cự và thần thái.
- A?
Tiêu Linh Tịch a nhẹ, cho rằng Vân Triệt đang đùa mình, tiến lên trước một bước nhẹ, nhẹ nhàng điểm lên trên người hắn:
- Tiểu Triệt... A!
Nàng vừa nhẹ nhàng điểm một cái, Vân Triệt vẫn không hề có chút phản ứng nào, ngược lại giống như cọc gỗ thẳng đờ ngã về phía sau.
Nàng thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ lấy Vân Triệt:
- Tiểu Triệt? Chàng làm sao vậy? Tiểu Triệt!
Nàng liên tiếp la lên, Vân Triệt vẫn si ngốc ngơ ngác, không có bất cứ phản ứng gì, ánh mắt cứ luôn hoàn toàn dại ra, cũng giống như mất hồn.
Tiêu Linh Tịch hoảng hốt, mà vào lúc này Phượng Tiên Nhi đã nhanh như tia chớp từ trên trời giáng xuống, cùng Tiêu Linh Tịch đỡ lấy hắn:
- Thiếu gia... thiếu gia làm sao vậy!?
- Linh Nhi... nhanh đi gọi Linh Nhi!
Tiêu Linh Tịch gấp giọng nói.
Tiêu môn vốn không lớn, Tô Linh Nhi cũng cách rất gần, ở trong tiếng kinh hô của Tiêu Linh Tịch, không đợi Phượng Tiên Nhi đi gọi nàng, nàng đã vội vàng tìm đến.
Đỡ ổn Vân Triệt, ngón tay của Tô Linh Nhi điểm lên trên ngực Vân Triệt, huyền khí cấp tốc đi khắp toàn thân hắn nhưng không tìm được dị trạng gì. Suy nghĩ ngắn ngủi, nàng đột nhiên lấy truyền âm ngọc ra, truyền âm với Phượng Tuyết Nhi:
- Tuyết Nhi tỷ, mau tới chỗ Tiêu môn, Vân Triệt ca ca có gì không đúng.
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, bóng dáng của Phượng Tuyết Nhi đã xuất hiện ở Tiêu môn, theo hồng mang chợt lóe lên, nàng đã đi tới trước mặt Vân Triệt.
Ngưng tâm quan sát trạng thái của Vân Triệt, Phượng Tuyết Nhi khẽ nhếch môi hồng, lộ ra nghi hoặc, nàng liếc nhìn Tô Linh Nhi, hai người đều nhìn thấy được thần sắc khó mà tin được ở trên mặt đối phương.
- Tiểu Triệt như thế nào? Rốt cuộc sao lại thế này?
Tiêu Linh Tịch vội vàng nói, trong mắt đã ngầm mang nước mắt.
- Vân ca ca... hình như đang tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Phượng Tuyết Nhi hơi do dự nói.
- Hả?
Tiêu Linh Tịch sửng sốt.
Phượng Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt khó mà tin được:
- Ngộ đạo? Nhưng mà, thiếu gia không hề có huyền lực, ngay cả huyền mạch đều... sao lại là ngộ đạo?
Tô Linh Nhi cau mày lại:
- Đúng là không hợp với lẽ thường. Nhưng mà, trạng thái tinh thần của chàng đúng là ngộ đạo thường thấy nhất trong huyền đạo...
Nói xong, nàng cho Tiêu Linh Tịch một ánh mắt an ủi:
- Tuy hơi kỳ quái, nhưng cho dù trạng thái thân thể hay trạng thái tâm hồn của chàng đều hoàn toàn bình thường không tổn hao gì, cho nên không cần phải lo lắng, chờ chàng tỉnh lại là được rồi.
Ngộ đạo, là cảnh giới lĩnh ngộ của huyền đạo, thường thường có thể gặp mà không thể cầu. Nhưng mà không có huyền lực thậm chí không có huyền mạch, tự nhiên không ở trong huyền đạo, sao lại có cách nói ngộ đạo này?
Nhưng mà Vân Triệt giờ phút này lại vô cùng chính xác đang ở ngộ đạo... vả lại ở trạng thái ngộ đạo vô cùng quỷ dị.