Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1380 - Chương 1382: Khách Từ Thần Giới Tới

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1381" class="block_" lang="en">Trang 691# 1

 

 

 

Chương 1382: Khách từ thần giới tới



- Sư phụ, chẳng lẽ... thật sự là Tà Anh?

Nam tử tráng kiện trầm giọng nói, khi nói đến hai chữ “Tà Anh”, giọng nói của hắn rõ ràng hơi run lên, ba phần hưng phấn, bảy phần sợ hãi.

Nam tử trung niên lắc đầu, trong đôi mắt âm trầm chớp động lên quang mang kỳ lạ:

- Không, Tà Anh là tồn tại như thế nào, ngay cả thần đế đều có thể tru sát, chúng ta nhiều lắm chỉ có thể tìm được “Tung tích” của nàng, nhưng tuyệt đối không có khả năng thăm dò được đến khí tức ở cấp bậc kia.

- Vậy ma khí theo như lời sư phụ nói...

Nam tử trung niên tiếp tục nói:

- Ma khí này thật mỏng manh, nhưng cấp bậc cao đến kinh người, mặc dù linh tính của những huyền thú ở vị diện thấp này yếu kém, nhưng dù sao linh giác cũng mẫn cảm hơn nhân loại cùng cấp bậc, huyền thú trên mảnh đại lục này bạo loạn như thế, hiển nhiên bị luồng ma khí này ảnh hưởng đến.

- Tuy rằng nó tuyệt đối không có khả năng là khí tức đến từ Tà Anh, nhưng mà Vương giới hạ lệnh: Chỉ cần tìm được tung tích đã có thể được trọng thưởng, đây không thể nghi ngờ là tung tích không thể tốt hơn. Tuy rằng khả năng Tà Anh ẩn núp ở đây cực kỳ thấp, nhưng không hề nghi ngờ, có thể phóng thích ra ma khí như thế, ở một chỗ nào đó trên mảnh đại lục này nhất định có ẩn núp một ma nhân hoặc ma thú nào đó đến từ bắc thần vực, hơn nữa thực lực chắc cũng rất mạnh... Đây cũng là một công lớn!

Tà Anh cũng được, ma nhân cũng thế, ở trong nhận thức của đông thần vực, đây đều là thứ không thể tồn tại.

Bốn người này đến từ tinh giới hạ vị, Vương giới ban thưởng cho, còn là Vương giới lấy âm thanh Trụ Thiên chính miệng hứa “Trọng thưởng”... chỉ cần nghĩ đến, huyết mạch toàn thân bọn họ đã tuôn trà, hưng phấn như ở trong mộng.

Sau khi kiếp nạn Tà Anh bùng nổ ở Tinh Thần giới, dẫn đến đại chấn động ở toàn bộ thần giới, nhất là ở dưới tay Tà Anh bốn thần đế đông vực một chết ba trọng thương, tinh thần, nguyệt thần, người thủ hộ, phạm vương cũng hao tổn số lượng lớn, bóng ma khủng hoảng chưa bao giờ có bao phủ toàn bộ đông thần vực, tiếp theo lại nhanh chóng lan tràn đến tây thần vực và nam thần vực.

Đối mặt với “Diệt thế ma luân” đột nhiên hiện thế, triển lộ ra ma uy khủng bố, bất cứ Vương giới gì của ba thần vực đều không dám không quan tâm đến, Long hoàng chí tôn hỗn độn càng tự mình dẫn dắt chuyện tiêu diệt Tà Anh... Sau đó toàn bộ Vương giới của ba thần vực xuất động, cũng hiệu lệnh tất cả tinh giới tìm kiếm tung tích của Tà Anh ở khắp nơi.

Trận thế như vậy vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử trăm vạn năm của thần giới.

Nhưng một năm trôi qua, ngay cả bóng dáng Tà Anh đều vẫn chưa đụng chạm đến!

Cuối cùng, nửa năm trước, trên không đông thần vực vang lên âm thanh Trụ Thiên, chiêu cáo đông thần vực Tà Anh ra đời, mang đến chính là kiếp nạn diệt thế, bất cứ kẻ nào đều không thể không quan tâm đến, hiệu lệnh tinh giới thượng vị, tinh giới trung vị bằng lực lượng lớn tìm kiếm đông thần vực, còn tinh giới hạ vị ngược lại tìm kiếm ở hạ giới, bởi vì Tà Anh cũng có khả năng ẩn núp ở hạ giới.

Mà một câu mấu chốt: Người có thể tìm được tung tích, nhất định được trọng thưởng!

Vương giới đó... Cấp bậc kia, tùy tiện ném ra một phế thạch, ở cấp bậc như tinh giới trung vị và hạ vị đều xem như chí bảo, “Trọng thưởng” của Vương giới là trước kia bọn họ ngay cả tưởng tượng đều không dám.

Cho nên, dưới âm thanh Trụ Thiên, vô số tinh giới, vô số huyền giả triệt để sôi trào.

Huyền giả khó có thể đếm hết thay đổi phương thức tu hành thành tìm kiếm tung tích Tà Anh, còn tinh giới hạ vị ngược lại đều không biết có bao nhiêu huyền chu bay về phía hạ giới trước kia đã từng khinh thường đặt chân đến.

Thế giới huyền đạo tồn tại khinh bỉ từ trước đến nay. Ở thần giới, tinh giới hạ vị bị khinh bỉ ở tầng lớp thấp nhất, nhưng ở vị diện dưới thần giới, bọn họ lại ngạo thị tất cả hèn mọn.

Bốn người này đến từ một tinh giới hạ vị tên là Cương Dương giới, chủ tu huyền công hệ hỏa, nam tử cầm đầu tên Lâm Quân, làm trưởng lão mới nhậm chức của tông môn Giới Vương Cương Dương giới, hắn thành công đột phá tới Thần Linh cảnh vào năm trước, mới vào ghế trưởng lão, trở thành tồn tại siêu nhiên có thể đi ngang ở toàn bộ Cương Dương giới, chính đang lúc đường làm quan rộng mở.

Ba người trẻ tuổi phía sau là đệ tử thân truyền của hắn, nam tử âm nhu tên Lâm Thanh Ngọc, nam tử tráng kiện tên Lâm Thanh Sơn, tuổi của hai người vừa qua một trăm, nhưng tu vi đều đã đạt Thần Hồn cảnh, đều là tồn tại ở cấp bậc phía trên trong tông môn của bọn họ.

Nữ tử tên Lâm Thanh Nhu, là đệ tử Lâm Quân mới thu từ năm năm trước, tuổi mới chừng nửa giáp, nhưng đã là Thần Nguyên cảnh cấp năm, đại khái là... nữ đệ tử rất vừa ý mà đời này hắn đã thu.

Tinh giới bọn họ ở cực đông của đông thần vực, Lâm Quân mang theo ba đệ tử từ hướng đông thần giới đi thẳng vào hạ giới, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là lịch lãm, không có bao nhiêu hy vọng xa vời với chuyện tìm được tung tích của Tà Anh.. Chính là trong lòng thủy chung quấn quanh lấy một ảo tưởng không xua đi được.

Lam Cực tinh, một tinh cầu nhìn thoáng qua thật nhỏ, trên chín phần là nước, vả lại khí tức cực kỳ đạm bạc, bọn họ vốn không hề có hứng thú đặt chân đến. Nhưng lúc tới gần, Lâm Quân lại đột nhiên mơ hồ cảm thấy sự tồn tại của ma khí.

Vì thế liền giáng xuống đến tận đây.

- Sư phụ, có cần truyền âm về tông môn không?

Lâm Thanh Sơn khó nén hưng phấn.

- Nơi này cách Cương Dương giới xa xôi, truyền âm như thế nào?

Lâm Quân nhìn về phía trước, giọng điệu hơi lạnh lùng.

Lâm Thanh Sơn vừa nghĩ, lại nói:

- Vậy... vậy để đệ tử ngồi một huyền chu khác hỏa tốc chạy về tông môn có được không? Chuyện lớn như thế, cần phải báo cho tông môn biết trước mới thỏa đáng.

Hai mắt Lâm Quân híp lại.

Lâm Thanh Ngọc tiến lên trước, cười nhạt:

- Ha ha, Thanh Sơn sư đệ trước đừng gấp gáp. Ma khí nơi đây do sư phụ phát hiện, nên xử trí như thế nào, đương nhiên do sư phụ đến định đoạt.

Lâm Thanh Nhu cười duyên một tiếng, mị nhãn khẽ chuyển:

- Hi hi, Thanh Ngọc sư huynh nói rất đúng, chuyện này đương nhiên do sư phụ đến định đoạt.

Lâm Thanh Sơn ngẩn ra, lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng nói:

- Á, dạ dạ, đệ tử lỗ mãng, tất cả đều nghe theo sư phụ phân phó.

Lâm Quân xoay người, hơi tán dương nhìn bọn họ, cười nhạt nói:

- Nơi này là do thầy trò ta phát hiện, nếu báo cho tông chủ biết, các con nói cuối cùng sẽ thành công lao của ai?

Ba đệ tử đồng thời im miệng.

- Sau khi xác nhận nơi đây xong, chúng ta chính miệng báo cho tài quyết giả của Trụ Thiên, từ trước đến nay Trụ Thiên thần giới nói là làm, ma tích kinh người như vậy, cho dù không phải Tà Anh, cũng nhất định có ma nhân, không có lý do gì không trọng thưởng cho ta. Ban thưởng của Vương giới đủ để cho thầy trò chúng ta một bước lên trời.

- Nhưng mà, nếu như chuyện này bị tông chủ biết được...

Lâm Thanh Sơn dè dặt cẩn trọng nói.

Lâm Quân cười nhạt, quay người lại, ánh mắt ném về phía ma khí phát ra:

- Ha ha ha, Trụ Thiên tài quyết giả đều là nhân vật bậc nào, sao lại tiết lộ ra ngoài nửa chữ được. Mà cho dù để tông chủ biết được thì như thế nào? Có thể nhận được ban thưởng của Vương giới... so sánh ra, không lưu lại Cương Dương giới nữa cũng thế.

- Sư phụ quả nhiên thánh minh.

Lâm Thanh Ngọc lớn tiếng nói.

- Ma khí, vốn phát ra từ chỗ kia.

Cánh tay hắn nâng lên, chỗ ngón tay chỉ về rõ ràng là biên giới Phù Tô quốc Thương Vân đại lục... chỗ của Tuyệt Vân nhai!

Tuy rằng còn cách cực kỳ xa xôi, nhưng với thị lực vốn có của bọn họ đã có thể thấy rõ ràng một vực sâu tối đen đến không bình thường.

- Sư phụ, bây giờ chúng ta liền đi bái phỏng Trụ Thiên tài quyết giả sao?

Lâm Thanh Nhu hỏi.

Lâm Quân nói:

- Không, đi bên kia tra xét một phen trước.

-Cái... cái gì?

Một câu nói của Lâm Quân khiến ba đệ tử đều biến sắc, liền ngay cả Lâm Thanh Ngọc khí chất âm u, luôn luôn cười tủm tỉm cũng trên mặt hiện vẻ lo sợ không yên trong khoảnh khắc.

- Thế nào, sợ?

Lâm Quân nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ.

Đôi mắt Lâm Thanh Nhu lấp lóe, vẻ mặt yểu điệu:

- Sư phụ, lỡ như đó là Tà Anh... cho dù không phải, lỡ như bị ma nhân kia phát giác, cũng sẽ có nguy hiểm rất lớn.

Tuy rằng Lâm Quân nói kia gần như không có khả năng là Tà Anh, nhưng lỡ như thì sao? Tà Anh chính là tồn tại khủng bố ngay cả Nguyệt Thần đế đều có thể tru sát, nếu như giết bọn họ cũng không khác gì giẫm chết mấy con kiến.

Lâm Quân nhìn phương xa, ngạo nghễ nói:

- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Chẳng lẽ các con đã quên, hiện giờ vi sư đã là Thần Linh cảnh, sẽ sợ một ma nhân?

-... Sư phụ nói đúng, tu vi hiện giờ của sư phụ ngang trời, cũng chỉ kém Đại Giới Vương một cảnh, tự nhiên không cần sợ hãi.

Lâm Thanh Ngọc nói, nhưng khóe miệng với ý cười hiển nhiên có phần miễn cưỡng.

Lâm Quân liếc mắt nhìn bọn họ, nói

- Yên tâm, vi sư sẽ nói như thế, đương nhiên vì biết không có nguy hiểm, nếu như đến gần nhận ra được nguy hiểm, vi sư sẽ lập tức mang các con rời xa.

Huyền khí trên người Lâm Quân dâng lên

- Thanh Ngọc, Thanh Sơn, các con đi theo ta. Thanh Nhu, ở hướng tây ước chừng trăm vạn dặm, hình như có sự tồn tại của mảnh đại lục khác, con tiến đến tra xét một phen, nếu có phát hiện gì, truyền âm báo lại trước.

Vừa nghe lời ấy, Lâm Thanh Nhu như nhặt được đại xá, thở dài một hơi nhẹ nhõm, eo nhỏ lập tức cong xuống, õng ẹo nói:

- Vâng, Thanh Nhu cẩn tuân theo lời sư phụ.

Lâm Quân mang theo hai đệ tử Lâm Thanh Sơn và Lâm Thanh Ngọc lấy tốc độ rất chậm tới gần Tuyệt Vân nhai, còn Lâm Thanh Nhu phi thân lên, đi thẳng đến phương tây chỗ Lâm Quân chỉ.

Nơi đó, là chỗ của Thiên Huyền đại lục.

----

----

Thiên Huyền đại lục, Băng Vân tiên cung.

Vân Triệt ngồi trong đống tuyết, yên tĩnh tắm tuyết bay đầy trời. Có Phượng Tiên Nhi thủ hộ ở bên cạnh bất cứ lúc nào, hắn không phải lo hàn khí ở nơi này. Cho nên hắn sẽ thường xuyên đến Băng Vân tiên cung, dù sao nơi này có ý nghĩa thật đặc thù đối với hắn

Mà thường cách một đoạn thời gian, hắn sẽ giống như hiện giờ ngồi ở trung tâm băng cực tuyết vực, yên tĩnh nhìn tuyết trắng mịt mùng không có giới hạn, mỗi lần đều sẽ kéo dài đến một hai canh giờ, vẫn không nhúc nhích, không nói ra một lời, không có ai biết hắn đang nghĩ cái gì, hắn cũng không đề cập đến với bất kỳ ai.

Trong khoảng thời gian này tới nay, Phượng Tiên Nhi vẫn luôn chặt chẽ tuân theo “Thỉnh cầu” của linh hồn phượng hoàng, ngày đêm đều làm bạn ở bên người hắn, chưa bao giờ rời đi dù chỉ một ngày.

Cuối cùng, Vân Triệt trong đống tuyết đã có động tác, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời bao la trắng xám... Mấy năm ở thần giới càng ngày càng xa xôi, càng lúc càng giống như một giấc mộng.

Nhưng mà ở cuộc chiến phong thần, thiên tài cùng với các thần tử của các đại tinh giới, hắn không hề quên tên của một người trong bọn họ.

Tính thời gian, thời gian bọn họ tiến vào Trụ Thiên thần cảnh đã hơn hai năm rưỡi, lại còn thêm mấy tháng ngắn ngủi nữa, sẽ lại một lần nữa nhập thế.

Đã từng cùng một cấp bậc, cùng một vũ đài với bọn họ, lúc này, bản thân thành phế nhân, mà bọn họ... đã đi thêm trước ba ngàn năm so với bản thân vào thời khắc cao nhất lúc trước.

Hỏa Phá Vân... thiên phú của ngươi, theo đuổi thuần túy đối với huyền đạo của ngươi, Trụ Thiên ba ngàn năm, ngươi nhất định thành Thần Chủ cũng trở thành vinh quang trọn đời của Viêm Thần giới.

Lạc Trường Sinh... Không bàn đến tính tình, thiên phú của hắn đúng là cao đến đáng sợ, cũng là Thần Vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử đông thần vực, mang không cam lòng với phẫn hận, sau khi hắn rời khỏi Trụ Thiên thần cảnh, tu vi chắc chắn vẫn giỏi hơn ở trên tất cả những người khác... chỉ tiếc hắn nhận được sẽ chỉ là tin tức bản thân đã ngã xuống, có muốn báo thù cũng hết hy vọng.

Quân Tích Lệ... đồ đệ Kiếm Quân kiêu ngạo đến tận xương, chuyện đầu tiên sau khi nàng rời khỏi Trụ Thiên thần cảnh khẳng định là đi tìm bản thân tính sổ đi, đáng tiếc... không biết sau khi nàng biết được mình “Đã chết” rồi sẽ là buồn bực hay là thoải ái, hay là sau khi đã trải qua ba ngàn năm tôi luyện tâm cảnh đã vốn chẳng thèm ngó tới.

Thủy Mị Âm... lời nói con nít khi mười lăm tuổi của nàng, sau khi đã trải qua Trụ Thiên ba ngàn năm, chính nàng nhất định cũng sẽ cảm thấy buồn cười đi. Cũng hoặc là, nàng ngay cả “Chuyện cười” này đều phai nhạt.
....

- Phụ thân!

Tiếng kêu của thiếu nữ truyền đến từ trên không trung, mang theo tràn đầy vui sướng và hưng phấn. Nghe được giọng nói, Vân Triệt nhanh chóng đứng dậy, cánh tay chìa ra, trực tiếp ôm lấy Vân Vô Tâm từ trên không trung bổ xuống vào trong ngực.

- Tâm nhi, sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?

Nhìn gò má ửng đỏ của nữ nhi, hắn cười hỏi.

Vân Vô Tâm cong mi, sau đó vui vẻ tuyên bố:

- Hi hi hi... con đột phá rồi nha!

Vân Triệt lộ vẻ kinh hỉ:

- Đột phá? Thật sao!?

Vân Vô Tâm ở trong lòng phụ thân dang tay ra, cảm nhận được thế giới đã không còn giống như trước:

- Đương nhiên là thật rồi! Hiện giờ con đã là Bá Hoàng, vừa rồi sư phụ còn khen con thật lâu đó.

Vân Triệt hưng phấn trong lòng, kích động hít hà, hắn hung hăng hôn lên trên mặt Vân Vô Tâm, trong miệng phát ra tiếng gầm to còn khoa trương hơn Vân Vô Tâm:

- Chậc... thật tốt quá... không hổ là nữ nhi của Vân Triệt ta, ha ha ha ha!

Bá Hoàng mười hai tuổi! Thiên Huyền đại lục.. không, là Bá Hoàng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Lam Cực tinh.

Hồi tưởng lại bản thân khi mười hai tuổi... Thôi, không đề cập tới cũng thế.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment