Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 139 - Chương 140: Đột Phá, Chân Huyền Cảnh

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_140" class="block_" lang="en">Trang 70# 2

 

 

 

Chương 140: Đột phá, Chân Huyền cảnh



Dưới ngộ đạo, huyền quyết trong tâm hài vốn mơ hồ không yên đã lộ ra rõ ràng, mà, cùng với ý nghĩa nhập môn “Đại đạo phù đồ quyết” hoàn thành viên mãn, từ đây có thể không hề có chướng ngại bắt đầu tu luyện. Đồng thời như thế, tinh thần và thân thể Vân Triệt hoàn toàn thoải mái, vốn, Vân Triệt mang vẻ kính sợ từ trong tiềm thức đối với trời đất và tự nhiên khổng lồ, cùng với gần như tất cả sinh linh thế gian, nhưng giờ phút này, trên người Vân Triệt, vẻ kính sợ này không còn sót lại chút gì.

Bởi vì ta mới là thiên đạo của ta! Ta không phụ thuộc vào các ngươi, dưới ban ơn của các ngươi mà tồn tại, ở trong thế giới của ta, ta mới là chúa tể của tất cả, ít nhất khi ta sinh, vạn vật thế gian, đều vì ta mà tồn tại!

Đã từng là kính sợ, biến thành ngạo nghễ, năm mươi bốn huyền quan của Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, ngay cả lỗ chân lông toàn thân cũng mở ra toàn bộ, kiêu ngạo với tất cả nguyên tố có trong trời đất, không kiêng nể gì hấp thu huyền khí trong không khí và nguyên khí trời đất.

Vân Triệt mở to mắt, phát hiện Mạt Lỵ đang mắt chớp cũng không chớp nhìn hắn. Hắn cười nói:

- Mạt Lỵ, ta đã thành công nhập môn.

Mạt Lỵ chậm rãi gật đầu, nói:

- Ta biết, hơn nữa, ngươi chỉ dùng ba ngày.

- Ba ngày… Cái gì? Ba ngày!?

Vân Triệt nhất thời ngớ ra, lúc này, trong bụng hắn truyền đến cảm giác thật đói kêu vang. Hắn có thế mới tin tưởng, thật sự đã qua vẻn vẹn ba ngày. Trong yên lặng khi lĩnh ngộ đại đạo, hắn vốn không cảm thấy thời gian lưu động, trong cảm giác của hắn, chẳng qua chỉ là thời gian mấy chục hơi thở mà thôi.

Mặt Mạt Lỵ không biểu cảm nói:

- Lúc này, nằm ngoài dự đoán của ta xa xa. Chỉ có điều, ngươi chỉ mới bước chân vào cửa mà thôi. Khi nào có thể chính thức tiến vào cảnh giới tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết”, phải nhìn ngộ tính và nỗ lực của ngươi. Nếu ngươi đói bụng, phải ăn cái gì đi, sau đó, tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết” chính thức bắt đầu!

Vân Triệt gật đầu, lấy ra một đống nhỏ lương khô đã chuẩn bị xong trước đó ở trong thiên độc châu, ăn như hổ đói một phen, không bao lâu liền ăn no. Sau đó ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định.

Ta là đại đạo, phù đồ trong lòng…

Thiên địa vạn vật, đều cho ta nắm giữ…

Ngoài thân thể Vân Triệt, một tầng ánh sáng bạc như ẩn như hiện, sau đó dần trở nên càng ngày càng nồng đậm, bám ở ngoài thân thể Vân Triệt thật lâu không tiêu tan. Mà không khí chung quanh cũng dần nóng lên, từng luồng nguyên khí trời đất tinh thuần như từng dòng suối chảy lặng yên không tiếng động rót vào trong thân thể Vân Triệt.

Cảnh giới tầng thứ nhất của “Đại đạo phù đồ quyết”, đó là hấp thu nguyên khí thiên địa cho mình sử dụng, khiến nguyên khí trời đất tràn đầy, rèn luyện, cải tạo toàn bộ thân thể… Bao gồm da thịt, lông, máu, gân cốt, nội tạng, cốt tủy… Khiến thân thể thoát thai hoán cốt, từ đó về sau mỗi một cảnh giới tăng lên, đều là một lần thoát thai hoán cốt mới.

Mà mỗi một lần thoát thai hoán cốt, liền đồng nghĩa với thoát ly cảnh giới phàm nhân một chút. Tuổi thọ, càng tăng lên gấp bao nhiêu lần.

Mà trong quá trình này, dưới tình huống Tụ huyền tháp tràn đầy huyền khí và năm mươi bốn huyền quan của Vân Triệt khai hỏa toàn bộ, tu luyện huyền lực giống vậy đang tiến hành.

Trong huyền gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở vững vàng và tiếng tim đập đều đều của Vân Triệt. Dưới trạng thái tu luyện tuyệt đối yên tĩnh trong huyền gian, tu luyện giả không có cách nào cảm nhận tốc độ dòng thời gian trôi. Nhưng biến hóa của thân thể, Vân Triệt cảm thấy rành mạch, hắn cảm thấy mỗi một tế bào toàn thân mình giống như đều được bao trong dòng nước ấm áp, lại ở trong dòng nước ấm áp này, phát sinh biến đổi một chút.

Bất tri bất giác, đã hai mươi ngày đi qua. Hai mươi ngày này, Vân Triệt không hề rời khỏi huyền gian nửa bước, trừ bỏ bị đói khát tỉnh lại, tất cả thời gian của hắn đều ở trạng thái tu luyện, ngay cả khi ngủ, huyền quan và lỗ chân lông toàn thân cũng vẫn ở trạng thái hoàn toàn mở ra, huyền khí nồng đậm và nguyên khí trời đất tinh thuần liên tục không ngừng dũng mãnh tuồn vào trong cơ thể hắn.

Tu luyện không giờ không ngày, bản thân Vân Triệt không biết đã qua bao lâu. Một ngày này, tinh thần yên tĩnh của hắn bị một dao động kỳ dị đến từ huyền mạch làm bừng tỉnh. Hắn khởi động nội thị, nhất thời phát hiện huyền mạch lại giống như đang hô hấp, đang nhẹ nhàng bành trướng ra, co rút lại.

Sau khi nuốt mầm mống hỏa của Tà thần, huyền mạch của hắn liền biến thành màu đỏ, mà lúc này, huyền mạch màu đỏ của hắn chính là đang phát ra ánh sáng rực rỡ sáng ngời, khiến cho cả huyền mạch nhìn qua óng ánh trong suốt giống như thủy tinh.

Trên mặt Vân Triệt nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng thật sâu… Bởi vì, đây rõ ràng là điềm báo huyền lực sắp thăng cấp! Hơn nữa, còn là thăng cấp vượt qua cảnh giới!

Vân Triệt nhanh chóng bình tâm tĩnh khí, tâm thần quy nhất, dẫn đường cho huyền lực toàn thân trở về trong huyền mạch, lại từ trong huyền mạch phóng thích ra, chạy khắp toàn thân, ba giọt máu phượng hoàng dường như cũng cảm thấy thuộc tính huyền lực biến hóa, hưng phấn bốc cháy lên trong cơ thể hắn. Hơi thở cao quý thuộc về thần thú thượng cổ mang theo huyền lực có nội tình vô cùng cao tinh lọc huyền lực chạy toàn thân, thúc giục biến đổi về chất sắp phát sinh.

Huyền lực lần lượt chạy khắp toàn thân, sau đó lại trở về huyền mạch toàn bộ, mà mỗi một lần chạy về, sau đó huyền mạch sẽ rõ ràng bành trướng thêm một phần.

Trong yên tĩnh, hai giờ lặng yên trôi qua, huyền lực của Vân Triệt cũng đã thong thả tuần hoàn hơn sáu mươi vòng trong toàn thân, trong một lần huyền lực quay về này, huyền mạch đột nhiên bành trướng trên phạm vi lớn, sau đó lại nháy mắt co rút lại trên phạm vi lớn, cho đến khi co rút tới mức độ lớn nhỏ như bình thường, sau đó lại giống như ngưng lại ngừng rung động.

Mà quang mang đỏ thẫm huyền mạch phóng thích ra lại trở nên nồng đậm cường thịnh hơn, cũng như khiến cho toàn bộ ngoài mặt huyền mạch được khảm một tầng thủy tinh màu đỏ sáng ngời lóa mắt. Quang mang màu đỏ thẫm này giằng co mấy chục hơi thở sau đó cuối cùng chậm rãi trở nên ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mà từng luồng huyền khí, vào lúc này giống như nước lũ bị chặn khoan khoái trào ra, phân tán tới các góc toàn thân hắn. Huyền lực này, còn hùng hậu hơn trước đó nhiều lắm, cũng tinh thuần cường đại hơn nhiều lắm! Ngọn nguồn huyền lực bên trong huyền mạch, cũng từ dòng suối phía trước, trong khoảng thời gian ngắn khuếch trương thành một con sông lớn.

Trên dưới toàn thân Vân Triệt hoàn toàn thoải mái, trong miệng thậm chí không kiềm chế được phát ra từng trận rên rỉ thoải mái.

Tiến vào Tụ huyền tháp được hai mươi ba ngày, huyền lực của hắn liền trực tiếp hoàn toàn thăng cấp một đại cảnh giới, từ Nhập Huyền cảnh, hoàn mỹ bước chân vào Chân Huyền cảnh cấp một!

Đây là dưới trạng thái hắn đồng thời tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết”, bằng không thời gian không thể nghi ngờ sẽ còn ngắn hơn.

- Hừ, cuối cùng đã tiến vào Chân Huyền cảnh, còn chậm hơn tưởng tượng của ta một chút. Đến Chân Huyền cảnh, ngươi cuối cùng có thể thoải mái khống chế trạng thái “Tà phách”, cho dù bình thường luôn mở ra cảnh quan thứ nhất, cũng không sao.

Vân Triệt mở to mắt, nhìn Mạt Lỵ ở trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười khiếp sợ.

Quần áo trên người hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, dính như keo ở trên người. Nhưng mà, trải qua hai mươi ba ngày bế quan tu luyện, biến hóa lớn nhất lại chính là bề ngoài của hắn. Vân Triệt hiện giờ mười sáu tuổi, làn da vốn còn hơi non mềm, nhưng lúc này, làn da hắn lại trắng nõn giống như nữ nhân… À không, là giống như hài tử. Trắng nõn mềm mại đến quả thật có thể một tay nhéo ra nước. Gương mặt hơi có vẻ gầy yếu, huyền lực tăng lên, tu luyện “Đại đạo phù đồ quyết” chẳng những không cho hắn nhiều thêm phần dương cương của nam tử, ngược lại tăng thêm phần thanh tú và văn nhược, đôi mắt trở nên thêm trong suốt, giống như đá quý rảnh rỗi ngâm nước.

Nhìn thân thể mình lúc này, Vân Triệt một chút cũng không kinh ngạc, hắn nắm hai nắm tay lên, cảm nhận được toàn thân bắt đầu khởi động huyền lực và nguyên khí cường đại, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin. Hắn lấy ra một thanh chủy thủ thông thường từ trong thiên độc châu, sau đó đâm thẳng vào bàn tay của mình.

Chủy thủ sắc bén đâm vào trong lòng bàn tay trái, bình thường với lực đạo như vậy, lòng bàn tay sẽ máu văng khắp nơi, thậm chí có khả năng đâm thủng, nhưng lúc này, Vân Triệt chỉ cảm thấy hơi đau, lấy chủy thủ ra, lòng bàn tay chẳng qua chỉ nhiều thêm một vạch trắng bạc, ngay cả da cũng không bị rách.

- Hiện giờ tin tưởng độ cường đại của “Đại đạo phù đồ quyết” rồi?

Mạt Lỵ nhàn nhạt hỏi.

Vân Triệt gật đầu:

- Không hổ là cấm kỵ thiên thư, đây mới vừa nhập môn, đã có hiệu quả kinh người như thế. Theo tiến độ trước mắt, ta tin tưởng không đến một tháng, có thể chính thức bước vào cảnh giới tầng thứ nhất, đến lúc đó, cho dù huyền lực không tăng thêm, ta cũng có nắm chắc đánh bại Mộ Dung Dật!

Đây là lực lượng kinh người tràn đầy toàn thân cho Vân Triệt có cảm giác như vậy.

Mạt Lỵ như tiểu đại nhân rất nghiêm nghị gật đầu, nói:

Tu luyện Tụ huyền tháp tạm thời dừng ở đây đi. Huyền lực của ngươi vừa mới đột phá, ngươi cần một khoảng thời gian thích ứng.

Khi Vân Triệt từ trong miệng Mạt Lỵ biết được mình đã ở lại trong huyền gian vẻn vẹn hơn hai mươi ngày, cũng lắp bắp kinh hãi. Kiểm tra thiên độc châu một phen, phát hiện lương khô dự trữ đã ăn sạch toàn bộ, Vân Triệt sờ cái bụng đã đói đến lép kẹp, đứng dậy, thay một bộ quần áo sạch sẽ rời khỏi huyền gian… Dù sao hắn mới là Chân Huyền cảnh, còn xa mới đến cảnh giới có thể dưới huyền lực chống đỡ không cần ăn uống lâu dài.

Chỉ có điều, đến Chân Huyền cảnh, thứ ở trên người Vương Huyền Viêm long kia, cuối cùng cũng có thể động đến… Ví dụ như, lấy chút máu rồng chế thành long huyết bảo đan, lấy huyền lực bây giờ của mình, không sai biệt lắm đủ để thừa nhận rồi.

Mà muốn luyện chế long đan bảo đan, trừ bỏ máu rồng ra, còn cần bốn loại dược liệu và một loại bảo tinh, bốn loại dược liệu này đều có thể tìm được trong kho bảo vật của phân tông Tiêu tông, nhưng thiếu một khối Thanh huyền tinh.

Trong Hắc Nguyệt thương hội mới có thể mua được đi… Vân thổ hào ôm năm vạn tử huyền tệ rất có tự tin nghĩ đến.

Lúc đi ra khỏi huyền gian, từ tầng mười xuống đến tầng một, khi Vân Triệt sắp bước ra khỏi Tụ huyền tháp, một thiếu niên chậm rãi đi tới trước mặt hắn.

Thiếu niên kia một thân đồ đen, tuổi nhìn qua cùng cỡ với Vân Triệt, chiều cao cũng tương đương Vân Triệt, sắc mặt hắn lạnh lùng, đôi mày đen đậm giống như hai thanh lợi kiếm hơi nhếch, ánh mắt bình thản như vũng nước đọng, không hề gợn sóng.

Ánh mắt Vân Triệt dừng lại trên người hắn, mí mắt khẽ nhảy.

Đây là một người rất cao ngạo… Mà cao ngạo, một kiểu biểu hiện ở thần thái, hoặc ánh mắt, hoặc động tác, hoặc ngôn ngữ. Nhưng mà, từ vẻ ngoài của hắn nhìn ra, lại nhìn không thấy một chút thái độ ngạo nghễ, bởi vì ngạo khí của hắn, đã khắc thật sâu vào tận xương tủy.

Hắn chậm rãi đi qua bên người Vân Triệt, ngay cả đuôi khóe mắt cũng chưa từng động, giống như coi Vân Triệt không hề tồn tại. Sau khi gặp thoáng qua, Vân Triệt chậm rãi xoay người lại, nhìn bóng lưng thiếu niên này, tỏ vẻ trầm tư… Tuổi như vậy, còn có khí tức huyền lực trên người hắn không cố hết sức phóng thích liền đã khiến cho người ta hít thở không thông, cùng với hỏa diễm nóng rực kia… Không hề nghi ngờ, người này, chính là hạng thứ nhất trên Thiên Huyền bảng, cũng có thân phận là nhi tử của môn chủ Phần Thiên môn… Phần Tuyệt Trần!

Tư Không Độ nói hắn là một người cực kỳ cao ngạo, xem ra đánh giá này, đúng là một chút cũng không hề khoa trương.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment