Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 138 - Chương 139: Như Thế Nào Là Đại Đạo

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_139" class="block_" lang="en">Trang 70# 1

 

 

 

Chương 139: Như thế nào là đại đạo



Huyền gian trong Tụ huyền tháp lớn hơn dự tính của Vân Triệt cực xa, chung quanh có phong ấn huyền lực rất mạnh, khi đi vào trong huyền gian, lúc đóng cửa huyền gian, liền cảm thấy giống như hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, không cảm nhận được một chút hơi thở và tiếng vang ở bên ngoài.

Khí tức huyền khí của nơi này cũng nồng đậm đến mức độ kinh người.

Bóng dáng màu đỏ lóe lên trước mặt Vân Triệt, Mạt Lỵ chậm rãi xuất hiện ở đó. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thong thả gật đầu:

- Không sai, nơi này hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, tiếng vang, động tĩnh gì đều sẽ không truyền ra bên ngoài, là chỗ tu luyện vô cùng tốt.

- Ba tháng sau, đó là thời hạn ngươi và Mộ Dung Dật ước chiến. Lấy huyền mạch Tà thần năm mươi bốn huyền quan toàn bộ đã mở ra, ở trong này khổ tu ba tháng huyền lực, hơn nữa lấy tà phách và phượng hoàng viêm lực phụ trợ, ba tháng sau đúng là có thể miễn cưỡng chiến thắng Mộ Dung Dật. Nhưng nếu như trong ba tháng này ngươi đồng thời tăng lên huyền lực, tu thành cảnh giới tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết”, đến lúc đó liền không còn là miễn cưỡng chiến thắng, mà tuyệt đối nghiền áp vượt qua cấp bậc!

- Chẳng qua, “Đại đạo phù đồ quyết” rất khó luyện tập, nếu lực lĩnh ngộ không đủ, chỉ nhập môn thôi, đã cần thời gian rất dài. Lúc trước, ngay cả ca ca ta là thiên tài tuyệt thế như vậy, khi tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”, cũng dùng trọn ba mươi ba ngày mới nhìn sơ được lối đi. Cho nên, muốn ngươi trong vòng ba tháng tu thành tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết”, thật sự hơi gượng ép, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng. Ban đầu khi ở phượng hoàng thí luyện ngươi có thể dưới trạng thái vượt qua cảnh giới phượng hoàng viêm lực, mạnh mẽ lĩnh ngộ cảnh giới tầng thứ năm và tầng thứ của phượng hoàng viêm kỹ trong phượng hoàng tụng thế điển, đủ để chứng minh ngộ tính của ngươi tuyệt đối không yếu.

Mạt Lỵ nói xong, hai tay non mềm đan sau lưng, thân hình lả lướt đứng thẳng phía trước Vân Triệt, trên khuôn mặt đáng yêu đến cực điểm hoàn toàn lạnh như băng, giọng điệu càng ra vẻ cụ non:

- Hiện giờ, ngồi trên đất, nhắm mắt lại, ta sẽ ấn huyền quyết cảnh giới tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết” vào trong tâm hải của ngươi, mất bao lâu mới chân chính lĩnh ngộ, tìm được cửa tu luyện, phải nhìn năng lực lĩnh ngộ của chính ngươi.

Vân Triệt theo lời ngồi xuống vị trí trung tâm của huyền gian, bình ổn tâm tình, nhắm hai mắt lại.

Mạt Lỵ tiến lên phía trước, chìa một ngón tay non mềm như mầm xuân ra, nhẹ nhàng điểm vào trên đầu Vân Triệt.

Bên trong yên tĩnh, huyền quyết cảnh giới tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết” không tiếng động ấn ký lên tâm hải của Vân Triệt.

Nhưng khi dùng ý niệm đi tiếp xúc với huyền quyết, Vân Triệt lại rơi vào trong mê hoặc thật lâu. Bởi vì chút huyền quyết này rõ ràng đã ấn ký vào trong tâm hải của hắn, nhưng mà lại mơ hồ mờ ảo như vậy, hắn dùng tâm niệm, dùng tinh thần, dùng huyền lực… Hắn dùng tất cả các phương thức, nhưng khi đụng chạm đến huyền quyết này, huyền quyết lại như hơi nước rõ ràng thấy được, nhưng không cách nào sờ được, tiếp xúc sẽ biến mất.

Tim đập và hô hấp của Vân Triệt trở nên nhẹ nhàng chậm chạp mà đều đều, cả người tiến vào một trạng thái càng thêm bình thản. Năm giác quan hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, tập trung tất cả ý thức bắt giữ huyền quyết này, nhưng tinh thần càng tập trung, hắn càng mờ mịt…

Hắn cảm giác được tâm niệm của mình giống như đang ở trung tâm biển lớn mênh mông, khiến cho hắn không biết nên đi như thế nào, mới có thể tìm được bờ đối diện.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

- Thanh niên mười sáu tuổi, ngươi, thật sự có giác ngộ lĩnh hội “Đại đạo phù đồ quyết” này sao?

Giọng nói này, không phải phát ra ở hai tai, mà tới từ sâu trong linh hồn.

- Dạ.

Vân Triệt trả lời trong lòng.

- Vậy giác ngộ của ngươi là gì?

Giọng nói già nua tiếp tục hỏi.

- Ta khát vọng lực lượng, lực lượng có thể hơn hẳn tất cả, bảo vệ tất cả ta muốn bảo vệ, đây chính là giác ngộ của ta.

Vân Triệt vang vang từng chữ nói.

- Rất tốt.

Giọng nói già nua lộ ra khen ngợi:

- Đây đúng là giác ngộ ẩn sâu trong linh hồn ngươi, ngươi cũng đủ thẳng thắn. Nhưng mà, nếu như ngươi muốn tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết” này, ngươi cần phải rõ ràng “Đại đạo” như thế nào, “Phù đồ” như thế nào trước, như vậy, mời ngươi nói cho ta, ngươi lý giải “Đại đạo” và “Phù đồ”, là cái gì?

Đại đạo như thế nào? Phù đồ như thế nào?

Vân Triệt suy tư thật lâu, mới chậm rãi nói:

- Đại đạo, đó là phép tắc cơ bản giữa thiên địa. Đạo, tồn tại ở tự nhiên, tồn tại ở vạn vật, tồn tại mỗi một chỗ trong không gian và thời gian trong trời đất.

- Con người với thân thể ấu nhi sinh ra, sau đó trưởng thành, nếu phàm nhân, tuổi thọ chẳng qua trăm năm, đây đó là Đạo. Nước có thể dập tắt lửa, cỏ nhỏ không cách nào trưởng thành đại thụ tận trời, thế gian chẳng những có đất đai, còn có trời cao và biển lớn… Những điều này là Đạo! Là phép tắc cơ bản nhất của thế gian. Đạo này đan vào, cấu thành căn bản thế giới này, tràn đầy nội dung thế giới, tạo các loại trật tự cho thế gian, khiến tất cả trên thế gian đều theo “Đạo” mà vận hành.

- Đây chính là đại đạo mà ta lý giải.

- Về phần phù đồ, là một phần hình ảnh thu nhỏ tượng trưng cho lương thiện, từ bi, khoan thứ trong đại đạo.

- Ha ha ha ha ha.

Giọng nói già nua bình thản nở nụ cười

- Người trẻ tuổi, lấy độ tuổi của ngươi, có thể có lĩnh ngộ về “Đại đạo” giống như vậy, đã khó có được. Như vậy, ta liền dẫn ngươi nhớ lại một phen đại đạo nhân sinh của ngươi, như thế nào?

Vân Triệt: “!?”

Tối đen trước mắt Vân Triệt bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, hình ảnh sắc thái rực rỡ chậm rãi xuất hiện.

Đây là nơi non xanh nước biếc, cỏ non xanh biếc, dòng suối róc rách. Một nam tử trung niên tuổi gần năm mươi, vẻ mặt hiền hòa cõng gùi thuốc, dọc theo dòng suối nhỏ chậm rãi mà đi, cho đến bên dòng suối, thấy được một nam anh nho nhỏ, nam anh này nhìn qua vừa mới sinh ra không được vài ngày, toàn thân trần truồng, chỉ có sợi dây chuyền tinh xảo đeo trên cổ.

- Sư phụ…

Nhìn nam tử trung niên kia vội vàng đi về phía anh nhi, cẩn thận ôm hắn lên, Vân Triệt la lên một tiếng nghẹn ngào.

Giọng nói già nua vang lên:

- Đây là ở Thương Vân đại lục, hình ảnh sau khi ngươi sinh ra ngày thứ ba, khi đó ngươi, Đạo tiếp xúc được là cái gì?

Vân Triệt trầm mặc, sau đó nói:

- Đạo, tức là quy tắc… Ta bị ném đi ta không chết ở đó, còn có duyên phận với sư phụ, cũng là đại đạo… Đó, đều là Đạo.

- Rất tốt.

Hình ảnh trước mắt nhất thời biến hóa, hắn thấy được đại môn Tiêu môn ở Lưu Vân thành, hắn đang thân hình cứng ngắc đi từ trong cửa lớn ra, sau lưng, thừa nhận vô số ánh mắt hèn mọn, cười lạnh, và vui sướng khi người gặp họa.

Đó là hình ảnh hắn bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn, cho tới bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng được phẫn nộ thật sâu trong lòng khi đó, còn có lo lắng cho gia gia và tiểu cô, cùng với phẫn hận và không cam lòng vì mình vô năng.

- Đây là ở Thiên Huyền đại lục, ngươi đã mười sáu tuổi, vẫn không hề có thành tựu gì. Ngươi bị trục xuất ra khỏi gia môn, trừ bỏ người thân của ngươi, những người khác mắt lạnh nhìn sang, cười lạnh mà đáp, rồi sau đó rất nhanh liền lãng quên, bởi vì ngươi khi đó, hèn mọn đến khiến cho người ta vốn khinh thường để trong lòng… Ngươi khi đó, “Đạo” trên người là như thế nào?

- Có lẽ, là trở ngại và khảo nghiệm mà thiên đạo cho ta đi.

Vân Triệt thản nhiên nói.

- Ha ha ha, lấy lý giải của ngươi về “Đại đạo”, đại đạo là tên gọi chung của tất cả quy tắc thiên nhiên, như vậy, liền không khác nào ngươi cho rằng, cả đời này ngươi cho dù làm cái gì, thậm chí kiếp sau kiếp sau nữa cho dù làm cái gì, đều vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi “Đại đạo” này nắm trong tay và an bài, bởi vì nhất cử nhất động của ngươi, mỗi một tiếng nói một hành động, cùng với người, vật ngươi tiếp xúc bên người, đều ở trong quy tắc và trật tự mà đại đạo đan dệt lên, đúng không?

“…” Vân Triệt ngớ ra, thật lâu không trả lời.

Hình ảnh trước mắt lại thay đổi, đó mà một cánh rừng trúc xanh tươi, chính là khu rừng trúc đó giống như vừa mới gặp bão tố, đã hoàn toàn hỗn loạn. Trong vô số cây trúc gãy đó, hắn đang ôm một nữ hài mảnh mai yên tĩnh, khóc đến tê tâm liệt phế, chính là nữ hài kia đã hương tiêu ngọc nát, không bao giờ có thể trả lời hắn nữa…

- Linh nhi…

- Đây là tình cảm chân thành duy nhất của ngươi ở Thương Vân đại lục, Tô Linh Nhi. Ở trong linh hồn của ngươi, đây là thời khắc thống khổ nhất. Thậm chí đến bây giờ, thống khổ này còn không hoàn toàn biến mất, vẫn như trước khắc nơi sâu trong linh hồn ngươi. Nếu ngươi cho rằng vạn vật thế gian đều không thoát khỏi được quy tắc đại đạo, như vậy, nếu như cho ngươi có một cơ hội làm lại từ đầu một lần, ngươi có tin tưởng mình và nàng không thể thoát khỏi đại đạo an bài, nàng vẫn như trước vào thời gian giống vậy, địa điểm giống vậy rời xa ngươi mà đi không?

Vân Triệt: “…”

Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi, đó là trên một vách đá dựng đứng cao không thấy đỉnh, sâu không thấy đáy, phía trên là vách núi đen, phía dưới là vực sâu, mà hắn, đang trong tuyệt vọng rơi xuống…

- Đây là hình ảnh cuối cùng khi ngươi ở Thương Vân đại lục, ngươi bị ép rơi vào tuyệt cảnh, nuốt thiên độc châu vào, nhảy xuống vực sâu vạn trượng, ngươi cho rằng đó là thời khắc cuối cùng của sinh mạng, nhưng khi ngươi tỉnh lại, lại phát hiện mình sống lại, hơn nữa trùng sinh trên người bản thân đã chết đi ở một đại lục khác… Trùng sinh của ngươi, Đạo đã thừa nhận là cái gì? Nếu ngươi hoàn toàn chết đi, Đạo thao túng tất cả này, vậy là cái gì? Sau khi ngươi chết, Đạo, lại để cho ngươi cái gì?

Vân Triệt: “…”

Hình ảnh trước mắt hoàn toàn biến mất, âm thanh già nua cũng ngừng lại, không vang lên nữa. Trong lòng Vân Triệt rơi vào hỗn loạn, ý thức cuồn cuộn, linh hồn rung chuyển, một vài thứ đã từng coi là chân lý, một vài thứ trong tiềm thức cho rằng không có khả năng thay đổi, trong lúc hỗn loạn long trời lở đất… Toàn bộ biển ý thức của hắn, giống như cuốn lấy cơn sóng gió động trời, thật lâu không cách nào bình ổn.

Mà huyền quyết “Đại đạo phù đồ quyết” cũng giống như lục bình trên biển rộng, theo gợn sóng mà lật nhào biến mất.

Hỗn loạn này giằng co thật lâu… Cũng không biết cuối cùng trôi qua bao lâu, nội tâm Vân Triệt cuối cùng bình tĩnh lại một chút. Hồi lâu sau khi bình tĩnh, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười cực kỳ thích ý và thoải mái, giống như buông xuống tảng đá vốn đè thật sâu trong lòng, buông lỏng ra gông xiềng tâm linh.

- Như thế nào, ngươi ngộ ra sao?

Giọng nói già nua truyền đến.

- Ta ngộ ra.

Vân Triệt cười khẽ, một khắc này, hắn cảm giác được thân thể và linh hồn của mình nhẹ nhàng như vậy, ngay cả cảm giác với thế giới bên ngoài, cũng hoàn toàn khác biệt, trong bừng tỉnh từ một thế giới bỗng chốc nhảy vọt ra một thế giới khác.

- Thế giới này, vốn không có cái gọi là “Đại đạo”, nếu nhất định phải có, như vậy, đại đạo này, chính là bản thân ta.

- Bởi vì ta sinh, ta mới có thể nói ra “Đại đạo” trong lòng ta, nếu không tồn tại trên thế giới này, “Đại đạo” là cái gì, có liên quan gì đến ta đâu? Cho nên, ta không vì “Đại đạo” mà sinh, mà là “Đại đạo” vì ta mà sinh, vì ta mà tồn tại. Nguyên tố trời đất: Thủy, hỏa, phong, lôi, thổ, quang, ám, thời gian, không gian… Vì ta mà tồn tại, dựa vào cung cấp sinh tồn cho ta, người, thú, sự vật, tràn ngập nhân sinh của ta mà ta gặp phải, giống vậy đều vì ta mà tồn tại, người thân của ta, người quan trọng trong lòng ta, bọn họ tràn ngập tình cảm với ta, kích phát ra tình cảm và ý chí với ta, cũng vì ta, vì ta mà tồn tại… Mà ta, là trung tâm của tất cả mọi thứ, cũng là chúa tể!

- Trời đất vạn vật vì ta mà sử dụng, vạn linh thế gian đều vì ta mà tồn tại, đại đạo này của ta, cũng là đạo đạo duy nhất! Mà phù đồ, cũng giống vậy ở trong lòng ta, ta có thể xây dựng nó bất cứ lúc nào, cũng có thể hủy diệt nó bất cứ lúc nào, tất cả đều dựa vào ta tùy tâm tùy ý, ngoại vật khác không cách nào can thiệp, bởi vì, ta mới là đạo đạo!

- Ha ha ha ha!

Giọng nói già nua cười ha hả:

- Người trẻ tuổi, ngươi khiến ta kinh ngạc. Không hổ là người từng có hai đời hai kiếp, không là ba đời ba kiếp, thế mà lại nhanh chóng ngộ ra như vậy. Ngươi đã ngộ ra, như vậy, từ giờ trở đi, trời đất này để cho ngươi sử dụng, để vạn linh vì ngươi mà ở, theo đuổi “Đại đạo” và “Phù đồ” chỉ thuộc về ngươi đi.

Trong huyền gian Tụ huyền tháp, Vân Triệt bỗng nhiên nở nụ cười, khi hắn lộ khuôn mặt tươi cười, ngoài thân thể hắn bỗng nhiên xuất hiện từng tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt, đồng thời, phía trên đỉnh đầu của hắn, một tháp nhỏ màu bạc chậm rãi hiện ra, sau đó lại chậm rãi chìm xuống, nhập thẳng vào trong thân thể Vân Triệt.

Mạt Lỵ yên tĩnh nhìn tất cả, chỗ sâu trong đôi mắt thoáng qua một chút kinh ngạc sâu sắc, trong miệng phát ra tiếng lầm bầm:

- Năm đó, ca ca dùng hết ba mươi ba ngày mới ngộ ra, mà hắn, thế mà lại chỉ dùng… Ba ngày.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment