Chương 1384: Kiếp nạn trời giáng
Phía nam Thiên Huyền đại lục, nam hải Thiên Huyền
Ngày hôm nay gió biển ôn hòa mà mát mẻ, sóng gợn dập dờn trên mặt biển mênh mông, một chiếc thuyền lá nhỏ nhấp nhô theo gió, trên thuyền nhỏ, Vân Triệt và Vân Vô Tâm đều cầm một chiếc cần câu thật dài trong tay, vẫn duy trì động tác gần như hoàn toàn giống nhau, hai dây câu buông vào trong nước gợn lên hai vằn nước song song trên mặt biển.
Lấy huyền lực của Vân Vô Tâm, nếu muốn bắt cá, huyền lực vừa phun, mỗi phút sẽ nổ ra ngàn vạn con, nhưng vui sướng với cảm giác thỏa mãn khi con cá mắc câu trong tĩnh tâm lại không thể thay thế được.
Đồng thời cũng coi như là một loại tôi luyện đối với tâm tình.
Trên không trung xa xa, Phượng Tiên Nhi canh chừng từ rất xa, mà cạnh nàng, Phượng Tuyết Nhi cũng đang canh chừng bọn họ.
Nếu như hỏi chủng tộc lớn nhất của Lam Cực tinh, kia không thể nghi ngờ là hải tộc. Dù sao chín mươi chín phần của Lam Cực tinh đều là nước, ở trong hải dương to như vậy, ba mảnh đại lục cách xa nhau có thể nói cực kỳ xa xôi.
Mà hải dương khổng lồ cũng đồng nghĩa với hải tộc khổng lồ, trong đó không thiếu những động vật biển cường đại đến Phượng Tiên Nhi cũng khó ứng đối. Tuy rằng động vật biển cường đại này đều ẩn vào biển sâu, khả năng gặp được cực kỳ bé nhỏ, nhưng Phượng Tuyết Nhi quả quyết sẽ không cho phép sự tồn tại của bất cứ khả năng nào.
Vân Triệt vén vạt áo mà ngồi, hai mắt khép hờ, nếu không phải cần câu trong tay chống lên một độ cong hoàn mỹ, đều sẽ khiến cho người ta cho rằng hắn đã ngủ.
Bên người, Vân Vô Tâm vụng trộm liếc hắn mấy lần, sau đó chớp chớp mắt.. Nhất thời, mặt biển phía trước bé hơi lay động lên một chút sóng gợn không bình thường.
- Không được gian lận!
Vân Triệt đột nhiên mở miệng.
Vân Vô Tâm vội thu hồi huyền khí tranh thủ vụng trộm phóng thích, thè lưỡi, nhỏ giọng lầm bầm:
- Phụ thân thật là, cứ chấp nhặt với tiểu hài tử.
- Đây là tự con nói, cần thi đấu công bằng.
Vân Triệt tỏ vẻ nghiêm nghị.
Vân Vô Tâm không phục nói:
- Nhưng mà... vì sao con cá chỉ cắn móc của cha, bên con đã nửa canh giờ rồi, một con cá đều không có!
Vân Triệt nhếch nhếch miệng:
- Hừ hừ, đương nhiên là có kỹ xảo.
Vân Vô Tâm buông cần câu xuống, lắc lắc cánh tay phụ thân:
- Kỹ xảo gì? Dạy con dạy con, mau dạy con.
Vân Triệt lập tức quay đầu:
- Không dạy. Đây cần chính con tự lĩnh ngộ. Sư phụ con khẳng định đã từng nói với con rồi, câu cá cũng là một loại tu luyện về tâm cảnh, chỉ có thể dựa vào bản thân lĩnh ngộ, mới có thể càng có ích cho bản thân hơn.
- Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, con vẫn không thể nghĩ được... Nếu không, phụ thân thoáng nhắc nhở một chút đi? Một chút là được rồi.
Vân Vô Tâm tha thiết năn nỉ.
- Không được!
Vân Vô Tâm chu môi lên:
- Keo kiệt, nếu phụ thân không nói, con liền... con liền nói chuyện phụ thân đùa giỡn tiểu di cho nương.
Hai tay Vân Triệt run lên, thiếu chút nữa ném cần câu vào trong biển, hắn vội vã nói:
- Cái gì cái gì cái gì cái gì đùa giỡn tiểu di của con! Không được nói lung tung!
Cánh môi Vân Vô Tâm chu lên rất cao:
- Mới không nói lung tung đâu! Là tự con từng nhìn thấy, còn thấy được rất nhiều lần... Không chỉ có tiểu di, còn có Hàn Tuyết di di, Hàn Nguyệt di di, còn có...
Vân Triệt hoảng hốt không thôi ngắt lời bé, sau đó biến sắc, vô cùng đứng đắn nói:
- Từ đã đợi chút... Tâm nhi, con phải biết rằng, ánh mắt từng nhìn thấy không nhất định là sự thật. Chẳng lẽ con đã quên, cha con đã từng là cung chủ của Băng Vân tiên cung, hiện giờ coi như là thái cung chủ, tuy rằng cha không có huyền lực, nhưng lý giải về huyền công vẫn còn mạnh hơn các nàng rất nhiều, khi cha tự mình giảng giải chỉ dẫn cho các nàng sẽ khó tránh khỏi có một chút tiếp xúc trên thân thể... chính là như vậy.
Giọng Vân Vô Tâm kéo dài thật dài, tỏ vẻ không thể tin:
- Nha... Nhiều lần, con và sư phụ cùng nhau nhìn thấy, sư phụ vẫn nói cha luôn luôn là người như vậy, một chút cũng đừng thấy kỳ quái... Hừ, sư phụ mới sẽ không gạt con nha.
“~!@#$%...” Khóe miệng Vân Triệt run run... Sao cái gì Tuyết Nhi đều nói với Tâm nhi chứ, xem đêm nay ta có đánh mông nàng không!
Haizzz, không có huyền lực chính là không tiện, làm chuyện xấu bị người rình trộm đều không biết!
- Phụt...
Xa xa, Phượng Tuyết Nhi che miệng mà cười. Phượng Tiên Nhi quay đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc... Khoảng cách này Phượng Tuyết Nhi tự nhiên nghe được rõ ràng, nhưng nàng lại không cách nào nghe được cái gì.
Phượng Tuyết Nhi lắc đầu cười khẽ, tự nói lẩm bẩm:
- Tâm nhi thật là. Như vậy sẽ bị Vân ca ca “Trừng phạt”.
Phượng Tiên Nhi lại nghi hoặc:
- Hả? Trừng phạt?
Phượng Tuyết Nhi khẽ kêu lên, vội vàng lắc đầu:
- A... Không có không có... ta đang tự nói một mình.
Một câu vừa dứt, trên mặt nàng đã đầy rặng mây đỏ. Trong lúc vô tình nở rộ ra tuyệt mỹ tao nhã khiến Phượng Tiên Nhi nhìn mà ngây người thật lâu.
- Phụ thân, sư phụ lợi hại như vậy, tất cả mọi người đều nói sư phụ là người lợi hại nhất trên thế giới, mỗi người thấy sư phụ đều đặc biệt cung kính. Nhưng vì sao sư phụ lại nghe lời phụ thân nói như vậy chứ? Giống như phụ thân nói cái gì, sư phụ đều sẽ không phản đối.
Phượng Tuyết Nhi từ xa xa nghe được vấn đề này không khỏi mỉm cười.
- Vậy còn phải nói, đương nhiên là do mị lực của cha siêu cấp lớn.
-... Tự kỷ!
- Khụ khụ khụ... Ai dạy con từ này vậy!
- Đương nhiên là nương rồi!
“...”
- Phụ thân, người nói nương và sư phụ ai xinh đẹp hơn?
Thật hiển nhiên, đây là một đề tài mà trả lời như thế nào đều không đúng, Vân Triệt khôn khéo làm sao lại mắc mưu được, cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
- Vậy Tâm nhi cảm thấy ai đẹp hơn.
- Đương nhiên là sư phụ!
Vân Vô Tâm trả lời không chút do dự.
- Hả... con không sợ nương của con nghe được sẽ không vui à?
Vân Triệt lo sợ hỏi
- Không biết. Bởi vì nương không nghe thấy, nhưng sư phụ có thể nghe thấy, hì hì.
“(◎_◎; )”
Cánh môi Phượng Tuyết Nhi nhếch lên, lại toét miệng cười, Phượng Tiên Nhi nhìn xem lại ngẩn ngơ... Nhưng lập tức, nàng chợt thấy sắc mặt của Phượng Tuyết Nhi đột nhiên trở nên cứng ngắc, ánh mắt cũng đột nhiên chuyển qua, nhìn về phía đông nam.
Phượng Tiên Nhi cũng theo bản năng chuyển mắt theo, trong tầm mắt chỉ có một màu xanh lam, mặt biển vẫn kéo dài tận phía chân trời.
Không chỉ có sắc mặt thay đổi, gần như trong giây lát đó, nàng cảm giác được đôi mắt, khí tức của Phượng Tuyết Nhi đều xuất hiện thay đổi mạnh, nàng vội vã hỏi:
- Thần nữ tỷ tỷ, như thế nào?
Phượng Tuyết Nhi đã không nói gì, một phát túm lấy nàng, quang ảnh chợt lóe, đã mang Phượng Tiên Nhi đi lên chiếc thuyền nhỏ.
- Hả? Sư phụ!
Vân Vô Tâm liếc mắt nhìn, vừa chào một tiếng đã bị sắc mặt của Phượng Tuyết Nhi làm cho phát hoảng.
- Đi, chúng ta đi mau!
Khi nàng nói chuyện, huyền khí đã cấp tốc phóng thích, rơi vào trên người Vân Triệt với Vân Vô Tâm.
- Có chuyện gì vậy?
Vân Triệt trầm giọng hỏi. Phản ứng của Phượng Tuyết Nhi khiến cho hắn nảy sinh dự cảm cực kỳ bất an... bởi vì với thực lực đã vào thần đạo của nàng, thế giới này vốn không nên tồn tại sự vật gì có thể khiến cho nàng lộ ra vẻ mặt như thế này.
“Rầm” một tiếng, thuyền nhỏ phá nát, dưới huyền khí của Phượng Tuyết Nhi thúc giục đã nhanh chóng mang ba người rời đi:
- Có một khí tức cường đại đến không bình thường đang tới gần bên này... nguy rồi!
Sắc mặt của Phượng Tuyết Nhi lại thay đổi... Dường như ban đầu đối phương còn chưa nhận ra nàng, nhưng theo mới vừa rồi nàng phóng thích huyền khí, nàng lập tức cảm giác được một khí tức mạnh mẽ đến vượt xa nhận thức chặt chẽ khóa kín trên thân thể nàng, tốc độ tới gần cũng chợt nhanh hơn.
Xoẹt!
Không gian của tinh giới hạ vị quá mức thấp kém yếu ớt, huyền lực thần đạo dễ dàng bay vọt, theo một làn sóng không gian lướt lên, một bóng dáng giống như thuấn di đã thoáng hiện ở trước mặt bọn họ.
Đây là một nữ tử thân thể thướt tha, tướng mạo diễm lệ, từ tự tin đối với dung nhan và dáng người của mình, cách ăn mặc của nàng hiện ra thật cố hết sức lộ liễu.
“Diễm quang tứ xạ” thích hợp hơn hết khi dùng ở trên người nàng, cho dù nàng đi tới đâu đều sẽ lập tức đưa tới phần đông ánh mắt nam nhân liếc nhìn...
Nhưng thật hiển nhiên, hôm nay nàng đã tìm nhầm vật tham chiếu.
Ngay tại vừa rồi, ở nơi hạ giới cấp bậc hèn mọn này, nàng thế mà lại cảm giác được một luồng khí tức thần đạo, dưới kinh ngạc, nàng nhanh chóng xông đến muốn tìm kiếm kết quả, khí tức với ánh mắt cũng tập trung trước tiên lên trên người mục tiêu. Nhưng mà vào khoảnh khắc khi nhìn thấy rõ Phượng Tuyết Nhi, ánh mắt của nàng trợn tròn trong vài giây.
Thân là một nữ tử đã quen với tự cao dung mạo, lần đầu tiên nàng lại có một cảm giác xấ hổ đến vô cùng, mà ăn mặc cố hết sức khoe khoang dáng người trên người mình càng không thể nghi ngờ đã tăng thêm cảm giác xấu hổ này.
Nữ tử này, là Lâm Thanh Nhu theo mệnh lệnh của sư phụ tiến đến kiểm tra một mảnh đại lục khác -- Thiên Huyền đại lục -- trên tinh cầu nhỏ này!
Sắc mặt của Phượng Tuyết Nhi bình tĩnh, nhưng toàn thân đã căng thẳng.
Từ sau khi huyền lực bước vào thần đạo, nàng đã không biết như thế nào là cảm giác áp bách. Nhưng giờ phút này, từ trên người nữ tử kia, nàng lại cảm nhận được một luồng cảm giác áp bách vô cùng rõ ràng... cảm giác này không thể nghi ngờ đang nói cho nàng biết, thực lực của nàng ta còn ở trên nàng.
Mặc dù Vân Triệt không có thần thức, nhưng phản ứng của Phượng Tuyết Nhi đã đủ để nói cho hắn biết tất cả. Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu hắn.
Người của thần giới!?
Vì sao thần giới lại sẽ đến nơi này!?
So với thần giới, khí tức của hạ giới cực kỳ thấp lại nhạt nhẽo, có phần bất lực cho tu hàh, hơn nữa khí tức quá mức đục ngầu còn có thể giảm bớt tuổi thọ trên mức độ nào đó, cho nên huyền giả của thần giới nếu như không vì lý do đặc thù nào đó sẽ không có, cũng không rảnh đến hạ giới.
Nhưng mà có thể khiến cho Phượng Tuyết Nhi xuất hiện phản ứng như thế... chỉ có lực lượng thần đạo!
Phượng Tuyết Nhi mở miệng, giọng nói êm dịu, mặt hiện nụ cười nhẹ:
- Vị tỷ tỷ này, không biết ngươi muốn đi đâu? Có thể gặp nhau ở trên biển cả, cũng là một duyên phận kỳ diệu, nếu như có chỗ cần chúng ta hỗ trợ, kính xin đừng khách khí.
Nếu như Phượng Tuyết Nhi chỉ có một mình, nàng có thể không sợ. Nhưng bên người nàng còn có ba người Vân Triệt, Vân Vô Tâm, Phượng Tiên Nhi, huyền khí của nàng âm thầm bảo hộ ba người, cũng không dám vọng động, chỉ ôm lấy cười tủm tỉm cầu nguyện đối phương không có ác ý.
Có lẽ Lâm Thanh Nhu vốn không có ác ý gì.
Nhưng mà, một nữ nhân đáng sợ nhất khi nào?
Không phải là khi nàng đối mặt với kẻ thù, mà là lúc sinh lòng đố kỵ!
Nhất là đây là một hạ giới hèn mọn mà nàng nhìn xuống, coi thường, nhưng lại gặp một nữ tử có tướng mạo khiến cho nàng tự biết xấu hổ... Nếu là thần giới, nàng cũng chỉ có thể đố kỵ, nhưng ở hạ giới, ghen tỵ này sẽ nhanh chóng lấy đủ loại phương thức phóng thích, phát tiết ra ngoài.
Nàng nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Không nghĩ tới ở một hạ giới nho nhỏ lại gặp được người có huyền khí nhập thần đạo, thật sự là ngạc nhiên. Hơn nữa...
Nàng dùng ánh mắt giấu giếm lòng đố kỵ đánh giá Phượng Tuyết Nhi từ trên xuống dưới, híp mắt lại:
- Tiểu muội có dáng dấp xinh xắn như vậy, nếu như sư phụ ta thấy được, nhất định rất thích thú.
Chân mày Phượng Tuyết Nhi hơi trầm xuống, ý cười trên mặt không thay đổi:
- Tỷ tỷ nói đùa, nếu bàn về xinh xắn, sao ta có thể so sánh được với tỷ tỷ chứ.
Lời nữ tử nói khiến trái tim của Vân Triệt chợt trầm xuống: Mấy chữ “Hạ giới nho nhỏ” không thể nghi ngờ đã chứng minh nàng ta chính là đến từ thần giới. Mà “Sư phụ” trog miệng nàng ta đề cập tới... chẳng lẽ nàng ta không phải một mình đến đây!?
- Phụ thân, nàng ta là ai? Là người xấu sao?
Vân Vô Tâm đã nhận ra không khí không đúng, dùng giọng nói rất thấp nói.
Vân Triệt vừa định trả lời, đột nhiên cảm giác được nữ tử kia ném ánh mắt tới.. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhanh chóng định quay mặt đi.
Nhưng mà đã quá chậm, ánh mắt của Lâm Thanh Nhu lướt qua trên mặt hắn, sau đó đôi mắt đột nhiên phóng đại, trong miệng phát ra một tiếng kêu kinh hãi:
- Vân Triệt!?