Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1379 - Chương 1381: Kiếp Nạn Thương Vân

. ._690__2" class="block_" lang="en">Trang 690# 2

 

 

 

Chương 1381: Kiếp nạn Thương Vân



Tô Linh Nhi đẩy cửa phòng ra, trên giường rộng rãi, Tiêu Linh Tịch kéo góc chăn, đắm chìm trong mất mát thật sâu... Bên cạnh, bày khắp đồ lót bị Vân Triệt kéo rách.

Nhìn thấy Tô Linh Nhi, thân thể nàng thoáng rụt vào trong chăn... nhưng không có phản ứng gì khác, chỉ có đôi mắt càng thêm ảm đạm.

- Linh Tịch tỷ tỷ.

Tô Linh Nhi ngồi vào bên giường, nhìn Tiêu Linh Tịch lộ ra nửa ngọc thể, trong mắt nàng lóe lên kinh diễm với tán thưởng rất sâu. Đường cong lộ ra ngoài của Linh Tịch cực kỳ hoàn mỹ, da thịt càng óng ánh không tỳ vết giống như sứ ngọc, làm cho nàng đều sinh ra xúc động mãnh liệt muốn tựa tay đụng chạm.

Nàng tin tưởng, bất kỳ nam nhân nào đối mặt với ngọc thể hoàn mỹ như thế đều sẽ biến thành dã thú không có tim.

Huống chi là Vân Triệt...

Lời Tô Linh Nhi nói vẫn không khiến cho Tiêu Linh Tịch có phản ứng quá lớn, đầu nàng càng cúi sâu vào giữa gối, đột nhiên nhẹ nhàng nói:

- Linh Nhi, chàng đối với ta... có phải chỉ có... tình thân không?

Tô Linh Nhi không hỏi vì sao Linh Tịch lại hỏi nàng câu hỏi này, mà không hề chần chừ nói:

- Không có ai có tư cách trả lời vấn đề này, bởi vì tỷ là người duy nhất cảm thụ chân thật nhất, trực tiếp nhất, hắn đối với tỷ là tình thân hay là tình yêu nam nữ, chắc tỷ còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào...

Tiêu Linh Tịch: “...”

- Muội chỉ biết, mỗi lần chàng nhìn tỷ, đều ấm áp yêu quý đến mức... hận không thể tặng toàn bộ tốt đẹp nhất của toàn thế giới này cho tỷ.

Lời Tô Linh Nhi nói khiến ảm đạm trong mắt Tiêu Linh Tịch dần dần bị mông lung thay thế, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên:

- Nhưng mà, vì sao... chàng...

Câu nói tiếp theo, Tiêu Linh Tịch không cách nào nói ra khỏi miệng, nhưng Tô Linh Nhi biết Linh Tịch định nói gì, nàng khẽ cười, cánh môi tới gần bên tai Linh Tịch, nhẹ nhàng nói.

- Hả?

Tiêu Linh Tịch thở nhẹ, cánh môi há to.

Tô Linh Nhi che cánh môi:

- Đây mới là nguyên nhân. Không phải Vân Triệt ca ca không muốn tỷ, lại càng không phải vì tỷ, mà là vì chính chàng.

- Nhưng mà... nhưng mà...

Mặt Tiêu Linh Tịch nhuộm ánh ráng chiều, kiều diễm không gì sánh nổi.

Tô Linh Nhi mỉm cười giải thích:

- Tỷ biết vì sao lại như vậy không? Tình huống như vậy ở trên người nam nhân, chỉ có khi quá mức khẩn trương mới có thể xuất hiện. Nói cách khác, không phải chàng không muốn tỷ, mà vì quá thương tiếc, hoặc là quá muốn, cho nên mới khẩn trương vào thời điểm kia... Tỷ còn không biết, vừa rồi khi chàng chạy đi đã ảo não đến cỡ nào, còn nói bản thân không có mặt mũi gặp tỷ, hì hì.

Trong chuyện nam nữ Tiêu Linh Tịch là một tờ giấy trắng, còn Tô Linh Nhi lại vô cùng hiểu y lý, Tiêu Linh Tịch tự nhiên không hề hoài nghi, ảm đạm và mất mát trong lòng biến mất, đều hóa thành một lời ngượng ngùng, nàng kéo chăn che mặt mình, trên môi lẩm bẩm một tiếng:

- Ôi... lại bị muội chế giễu...

Nhìn Tiêu Linh Tịch khôi phục thái độ bình thường, Tô Linh Nhi khẽ thở phào một hơi, sau đó kéo góc chăn ra, mình cũng chui vào, sờ loạn một trận trên ngọc thể mềm mại trơn tru của Linh Tịch:

- Nếu tỷ muốn bị Vân Triệt ca ca ăn luôn, phải học hỏi chủ động một chút đi... Có muốn muội đến dạy dỗ tỷ không?

Tiêu Linh Tịch phát ra một trận kinh hô, nhưng không phản đối, ngược lại dùng giọng nói nhỏ nhất “Ừm” một tiếng.
....
....

Ngày hôm sau, Vân Triệt dậy thật sớm, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, hăng hái.

Hắn kéo Tiêu Linh Tịch đi chơi thuyền trên hồ thủy tiên xinh đẹp nhất Huyễn Yêu giới, ngay cả Phượng Tiên Nhi đều bị hạ lệnh không được tới gần trong phạm vi mười dặm, một ngày này, toàn bộ hồ thủy tiên đều chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Hồ nước khẽ xao động, thuyền nhẹ chậm rãi, Tiêu Linh Tịch rúc vào trong lòng Vân Triệt, một khắc cũng không muốn rời đi... cả đời đều không muốn rời đi.

Ánh nắng chiều sáng không, bóng đêm trầm xuống, bọn họ về tới Tiêu môn, Tiêu Linh Tịch bị Vân Triệt bá đạo ôm vào trong ngực, mắt đẹp của nàng khép chặt, ửng đỏ trên tuyết nhan còn kiều diễm hơn ánh nắng chiều ngàn vạn.

Nàng được Vân Triệt đặt lên trên giường êm, mặc kệ hắn cởi bỏ quần áo của mình, vuốt ve khinh nhờn ngọc thể hoàn mỹ của nàng, cùng với...

Không quá lâu lắm, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, Vân Triệt đi ra một mình, ngồi trên một tảng đá trong viện, gương mặt đen còn giống như bôi bụi than đá.

Hai ngày này không phải ngoài ý muốn, lại càng không phải là kết thúc, mà là bắt đầu!

Lúc ban đầu hắn quy kết nguyên nhân đến có phải chỗ nào không đúng không, dù sao Tiêu môn là nơi bọn họ cùng nhau lớn lên, có tình cảm đặc thù. Vì thế hắn mặt dày mang Tiêu Linh Tịch thay đổi rất nhiều nơi... Vân gia, đỉnh núi, ven hồ, tẩm điện hoàng cung... cuối cùng thậm chí còn đi Băng Vân tiên cung...

Nhưng cho dù trước đó chàng chàng thiếp thiếp cỡ nào, cho dù lửa dục đốt người đến mạch máu đều sắp vỡ nát... nhưng chỉ cần đến thời khắc sau cùng, sẽ lập tức mềm nhũn đi.

Mỗi lần đều là như thế.

Hơn nữa chỉ ở trên người một mình Tiêu Linh Tịch, những người khác tuyệt đối không có dáng vẻ này.

Vì giải quyết vấn đề này, Tô Linh Nhi thậm chí còn ra chủ ý rất ôi thiu... lặng lẽ hạ thuốc cho Vân Triệt... còn là loại rất mãnh liệt kia.

Dược lực tác dụng lên người, cho dù thật sự có rối loạn tâm thần gì đều coi như không có.

Dưới dược lực bùng nổ, Vân Triệt nhất thời thành dã thú đốt người mất trí.. nhưng mà, khiến Tô Linh Nhi nghẹn họng nhìn trân trối chính là Vân Triệt giằng co hơn nửa ngày ở trên người Tiêu Linh Tịch, nhưng vào thời khắc sau cùng đột nhiên hoàn toàn không có phản ứng!

Cuối cùng góp cả mình đi vào, bị ép buộc đến vài ngày đi đều cẩn thận từng ly từng tí.

Sau đó, Tô Linh Nhi lại ra chủ ý càng ôi thiu hơn... Nàng và Tiêu Linh Tịch hai người, cùng ở trên một cái giường đối mặt với Vân Triệt.

Kết quả, hắn vô cùng bình thường khi ở trên người Tô Linh Nhi, nhưng vừa chuyển đến trên người Tiêu Linh Tịch lập tức héo rũ.

Tô Linh Nhi triệt để không có biện pháp... bởi vì đây đã không phải y đạo có thể giải thích được.

Quả thật giống như trúng tà!

Sau khi thất bại ở lần thứ vô số, Vân Triệt buồn bực ngồi ở bên giường, Tiêu Linh Tịch ôn nhu ôm lấy hắn từ phía sau, lại một lần an ủi:

- Tiểu Triệt, không sao. Chỉ cần mỗi ngày có thể cùng với chàng, như thế nào đều được.

Vân Triệt gật đầu, sau đó xoay người ôm lấy nàng, nhưng mà... sao có thể không có chuyện gì! Có chuyện rất lớn có được không!

Đây má nó rốt cuộc là sao đây!!

Thật sự là ta có chướng ngại tâm lý nào đó mà bản thân ta không nhìn thấy với Linh Tịch sao? Sao lại cảm giác càng giống như bị ai đó hạ nguyền rủa kỳ quái!

----

----

Thời gian dần trôi, cách Vân Triệt chết quay về Lam Cực tinh đã qua mười mấy tháng.

Ở thần giới to lớn, mỗi một năm đều sẽ xuất hiện vô số ngôi sao mới chói mắt. Mà mặc dù ngôi sao mới ngã xuống sẽ khiến người ta than tiếc, nhưng theo càng nhiều ngôi sao mới xuất hiện, lại sẽ nhanh chóng bị người quên lãng.

Nhưng Vân Triệt ngôi sao đột nhiên lóe lên này lại thật sự quá mức chói mắt, cho dù đã ngã xuống nhưng vẫn không ai quên. Dù sao, hắn đã phá vỡ lịch sử tinh giới thượng vị lũng đoạn cuộc chiến phong thần, càng dẫn tới chín tầng lôi kiếp đủ để ghi lại muôn đời.

Bọn họ cũng không hề biết Vân Triệt còn sống, chẳng qua, hắn vẫn còn ở trên thế gian nhưng đã không còn là ngôi sao đã từng chiếu sáng trên đời này nữa, ở tinh cầu mình xuất thân, mỗi ngày hắn làm bạn với phụ mẫu nữ nhi, mỹ nhân vờn quanh bên người, cuộc sống an nhàn mà xa hoa lãng phí.

Nếu lúc trước có người nào của thần giới nhìn thấy hắn, cho dù biết Vân Triệt chưa chết, cho dù biết được tên của hắn là Vân Triệt cũng tuyệt đối sẽ không cho rằng hắn và Vân Triệt đã trèo lên trên đỉnh của cuộc chiến phong thần là cùng một người. Không chỉ hắn thân không có huyền lực, càng không tìm thấy từ trên người hắn một chút tâm huyết, liều mạng hăng hái và ngạo nghễ lúc trước cho dù trọng thương gần chết cũng không chịu ngã xuống khi ở trên phong thần đài.

Huyền thú náo động ở Thương Phong quốc càng ngày càng nghiêm trọng, tháng này, ngay cả huyền thú của băng cực tuyết vực đều mơ hồ có hướng đi không bình thường. Mà ngoài Thương Phong quốc, các quốc gia giáp phía đông đều bắt đầu xuất hiện tình huống giống vậy, Huyễn Yêu giới cũng như thế.

Vân Triệt ngẫu nhiên biết được chuyện này nhưng vẫn không hỏi đến. Thiên Huyền đại lục có Phượng Tuyết Nhi, Huyễn Yêu giới có tiểu Yêu Hậu, tuy rằng loạn huyền thú quỷ dị, nhưng có thể dễ dàng áp chế... Bây giờ hắn là một công tử gia phóng đãng, đây không phải là chuyện hắn nên quan tâm.

Lam Cực tinh, một mảnh đại lục khác.

Thương Vân đại lục.

Đây là thế giới trong kiếp trước của Vân Triệt, sau khi hắn tìm được Tô Linh Nhi, mang phụ thân của nàng và sư phụ Vân Cốc quay về Huyễn Yêu giới rồi không đặt chân đến nơi này nữa.

Mà nếu giờ phút này hắn đến mảnh đại lục này chắc chắn sẽ chấn động.

Bởi vì nơi này đã gần như hóa thành một thế giới tai họa.

- Grào ----

- Wow hu ----

Chung quanh đều là tiếng huyền thú điên cuồng hét lên, tiếng kêu ré, hơn nữa vô cùng nóng nảy, chung quanh đều là tiếng huyền lực bùng nổ và mặt đất bị phá hủy.

Không phải ở một chỗ, không phải ở một khu vực, mà là... khắp đại lục!

Nhân tộc với thú tộc là hai chủng tộc chính yếu của Thương Vân đại lục, người có lãnh địa của người, khi huyền giả cần rèn luyện mới có thể thử bước chân vào lãnh địa của huyền thú. Mà so sánh với nhân loại, huyền thú càng có ý thức lãnh địa, cực ít khi bước ra khỏi lãnh địa, cũng thường thường sẽ công kích đuổi nhân loại tiến vào khu vực lãnh địa đi.

Nhưng mà quy tắc mãi mãi tồn tại ở Thương Vân đại lục này cũng đã sụp đổ toàn diện.

Toàn bộ địa vực, tất cả quốc gia, cho dù đã từng ôn hòa hay là hung bạo, tất cả huyền thú giống như điên lao ra khỏi lãnh địa, công kích tất cả sinh linh nhìn thấy, đáng sợ hơn là, huyền thú cường đại tồn tại ở trong cấm địa, tồn tại lánh đời đều dốc toàn bộ lực lượng, đánh ra một tai họa khủng bố tuyệt luân trên lãnh thổ của nhân tộc.

So với huyền thú náo động trước mắt là trên quy mô nhỏ ở Thiên Huyền đại lục và Huyễn Yêu giới, Thương Vân đại lục đã sớm bị tai họa hoàn toàn bao phủ, mỗi một ngày đều có vô số sinh linh bị chôn diệt ở dưới móng vuốt của huyền thú phát điên dữ dội, mỗi một ngày đều có vô số mảnh đất bị phá diệt thành phế tích.

Chính là thủy chung không có ai biết vì sao trận tai họa này lại bùng nổ, lại đến khi nào sẽ kết thúc.

Một ngày này, một huyền chu kỳ dị xuất hiện ở trên không Thương Vân đại lục.

Theo huyền chu dừng lại, bốn bóng người xuất hiện ở phía dưới huyền chu, ánh mắt đồng thời quét nhìn mảnh đại lục hỗn loạn này.

Bốn người này gồm ba nam một nữ, người đứng ở vị trí gần trước nhất có vẻ mặt trung niên, sắc mặt trầm tĩnh lạnh lùng, trên người lưu động khí tức huyền đạo mà thế giới này vĩnh viễn không cách nào lý giải.

Ba người khác có khuôn mặt trẻ tuổi, nam tử bên trái thân hình cao lớn tráng kiện, tướng mạo hung ác, nam tử bên phải ngược lại hoàn toàn tương phản, dáng người có vẻ hơi đơn bạc, sắc mặt trắng nõn, trong tuấn tú lộ ra một chút âm nhu, trong đôi mắt bình tĩnh mơ hồ chớp động lên hàn quang nhiếp tâm

Nữ tử ở giữa có dáng người thướt tha, mặt như hoa đào, rất có vẻ quyến rũ, giống như cực kỳ tự tin với thân hình của mình, nàng ăn mặc rất lộ liễu, cánh tay và xương quai xanh lộ ra ngoài, hai đùi thon dài trắng nõn càng gần như lộ hết ra ngoài, hai mắt không ngừng lưu chuyển càng thỉnh thoảng chớp động lên vẻ quyến rũ giống như bẩm sinh.

- Ối chà, thoạt nhìn tinh cầu nhỏ này thật thê thảm nha.

Nữ tử kiều mị nhìn phía dưới, giọng nói trong mềm mại như bông lộ ra thương hại.

- Huyền thú nơi này dường như cực kỳ không thích hợp.

Nam tử tráng kiện trầm giọng nói, không cần dùng ánh mắt, người thân mang huyền lực thần đạo, ở nơi vị diện chỉ có thể xưng là “Cực thấp” này, thần thức của hắn có thể dễ dàng phóng thích đi cực xa, nhìn thấy khí tức huyền thú cuồng bạo dị thường này không sót gì, hắn ngẩng đầu lên nhìn người trung niên ở phía trước:

- Sư phụ, chẳng lẽ là..

Người trung niên cầm đầu cau chặt mày, ánh mắt âm trầm:

- Hừ! Ma khí nặng nề, quả nhiên không thấy sai. Xem ra một lần này chúng ta đã lập đại công.

Lời hắn nói khiến ba người trẻ tuổi phía sau đều chấn động toàn thân, mắt nứt dị quang.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment