.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1379" class="block_" lang="en">Trang 690# 1
Chương 1380: Xảy ra chuyện lớn
Vân Triệt cũng không phải loại người có lòng trộm mà không có gan trộm, nhưng chỉ riêng đối với Tiêu Linh Tịch, hắn có tình cảm đặc thù nhất, là người hắn thương yêu nhất, tuyệt đối không nguyện có một chút tổn thương nào.
Cho nên cho dù Tiêu Liệt đã sớm chính miệng cho phép quan hệ của bọn họ, cho dù tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, cho dù Tiêu Linh Tịch cũng sẽ không kháng cự hắn quá mức kịch liệt, hắn cũng chưa bao giờ thật sự muốn Tiêu Linh Tịch.
Ngay cả tiểu Yêu Hậu, Phượng Tuyết Nhi hai tồn tại tối cao của hai mảnh đại lục này đều gặp phải độc thủ của hắn, chỉ riêng Tiêu Linh Tịch vẫn còn hoàn bích.
Mà lời nói hôm nay của Tô Linh Nhi không thể nghi ngờ đã nổi lên tác dụng thật lớn.
Đôi môi của Tiêu Linh Tịch mềm mại giống như cánh hoa, xúc cảm mềm mại mà mịn màng... Vào lúc này hai tay của Vân Triệt cũng rơi lên trên vạt áo ở trên eo nàng.
Tiêu Linh Tịch “Ưm” một tiếng, hô hấp dồn dập, khẽ thở hương thơm, chân mày tinh tế đang trong khẩn trương nhẹ nhàng giật giật, tuyết nhan bất tri bất giác đã trải rộng hồng nhạt, hai mắt như mở như đóng hoàn toàn mê ly. Trong sương mù, vạt áo trên eo nàng đã bị Vân Triệt kéo ra, nút thắt ngọc thạch của xiêm y cũng bị cởi ra từng cái, một bàn tay của hắn tiến quân thần tốc, trực tiếp luồn vào bên trong áo lót, theo eo nhỏ như dương liễu tiến lên phía trước...
Tiếp xúc da thịt trực tiếp khiến lông mi của Tiêu Linh Tịch nhảy dựng, mắt đẹp trừng lớn, trong miệng càng thêm rên rỉ... nhưng nàng không kháng cự, chỉ có thân thể đang trong khẩn trương khẽ run.
Váy ngoài của nàng bị kéo ra, áo lót bị vén lên, cảm giác kỳ dị trong người lặng lẽ tràn ngập ra, đôi tay đang xâm phạm nàng cũng giống như càng ngày càng nóng cháy, dần đần, nàng cảm giác được toàn bộ xiêm y của mình bị Vân Triệt cởi bỏ hết, thân thể ngọc khiết hoàn chỉnh không bỏ sót lộ ra ở dưới thân hắn... Vòng eo mềm nhỏ của nàng bắt đầu không tự chủ nhẹ nhàng vặn vẹo, trong mũi vô ý thức phát ra tiếng thở dốc, mặt nhuộm mây đỏ, trong đôi mắt càng hoàn toàn say sưa.
Nhưng vào lúc này, nàng cảm giác được Vân Triệt đột nhiên dừng động tác lại... hơn nữa hồi lâu đều không cử động nữa.
Tiêu Linh Tịch sợ hãi mở ánh mắt mông lung ra, hai tay của Vân Triệt vẫn chộp lên trên bộ ngực sữa mềm mại của nàng, nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt còn là vẻ quái dị mà nàng nhìn không rõ.
- Tiểu Triệt...
Nàng thì thầm một tiếng có thể hòa tan linh hồn.
Toàn thân Vân Triệt run lên, sau đó đột nhiên rời khỏi thân thể Tiêu Linh Tịch, xoay người chạy đi như trốn.
“Rầm”... Cửa phòng bị đóng lại.
Thế giới trở nên yên tĩnh, không khí kiều diễm khô nóng nhanh chóng phục hồi, còn mơ hồ mang theo hơi mát.
Tiêu Linh Tịch thất thần kéo góc chăn, che khuất ngọc thể giống như phấn trắng của mình, trên mặt là mất mát hồi lâu đều không thể loại trừ.
Cho tới nay nàng đều rõ ràng nữ tử ở bên người Vân Triệt đều là ưu tú cỡ nào... Nhất là Phượng Tuyết Nhi với tiểu Yêu Hậu, các nàng quá mức chói mắt, quang hoa của hai người các nàng, sợ rằng tất cả những nữ tử khác của hai mảnh đại lục cộng lại đều kém hơn.
Ở Yêu Hoàng thành, nhiều vương tộc, gia tộc thủ hộ lần lượt tới cửa Vân gia như vậy, tha thiết mong muốn bám lấy quan hệ thông gia, cho dù làm thiếp làm tỳ... Mà những người này đều có thể là Vương nữ và thế nữ, thiên tư, tu vi, gia thế, địa vị, dung mạo và cao quý từ trong xương, nàng đều kém hơn.
Mà những người này, Vân Triệt đều chưa bao giờ đáp ứng...
Nàng biết chắc, ở trong những nữ tử bên người Vân Triệt, nàng bình thường đến cỡ nào... mỗi một phương diện....
Phượng Tuyết Nhi là Phượng Hoàng thần nữ, tiểu Yêu Hậu là đế Huyễn Yêu, Thương Nguyệt là hoàng Thương Phong, Tô Linh Nhi là đồ đệ y thánh, Sở Nguyệt Thiền đã từng là mỹ nữ đệ nhất Thiên Huyền, còn có một nữ nhi với Vân Triệt...
Còn nàng, trừ bỏ tình cảm cùng lớn lên với Vân Triệt ra, không có gì cả.
Liền ngay cả Phượng Tiên Nhi luôn luôn đi theo bên cạnh hắn, tự coi mình là tỳ nữ, đều hơn nàng ở bất cứ một phương diện gì.
Nàng có thể cảm giác được Vân Triệt yêu thương và không muốn xa rời với chỉ riêng nàng... nhưng mà, cho dù là Tiêu Liệt có chướng ngại tình cảm với tâm lý lớn nhất đều đã sớm tiếp nhận quan hệ của bọn họ rồi, thậm chí còn vì vậy mà vui vẻ, Vân Khinh Hồng với Mộ Vũ Nhu đều yêu thích nàng, Phượng Tuyết Nhi, tiểu Yêu Hậu, Thương Nguyệt, Tô Linh Nhi các nàng đều thân mật khăng khít với nàng...
Nhưng mà hắn lại chưa bao giờ chạm vào nàng.
Thật ra, nàng rất để ý.
Mà Tô Linh Nhi thân thiết nhất với nàng cũng có chỗ phát hiện, cho nên thường xuyên mang tính ám chỉ chuyện này với Vân Triệt.
Nhưng một lần này Vân Triệt đột nhiên chạy trối chết, không thể nghi ngờ đã tăng lên mất mát và ảm đạm đối với nàng.
Vân Triệt sửa sang lại quần áo xong, vội vã lao ra khỏi cửa viện, thiếu chút nữa đụng vào Tô Linh Nhi đang ngay mặt mà đến.
- Vân Triệt ca, chàng?
Nhìn sắc mặt trong đỏ hiện đen của Vân Triệt, Tô Linh Nhi tỏ vẻ quái dị.
Vân Triệt vội vàng tiến lên giữ chặt tay của Tô Linh Nhi:
- Linh Nhi, ta vừa vặn có chuyện tìm nàng...
Lời còn chưa dứt, hắn đã vô cùng cẩn thận quét nhìn chung quanh, xác định không có người khác ở bên, mới hạ giọng, vội vàng nói:
- Ra vấn đề lớn, vừa rồi ta... vừa rồi ta và Linh Tịch... vốn định... đột nhiên đã... đã không có phản ứng!
- Không có... phản ứng?
Tô Linh Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt, đột nhiên đã rõ ràng, eo nhỏ hơi cong, “Phụt” một tiếng.
- Nàng còn cười!
Mặt của Vân Triệt không phải đen bình thường, thân là nam nhân, còn thân là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, đã từng ngạo thế thiên hạ, lại ở trên người nữ nhân... vẫn còn ở trên người Tiêu Linh Tịch mà hắn yêu thương quý trọng nhất... đột nhiên không được!
Đây không thể nghi ngờ sẽ khiến cho bất cứ một nam nhân nào đều kinh hoảng xấu hổ và giận dữ muốn chết... Đời này của hắn, a không, là hai đời đều chưa từng như thế, cho dù trong một năm mất đi huyền lực này, hắn vẫn có thể mỗi ngày sênh ca nửa đêm với tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi.
- Ta không phải... bởi vì một năm này không có huyền lực còn không biết tiết chế, cho nên dương khí thiếu hụt gì đó chứ?
Giọng Vân Triệt hơi run run.
Cho dù nam nhân cường đại cỡ nào gặp được chuyện này đều sẽ kinh hoảng muốn tan vỡ. Thật hiển nhiên, Vân Triệt cũng không hề ngoại lệ.
Tô Linh Nhi lại không hề hoảng hốt chút nào, ngược lại cực kỳ xác định nói:
- Tuyệt đối sẽ không. Tuy rằng huyền lực của chàng mất hết, nhưng thân thể của chàng còn tốt hơn bất cứ kẻ nào, nếu ta ngay cả thân thể của chàng còn không trị hết, về sau sẽ không có mặt mũi nào tự xưng là đệ tử của sư phụ.
- Nhưng mà... nhưng mà...
Vân Triệt vẫn hoảng hốt một phen. Chính hắn tinh thông y lý, hơn nữa có Tô Linh Nhi ở bên người, thân thể muốn ra vấn đề gì thật khó khăn. Nhưng vấn đề là... vừa rồi hắn đột nhiên “Không được” cũng thật sự xuất hiện!
- Ta xem xem.
Tô Linh Nhi chìa tay ngọc ra, điểm vào bụng Vân Triệt, sau đó lại thong thả dời xuống, tiếp theo, sắc mặt của nàng trở nên quái dị.
Dương khí trong cơ thể Vân Triệt không hề có vẻ suy nhược chút nào, ngược lại đang trong tán loạn táo bạo, gấp gáp muốn phát tiết. Thật hiển nhiên, mới vừa rồi chắc triền miên thật lâu với Tiêu Linh Tịch, lại vào thời khắc sau cùng nhất chợt ngừng.
Khóe môi Tô Linh Nhi khẽ câu, đột nhiên cầm lấy tay Vân Triệt, đè lên trên bộ ngực mềm mại cao ngất của mình, mắt đẹp nâng lên, đôi mắt mê ly như sương, môi mềm như cánh hoa anh đào phát ra tiếng thì thầm kiều mị:
- Vân Triệt ca ca, hiện giờ Linh Nhi... hơi muốn...
Âm thanh câu hồn, trong nháy mắt triệt để dẫn cháy toàn bộ hỏa diễm vốn chạy ngược trên người Vân Triệt, tay hắn hóa trảo, thân thể chợt tiến lên, nặng nề đè Tô Linh Nhi lên trên tường... Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn lại bị Tô Linh Nhi nhẹ nhàng đẩy ra.
- Chàng vậy mà còn gọi là không được sao? Chàng sẽ không phải định... ban ngày ban mặt giở trò xấu với ta, mới cố ý khi dễ ta chứ?
Đôi mắt của Tô Linh Nhi như nước, cười tủm tỉm nói.
Vân Triệt hiện giờ đâu phải chỉ có phản ứng, quả thật phản ứng mãnh liệt đến gần như phá nát, kinh hoảng trong lòng hắn nhất thời hoàn toàn rút lui, nam nhi hùng phong khiến cho lòng tự tin vốn sụp đổ của hắn lại lên thẳng ba vạn trượng, nhưng mà hiện giờ hắn nào còn quản được gì khác, chợt tiến lên trước, lại một lần nữa đè lên Tô Linh Nhi.
Thân thể của Tô Linh Nhi nhẹ nhàng tránh ra, rất dễ dàng thoát ra khỏi trong lòng hắn, khẽ cười nói:
- Tối hôm qua ép buộc người ta còn chưa đủ sao... tới tìm Linh Tịch của chàng đi.
Giọng nũng nịu vừa dứt, bóng dáng của nàng đã lóe lên, biến mất ở trong tầm mắt của Vân Triệt... Vân Triệt hiện giờ, lại cho hắn mười chân cũng không đuổi kịp được.
Vân Triệt nhếch nhếch miệng, hít sâu một hơi, lại chạy về đình viện của mình
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, khiến Tiêu Linh Tịch đang mặc quần lót kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó nàng đã bị Vân Triệt hung hăng đẩy ngã xuống giường, quần lót vừa mới mặc vào lại bị hắn trực tiếp thô bạo xé ra.
- Tiểu Triệt, chàng... hu ưm...
Nàng vừa mới cất lời, âm thanh lại liền hóa thành rên rỉ.
....
Mười giây sau, Vân Triệt đi ra khỏi cửa viện, sắc mặt đen đến như đáy nồi bị đốt mười ngày.
Tô Linh Nhi vốn định lại rình coi trơ mắt nhìn Vân Triệt đi ra, nàng từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, nhìn sắc mặt của Vân Triệt, nhỏ giọng hỏi:
- Vân Triệt, chàng trở nên... nhanh như vậy từ khi nào?
Vân Triệt nâng trán, thở dài một hơi thật dài:
- Haizzz... không phải là vấn đề nhanh hay không nhanh, vừa rồi... đột nhiên lại không được.
“...” Lần này Tô Linh Nhi không cười mà như có đăm chiêu, sau đó giải thích kiêm an ủi:
- Linh Nhi cam đoan với chàng, thân thể của chàng không hề có một chút vấn đề nào, nhất là phương diện nam nhân này. Chàng như vậy, cũng chỉ có thể nói là vấn đề tâm lý, tin tưởng bản thân Vân Triệt ca ca khẳng định nghĩ đến được.
Thân thể không có việc gì, trạng thái không có việc gì, đối mặt với Tô Linh Nhi vô cùng bình thường, nhưng mà ở trên người Tiêu Linh Tịch lại... còn liên tục hai lần.
Như thế, giải thích duy nhất chính là chướng ngại tâm lý.
Làm đệ tử của Vân Cốc, Vân Triệt tự nhiên nghĩ đến được một điểm này. Nhưng vấn đề là... hắn cũng không cảm giác mình có chướng ngại gì về tâm lý đối với Tiêu Linh Tịch...
Lúc trước, ngay cả tiểu Yêu Hậu chỉ cần một đầu ngón tay đều có thể đâm chết hắn vô số lần mà hắn cũng dám xuống tay... Ngay cả Thần Hi tồn tại như vậy đều dám gục, cho dù sau khi biết được Long hoàng chí tôn hỗn độn yêu nàng thành si, đều làm không hề có chướng ngại.
Vì sao lại sẽ có chướng ngại ở trên người Tiêu Linh Tịch?
Nếu quả thật có chướng ngại, lại sẽ là chướng ngại gì? Nếu thật sự có chướng ngại, không phải ta nên cảm nhận cực kỳ rõ ràng sao?
Nhìn dáng vẻ lờ mờ của Vân Triệt, Tô Linh Nhi lại an ủi:
- Cũng có khả năng, hôm nay chàng chính là vì lời nói của ta mà lâm thời nảy ra ý, cũng không chuẩn bị đầy đủ tâm lý, hơn nữa quá mức yêu quý tỷ ấy, cho nên về trạng thái có phần lệch lạc, ngày mai chắc sẽ tốt rồi.
“...” Sắc mặt của Vân Triệt cuối cùng thoáng thả lỏng, gật gật đầu.
- Chàng đi an ủi Linh Tịch tỷ tỷ một chút đi, chàng như vậy nhất định đã dọa hỏng tỷ ấy.
Tô Linh Nhi mỉm cười nói.
Vân Triệt lại nâng tay che kín trán:
- Vẫn là nàng đi đi, hiện giờ ta nào còn có mặt mũi nhìn thấy nàng ấy... Nàng nói, về sau có phải Linh Tịch sẽ khinh thường ta không?
“...” Tô Linh Nhi mím môi, lắc đầu nói:
- Đương nhiên sẽ không. Cho dù người trong thiên hạ khinh thường chàng, Linh Tịch tỷ tỷ nhất định sẽ không.
Bàn tay Vân Triệt đưa lên, chộp lên trên đầu:
- Không phải, ta nói không phải là khinh thường kia, là.. là... là... tóm lại... tóm lại... ta đi chỗ Tuyết Nhi một chuyến trước.
- Được được.
Tô Linh Nhi đành phải đáp ứng. Nàng đương nhiên biết được Vân Triệt định đi đâu... Nếu đi tìm tiểu Yêu Hậu hoặc Sở Nguyệt Thiền, vào lúc này khả năng rất lớn là có thể bị đánh ra, chỉ có Phượng Tuyết Nhi vào thời gian gì địa điểm nào đều sẽ không cự tuyệt hắn.
Vân Triệt chạy như trốn ra ngoài được hai bước, lại đột nhiên quay lại, tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Chuyện này tuyệt đối không có khả năng nói cho bất cứ kẻ nào.
- Đã biết.
Tô Linh Nhi cười nói.