Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1377 - Chương 1379: Hư Vô Pháp Tắc?

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1378" class="block_" lang="en">Trang 689# 2

 

 

 

Chương 1379: Hư vô pháp tắc?



Nghịch thế thiên thư, lúc trước khi Tiêu Linh Tịch phiên dịch từng chữ cho hắn, hắn quả thật như nghe thấy thiên thư, nửa chữ đều không hiểu, chính là có vài nháy mắt như vậy, hắn từng có kích động linh hồn rất nhỏ, khiến cho hắn bắt đầu hoài nghi đây không phải là kinh văn mà có thể là một bộ huyền quyết.

Luận về ngộ tính huyền đạo, hắn xưng hạng nhất, đương thời chỉ sợ không người dám xưng hạng hai, có thể nói mạnh đến ngay cả chính hắn cũng sợ hãi. Thấp từ Tử Vân công Vân gia, cao đến phượng hoàng tụng thế điển, kim ô phần thế lục... do chân thần lưu lại, lại cao hơn nữa là sinh mệnh thần tích cấp bậc sáng thế thần, đại đa số mọi người khi đối diện với thần quyết cấp bậc cao đẳng thường cả đời đều khó có thể hiểu thấu đáo nửa phần, còn hắn chỉ cần đập vào mắt, cho dù không có thần huyết thần hồn vốn là điều kiện tất yếu nhưng đều nhanh chóng lĩnh hội quán thông.

Người khác cần không biết bao nhiêu năm tích lũy với cảm ngộ, lại ôm lấy cơ duyên mới có thể đột nhiên lóe lên trạng thái ngộ đạo, hắn chỉ liếc huyền quyết vài lần đã có thể trực tiếp chìm vào... toàn bộ người đã từng chứng kiến, Mạt Lỵ, Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Khinh Hồng, Mộc Huyền Âm, Thải Chi, Thần Hi... đều bị nó làm khiếp sợ thật sâu.

Cơ bản có thể nói, chỉ có Vân Triệt có muốn tu luyện hay không, không có huyền công nào hắn không tu luyện thành.

Năm đó Mạt Lỵ thậm chí đã từng dùng giọng điệu cực kỳ quái dị nói với hắn: Sợ rằng Tà thần viễn cổ cũng không đến mức như vậy.

Chỉ riêng... kinh văn của nghịch thế thiên thư mà Tiêu Linh Tịch từng dịch ra cho hắn, hắn cũng ghi tạc trong lòng, sau thông thuộc, hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.

Cho nên hắn càng thêm tin tưởng kia thật sự chỉ là một bản kinh văn có ý tứ tối nghĩa, những năm này chưa bao giờ để ý đến.

Nhưng ngay tại hôm nay, bản kinh ăn đã sắp bị hắn quên đi lại mang tới cho hắn một thế giới vô cùng kỳ dị.

Ngộ đạo, vạn kim khó cầu trong huyền đạo, thậm chí là thời khắc ngàn năm khó gặp. Cả đời này Vân Triệt đã từng có rất nhiều lần ở cảnh giới ngộ đạo:

Năm đó khi cố tình tu luyện phượng hoàng tụng thế điển, tâm hồn hắn rơi vào một thế giới của hỏa diễm, cảm nhận được vô cùng rõ ràng hỏa diễm pháp tắc chỉ thuộc về phượng hoàng.

Khi ngộ đạo “Băng di thần công”, hắn như rơi vào trong băng ngục, từng góc của linh hồn với huyền mạch đều bị hàn băng pháp tắc ở cấp bậc cực cao tràn ngập lấy...

Khi ngộ đạo Kim ô phần thế lục, bay múa trong thế giới của hắn là kim ô viễm cổ vĩ đại mà uy lăng, bắn ra ngọn lửa diệt thế về phía chư thế...

Cảnh giới ngộ đạo của mỗi một loại huyền công đều là tâm hồn chìm vào trong pháp tắc thế giới này, cũng là thời khắc trân quý chân chính đụng chạm đến trung tâm pháp tắc này... Thế giới của viêm, thế giới của lôi, thế giới của kiếm, thế giới hủy diệt...

Nhưng giờ phút này tâm hồn của Vân Triệt chìm vào lại là một... thế giới [hư vô].

Thế giới này hoàn toàn hắc ám... Không, một cảm giác không biết đến từ đâu, nhưng không hề nghi ngờ đang nói cho hắn biết đây không phải là hắc ám, mà là “Hư vô” không có thứ gì, không có sinh linh, không có vật chết, không có âm thanh, thậm chí không có thời gian với không gian.

Hắn không cảm giác được sự tồn tại của bất cứ thứ gì, cũng không cảm giác được sự hiện hữu của mình.

Đây là nơi nào...

Nơi này, dường như chỉ có hắc ám vĩnh hằng, trống không vĩnh hằng, tĩnh lặng vĩnh hằng, còn hắn, là trung tâm của thế giới trống không này, không biết ở đâu, không có chỗ đi, cũng không biết nên rời đi như thế nào.

Nhưng cũng may, ý chí của hắn vẫn còn tồn tại, còn có thể suy nghĩ.

Đây là có chuyện gì? Sao ta lại có thể đột nhiên rơi vào thế giới này? Chẳng lẽ, là linh hồn trống rỗng của ta?

Đột nhiên, thế giới trống không hiện ra một chút quang ảnh.

Đó là bóng dáng của một người, giống như ở phía chân trời xa xa, lại giống như gần trong gang tấc, hư ảo giống như mộng, mơ hồ giống như sương, từ thân hình mơ hồ này, loáng thoáng có thể thấy được đây là một nữ tử, hơn nữa chắc toàn thân trần trụi, còn chưa mặc đồ...

Ngươi là ai... nơi này là nơi nào...

Hắn muốn hỏi, nhưng không cách nào phát ra âm thanh.

Nhưng đây vốn là thế giới hoàn toàn trống không, cũng vào lúc này vang lên giọng nói của một nữ tử:

- Nơi này, là nơi khởi điểm của hồng mông, bắt đầu hỗn độn, cũng là khởi nguyên của tất cả pháp tắc.

Không có cách nào hình dung đây là giọng nói như thế nào, giọng nói của nữ tử thật nhẹ thật mềm, mỗi một âm tiết đều có thể bắt được toàn bộ linh hồn của bất cứ sinh linh nào trong nháy mắt, dễ nghe đến làm cho người ta vốn không thể tin nổi trên đời lại sẽ tồn tại âm thanh như vậy... ngay cả trong mộng, ngay cả trong tiên cảnh đều không nên có...

Ngươi... là... ai... hắn cố hết sức phóng thích ra ý niệm, hắn cảm giác được, nàng có thể cảm giác được ý niệm của mình.

Nhưng mà, nàng lại không trả lời hắn, từng cái góc trong linh hồn Vân Triệt lại bị giọng nói đẹp đến đáng sợ của nàng đắm chìm...

- Pháp tắc của thủy, pháp tắc của hỏa, pháp tắc của phong, pháp tắc của lôi, pháp tắc của thổ... năm loại nguyên tố pháp tắc cơ bản của hỗn độn.

- Quang Minh (sinh mệnh) pháp tắc, Hắc Ám (tử vong) pháp tắc, là nguyên tố pháp tắc cao cấp ở trên tất cả pháp tắc cơ bản.

- Không Gian (thứ nguyên) pháp tắc, Thời Gian (luân hồi) pháp tắc, là pháp tắc cực vị ở trên nguyên tố pháp tắc.

- Cùng với, ở trên tất cả nguồn gốc của pháp tắc, pháp tắc cực vị là... [Hư Vô pháp tắc].

“...” Vân Triệt như nghe thấy thiên thư.

- Đã trải qua sinh mệnh với tử vong, đã vượt qua thứ nguyên với luân hồi, cuối cùng có một sinh linh đụng chạm với Hư Vô pháp tắc mà ngay cả sáng thế thần đều chưa từng đụng chạm đến.

Vân Triệt: Hư Vô... pháp tắc?

- Ngươi đã có thể đụng chạm đến Hư Vô pháp tắc, ta đã không cách nào thấy rõ được vận mệnh của ngươi. Đi tìm hai bộ nghịch thế thiên thư khác đi, ta chờ mong... một ngày [chân chính] gặp được ngươi.

Xôn xao --

Quang ảnh trôi đi, trong tầm mắt của Vân Triệt chiếu ra đôi mắt sốt ruột quan tâm của đám người Tiêu Linh Tịch, Tô Linh Nhi.

Đôi mắt của Vân Triệt cuối cùng đã khôi phục tiêu cự, Phượng Tuyết Nhi vui vẻ nói:

- Vân ca ca, chàng cuối cùng đã tỉnh!

Vân Triệt lắc lắc đầu, tỏ vẻ mê man.

Tô Linh Nhi hỏi:

- Mới vừa rồi làm sao vậy? Dáng vẻ của chàng, rất giống như đột nhiên tiến vào trạng thái ngộ đạo, nhưng mà...

Ngộ đạo... chân mày Vân Triệt nhíu lại.

Tâm hồn yên lặng mới vừa rồi, thật đúng là cảnh giới ngộ đạo.

Vì bộ kinh văn nghịch thế thiên thư kia mà đột nhiên tiến vào cảnh giới ngộ đạo...

Nhưng mà, bản thân rõ ràng không hề có một chút huyền lực nào, ngay cả huyền mạch đều ở trạng thái tử vong, sao có thể xuất hiện “Ngộ đạo”? Hơn nữa, lúc trước khi mình còn huyền lực trong người, khi đối diện với mấy kinh văn này vốn không hề thu được cái gì, hiện giờ toàn lực hoàn toàn biến mất... lại ngược lại ngộ đạo!?

- Hư Vô... pháp tắc...

Vân Triệt theo bản năng khẽ lẩm bẩm ra mấy tiếng.

- Hư Vô pháp tắc?

Đám người Phượng Tuyết Nhi đều ngẩn ra, các nàng đều không hiểu được ý tứ của mấy chữ này, cũng mới nghe thấy lần đầu.

Vân Triệt ngẩng đầu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhìn sắc mặt đều mang lo lắng của chúng nữ, hắn vội vã cười an ủi:

- Không có chuyện gì, mới vừa rồi đúng là ở trạng thái ngộ đạo không sai biệt lắm là vì một bộ huyền quyết đã biết được từ rất nhiều năm trước, lúc đó không cách nào lý giải, vừa rồi không biết vì sao lại đột nhiên có điều ngộ ra.

- Vậy thì tốt.

Tiêu Linh Tịch khẽ vuốt ngực, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phượng Tuyết Nhi gật gật đầu, nhưng phượng mi lại nhíu lại... Nàng không phải Tiêu Linh Tịch có hiểu biết rất nông cạn đối với huyền đạo, lời Vân Triệt nói đi ngược với thưởng thức cơ bản nhất của huyền đạo, ngộ đạo huyền đạo... không có huyền đạo, lại ngộ đạo ở đâu ra?

Nhưng mà, một khi Vân Triệt đã nói như vậy, nàng đương nhiên sẽ không đi hỏi tới cùng.

- Vân Triệt ca ca, nghỉ ngơi trước một lúc đi, ta phải cẩn thận kiểm tra trạng thái thân thể của chàng một chút, nếu không, các nàng sẽ không yên tâm.

Tô Linh Nhi mỉm cười nói.

- Hả... được.

Vân Triệt trở lại trong phòng, nằm ở trên giường, Tô Linh Nhi quỳ gối bên cạnh hắn, dùng hai tay mềm nhẹ ấn vuốt toàn thân hắn... Hắn nhắm mắt lại, trong yên tĩnh, kinh văn quái dị kia, còn có âm thanh trong thế giới trống không kia không ngừng quanh quẩn ở trong đầu hắn.

Không Gian với Thời Gian pháp tắc, pháp tắc ở cấp bậc cao nhất trong nhận thức của huyền đạo, không chỉ ở thế giới hiện giờ, ở thời đại chư thần viễn cổ, đây cũng là hai pháp tắc cao nhất, nhất là Thời Gian, chân thần có thể khống chế được đều cực kỳ ít ỏi.

Nhưng trong thế giới trống không này, giọng nói nữ tử giống như mộng giống như mơ hồ kia lại nói ra một “Hư Vô” pháp tắc.

Ở trên Không Gian pháp tắc với Thời Gian pháp tắc... nguồn gốc của tất cả pháp tắc?

Lời nói này, nói ra từ trong miệng của bất cứ kẻ nào, bất cứ ai nghe thấy đều sẽ lập tức cho rằng là lời nói vớ vẩn... nhưng mà, giọng nói ở thế giới trống không kia dường như có ma lực quỷ dị, khiến cho hắn không hề hoài nghi, hoặc là nói không cách nào hoài nghi.

Mỗi một câu, từng chữ nàng nói ra đều giống như dấu ấn hóa thành vô hình, vả lại không cách nào kháng cự, không cách nào tiêu diệt đi khắc thật sâu ở trong linh hồn hắn, biến thành nhận thức cơ bản nhất, không chấp nhận cho chất vấn nhất như “Bản thân là nam châm”, “Ngón tay có thể uốn cong”.

Đã trải qua sinh mệnh và tử vong... vượt qua thứ nguyên với luân hồi...

Hư Vô pháp tắc...

Hư... Vô... pháp... tắc...

Một cảm giác vô cùng mơ hồ mông lung hiện lên, nhưng hắn ngưng tụ tinh thần, dùng hết toàn lực, lại như thế nào đều không thể thấy rõ. Nó giống như gần trong gang tấc, lại cho dù hắn có cố gắng đưa tay ra như thế nào đều không thể đụng chạm đến.

Hư Vô pháp tắc... rốt cuộc là cái gì?

Đúng rồi, giọng nói kia đã nói nghịch thế thiên thư gồm có tổng cộng ba bộ, mình được chắc là một bộ trong đó, nếu có thể tìm được hai bộ khác, có phải có thể nhìn trộm “Hư Vô pháp tắc” rốt cuộc là cái gì rồi không?

Chờ đã! Nàng... là ai?

Tại sao lại nói chờ mong gặp được ta? Chẳng lẽ nàng không phải là hồn âm của thế giới trống không... còn tồn tại ở hậu thế?

Vì sao ta rõ ràng không hề có huyền lực, nhưng vẫn có thể tiến vào thế giới ngộ đạo nghịch thế thiên thư?

Vân Triệt nhắm mắt lại, trong đầu có vô số mê man, vô số nghi vấn không hiểu... Yên lặng trong suy nghĩ, hắn bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
....

Có lẽ cảnh giới ngộ đạo quỷ dị kia sẽ tạo thành hao tổn vô hình quá mức kịch liệt đối với Vân Triệt hiện giờ, Vân Triệt vừa cảm giác ngủ rất say, khi tỉnh lại sắc trời đã tối xuống, hắn ngồi dậy từ trên giường, duỗi thắt lưng thật dài, chợt cảm thấy hai mắt rõ ràng, sảng khoái tinh thần.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tiêu Linh Tịch chậm rãi đi vào, trong lòng ôm áo ngoài thay giặt cho Vân Triệt, liếc nhìn thấy Vân Triệt đã đứng dậy, mắt đẹp của nàng sáng ngời:

- Tiểu Triệt, hóa ra chàng đã tỉnh.

- Ừm, vừa tỉnh.

Vân Triệt đứng dậy xuống giường, nhìn Tiêu Linh Tịch, trong đầu hắn nhất thời vang lên lời Tô Linh Nhi nói, ánh mắt trở nên hơi nóng cháy, thân thể đã cấm dục sắp được tám canh giờ cũng sinh ra kích động không muốn nhẫn nại, hắn đột nhiên nhào về trước, ở trong tiếng thét kinh hãi của Tiêu Linh Tịch, đè nàng lên cánh cửa phòng vừa mới đóng kín.

Bộ ngực sữa bị đè nặng gắt gao, khuôn mặt của Vân Triệt gần như đụng chạm đến với ngọc nhan của nàng, có thể thấy rõ được hô hấp nóng rực của hắn. Trong lòng Tiêu Linh Tịch hơi loạn, giọng e sợ nói:

- Tiểu Triệt chàng... Ưm!

Tiêu Linh Tịch vừa mới cất lời, môi thơm đã bị Vân Triệt dùng sức hôn lên, tất cả âm thanh nhất thời hóa thành rên rỉ vô lực, sau đó là một tiếng thét kinh hãi, nàng đã bị Vân Triệt ôm ngang lấy, sau đó trực tiếp đè lên trên giường.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment