.
._692__2" class="block_" lang="en">Trang 692# 2
Chương 1385: Phượng viêm cực nộ
Ở thần giới, có ai mà không biết được cái tên “Vân Triệt” này? Thời kỳ đại hội huyền thần, thông qua hình chiếu Trụ Thiên, càng khiến toàn bộ đông thần vực nhớ kỹ dáng vẻ của Vân Triệt.
Hắn là người đệ nhất của lứa trẻ tuổi đông thần vực, sư thừa của hắn ở tinh giới trung vị càng khiến cho hắn trở thành anh hùng trong cảm nhận của huyền giả tất cả tinh giới trung vị và tinh giới hạ vị.
Hắn không chỉ đơn giản là hạng nhất phong thần đại hội huyền thần, đông thần vực ai mà không biết Trụ Thiên thần đế và Phạm Thiên thần đế muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền, Phạm Đế thần nữ chủ động muốn gả cho, liền ngay cả Long hoàng chí tôn hỗn độn cũng tuyên bố với công chúng muốn thu hắn làm nghĩa tử.
Cương Dương giới xuất thân tinh giới hạ vị, Lâm Thanh Nhu đương nhiên không phải không biết về Vân Triệt. Nhưng mà, Vân Triệt là ngôi sao sáng chói ngạo thế các Vương giới đều tranh nhau cướp đoạt, nàng tất nhiên chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa xa, cũng không dám hy vọng xa vời có tiếp xúc gì.
Vào hôm nay, ở tinh cầu hạ giới này nàng lại gặp được... một người có dáng vẻ vô cùng giống hắn.
Một tiếng gọi của nàng khiến cho đám người Phượng Tuyết Nhi đều cả kinh, Vân Vô Tâm kinh ngạc nói:
- Phụ thân, nàng... quen biết người?
- Khanh khách khanh khách...
Lỡ lời sau kinh hô, lại truyền đến tiếng cười của Lâm Thanh Nhu:
- Thú vị! Thật thú vị, trên đời này lại có người giống nhau như thế.
Vân Triệt không có huyền lực, nhưng có Tô Linh Nhi ở bên cạnh, từ trong ra ngoài đều bảo dưỡng tương đối tốt, về vẻ ngoài cũng khôi phục tới trạng thái tương đương với hoàn mỹ, người thần giới nào nhìn thấy hắn, đầu tiên đều sẽ kinh hô cái tên “Vân Triệt”.
Nhưng mà chỉ thoáng nhìn qua một khắc, sẽ nhanh chóng phản ứng kịp, kia chẳng qua chỉ là người quá mức giống nhau, tuyệt đối không có khả năng là Vân Triệt trong nhận thức... Bởi vì Vân Triệt chính là thần tử hạng nhất thần giới không người không sợ hãi than thở, còn nam nhân trước mắt lại là cặn bã thân ở hạ giới, ngay cả huyền tức đều không có một chút.
Huống chi ở trong nhận thức của thần giới, Vân Triệt đã sớm chết dưới tai họa Tà Anh ở Tinh Thần giới.
Lâm Thanh Nhu chậm rãi thở dài:
- Đáng tiếc, mang một khuôn mặt mà toàn bộ nữ nhân thần giới đều yêu mến, lại là một phế vật không hơn không kém, loại người như ngươi tồn tại thật sự là sỉ nhục đối với Vân thần tử, vẫn nên biến mất đi.
Giọng nói của nàng mềm mại kiều mị, như khóc như than, lại trong một khắc vừa dứt lời kia lập tức ra tay, theo ngón tay nàng nâng lên một đường viêm quang nổ tung.
Mặc dù huyền lực của Phượng Tuyết Nhi đã vào thần đạo, nhưng luận về kinh nghiệm đối địch, nàng còn kém Vân Triệt rất nhiều, hoàn toàn không ngờ rằng một nữ tử lần đầu tiên gặp mặt bọn họ, không có bất cứ giao thủ thù hận gì nhưng lại trong lúc nói chuyện đã đột nhiên ra tay.
Phượng Tuyết Nhi dưới kinh hãi, huyền khí nháy mắt tuôn ra, nhanh chóng xây lên một vách chắn ngăn cách.
Một tiếng trầm đục, hải vực phía dưới nhất thời lật chuyển, lực lượng của Lâm Thanh Nhu bị ngăn cách chặt chẽ...
Nhưng mà... phía sau nàng, Phượng Tiên Nhi, Vân Vô Tâm, Vân Triệt cách nàng, cách vị trí lực lượng của hai người va chạm thật sự quá gần, Phượng Tuyết Nhi đỡ lấy lực lượng của Lâm Thanh Nhu, nhưng không cách nào hoàn toàn áp chế không gian chấn động.
- A!!
Vân Vô Tâm trước mười một tuổi vẫn lớn lên ở trong nơi tránh đời với Sở Nguyệt Thiền, sau khi tìm được phụ thân, mỗi một người bên người đều hận không thể cưng chiều bé lên tận trời, chưa từng gặp tình hình như vậy. Bé kêu lên một tiếng sợ hãi, phản ứng đầu tiên lại không phải bảo vệ bản thân, mà hoàn toàn theo bản năng phủ lực lượng lên trên người phụ thân.
Phượng Tiên Nhi còn lấy tốc độ nhanh hơn phủ toàn bộ lực lượng lên trên người Vân Triệt.
Không gian chấn động dưới huyền lực va chạm, ngay cả dư ba đều không hơn. Phượng Tiên Nhi và Vân Vô tâm một người thân mang lưc lượng Vương tọa, một người mới thành Bá Hoàng, đều không bị thương. Nhưng mà, đối với Vân Triệt tay trói gà không chặt mà nói, lại là một phen tai họa mà hắn vốn không cách nào thừa nhận.
Thân thể của Vân Triệt giống như một khối thủy tinh bị chạm mạnh vào, ở trong một nháy mắt nứt ra vô số vết rách, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết còn không kịp phát ra, hắn đã chết ngất rồi... không biết sống chết.
Nếu không phải có lực lượng của Phượng Tiên Nhi với Vân Vô Tâm bảo hộ, hắn đã bị xé thành vô số mảnh nhỏ.
- Phụ thân!!
Vết máu màu đỏ tươi cấp tốc lan tràn khắp toàn thân Vân Triệt, cũng nhuộm đầy lên đôi mắt của Vân Vô Tâm, bé phát ra một tiếng la như khóc ra máu, bàn tay nhỏ nhắn che lên trên người phụ thân, giống như điên muốn phủ kín vết rách trên người hắn và máu đang chảy ra, trước mắt trời ngả đất nghiêng... giống như ác mộng, giống như thế giới sụp đổ...
Phượng Tuyết Nhi quay đầu, trong nháy mắt phượng nhan trở nên trắng bệch, hỏa diễm thiêu đốt lên trên người nàng, dùng giọng nói khẽ run kêu lên:
- Đi mau.. mau dẫn hắn đi tìm Linh Nhi... Đi mau!!
Toàn thân nứt tung, không chỉ có bên ngoài thân thể, càng lan đến nội tạng... Đây vốn nên là cảnh giới phải chết đối với một người bình thường!
Tất cả phát sinh quá nhanh, quá đột ngột... Cha con bọn họ vốn vui vẻ hòa thuận, tất cả đều tốt đẹp như vậy. Nhưng một cơn ác mộng đáng sợ, cứ không hề có nguyên do, không hề có điềm báo trước đánh xuống như vậy.
- Hả?
Chân mày Lam Thanh Nhu hơi động, dường như rất ngoài ý muốn với chuyện Phượng Tuyết Nhi có thể ngăn cản lực lượng của mình.
Trên tay nhuộm đầy huyết dịch đang tiêu tán đi của Vân Triệt, sinh cơ trên người Vân Triệt đang lấy tốc độ nhanh đến dọa người trôi đi. Phản ứng của Phượng Tiên Nhi không mạnh hơn Vân Vô Tâm bao nhiêu, cả người như rơi xuống vực sâu, ở trong hoảng sợ vĩ đại, gần như ngay cả huyền khí đều không cách nào vận chuyển...
Hai tròng mắt co rúm lại chạm đến gương mặt đã mất đi tất cả huyết sắc của Vân Triệt... Trong nháy mắt này, bên trong nội tâm của nàng đột nhiên vang lên lời nói của linh hồn phượng hoàng đã nói với nàng vào ngày đó.
Như một ngọn lửa hy vọng chợt bùng lên trong bóng tối, toàn thân nàng run lên, trong lo sợ không yên, bằng tốc độ nhanh nhất lấy ra một chiếc lông vũ màu đỏ thắm.
Khoảnh khắc khi lông vũ này xuất hiện, tâm hồn Phượng Tuyết Nhi truyền đến cảm ứng mãnh liệt, nàng như như tia chớp quay đầu, nhìn chăm chú lên chiếc lông vũ kia... lông vũ màu đỏ thẫm như một ngọn lửa trong thiêu đốt, phóng thích ra khí tức thần linh nồng đậm đến khó có thể tin.
- Đó là?
Nàng hỏi theo bản năng.
Nhưng mà Phượng Tiên Nhi đã không rảnh để giải thích, hỏa diễm dấy lên trên lông vũ, phóng thích ra viêm quang bao phủ ba người nàng, Vân Triệt, Vân Vô Tâm vào trong đó... lại trong nháy mắt tiếp theo mang theo bọn họ biến mất ở đó.
Chỉ còn một chiếc lông vũ cháy tàn đang cấp tốc cháy hết, tiêu tán trong hỏa diễm.
- Hả? Không gian độn?
Ánh mắt Lâm Thanh Nhu híp lại, nhưng không đuổi theo, ánh mắt không ngừng dao động ở trên người Phượng Tuyết Nhi, đố kỵ trong lòng càng đốt càng liệt.
Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, vì sao lông vũ trong tay Phượng Tiên Nhi lại như thế này, nhưng bọn họ rời đi, trong lòng Phượng Tuyết Nhi yên tâm một chút, sau đó ngọn lửa trên người theo lửa giận trong lòng nàng mà nhanh chóng bốc lên:
- Ta và ngươi... vốn không quen biết, không oán không thù, vì sao phải hạ độc thủ như vậy?
Nếu Phượng Tuyết Nhi đã từng đi qua thần giới giống như Vân Triệt thì sẽ không hỏi câu hỏi này.
Người của thần giới ra tay giết người của hạ giới, cần lý do sao?
Không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết!
Giống như một người bình thường muốn giẫm chết mấy con kiến ven đường, cần không phải là lý do, mà là tâm tình, hoặc chính là thuận một bước chân.
Vân Triệt không biết về các thần vực khác, nhưng ở đông thần vực, có một lệnh cấm đến từ Trụ Thiên thần giới, đó chính là người trong thần giới không thể không có lý do tàn sát người hạ giới. Nhưng Vân Triệt biết chắc, lệnh cấm này tương đương với không có, không phải các tinh giới không kính sợ Trụ Thiên thần giới, mà là... Trụ Thiên tài quyết giả còn không quản xong trật tự của đông thần vực, nào có nhàn hạ đi quản hạ giới.
Mà hạ giới bị khi dễ tàn sát vốn không có khả năng cáo trạng đến Trụ Thiên thần giới... ngay cả tồn tại của Trụ Thiên thần giới cũng đều không biết.
Huống chi Lâm Thanh Nhu đột nhiên ra tay, cũng không phải không có lý do.
Lý do chính là Vân Triệt có dáng dấp rất giống với Vân Triệt!
Vân Triệt không chỉ là thần tử hạng nhất một thế hệ này của đông thần vực, càng là kiêu ngạo với anh hùng trong cảm nhận của toàn bộ huyền giả tinh giới hạ vị và tinh giới trung vị, Lâm Thanh Nhu nàng đương nhiên cũng rất ngưỡng mộ.. Nhưng đáng tiếc, ở trong cùng thế hệ của Cương Dương giới nàng tuyệt đối ở tầng lớp trên, nhưng so sánh với Vân Triệt, ngay cả tư cách quỳ liếm nàng cũng đều không có.
Đừng nói nàng, ngay cả sư phụ nàng đều không có.
Mà một phế nhân của tinh giới hạ vị lại có dáng dấp giống hắn như đúc... cũng như nàng mới vừa nói, quả thật là một loại vũ nhục đối với “Vân thần tử”, vì thế thuận tay diệt đi.
Nếu Vân Triệt biết được lý do nàng ta đột nhiên ra tay diệt mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Lâm Thanh Nhu lại cười duyên, cười không ngừng mông ngực rung loạn:
- Khanh khách, tiểu muội muội, ta muốn giết ai, còn chưa tới lượt ngươi xen vào. Lại nói tiếp, bọn họ đều đã trốn đi, vì sao ngươi còn không đi vậy? Chẳng lẽ muốn giao thủ với ta sao?
“...” Phượng Tuyết Nhi nắm chặt hai tay, hỏa diễm trong mắt đẹp dần dần thâm thúy. Nàng không biết nữ nhân trước mắt là ai, từ đâu đến, vì sao tới đây... Nhưng mà, mới vằ rồi nàng ta ra tay, một chớp mắt đẩy Vân Triệt vào vực sâu tử vong, hiện giờ trên dưới toàn thân nàng trừ bỏ phẫn nộ ra còn có sợ hãi đối với sinh tử của Vân Triệt... sao nàng có thể rời đi!
Ánh mắt của Lâm Thanh Nhu thủy chung đánh giá Phượng Tuyết Nhi, cho dù ở dưới dáng vẻ cực giận, Phượng Tuyết Nhi đều đẹp đến làm cho người ta hoa mắt, nàng chậm rãi nói:
- Ngươi một mỹ nhân như vậy, nếu hiến cho sư phụ, sư phụ nhất định rất vui vẻ, nói không chừng sẽ ban thưởng cho người ta rất nhiều, nhưng về sau nói không chừng người ta sẽ bị thất sủng... thật sự làm khó mà.
Phượng Tuyết Nhi lạnh lùng nói:
- Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi dám thương tổn hắn... hôm nay... phải... chết!!
Ong --
Phượng hoàng viêm đỏ đậm đang lay động kịch liệt giống như núi lửa trước bùng nổ, một luồng phẫn nộ với sát ý đời này chưa từng có gắt gao tập trung vào Lâm Thanh Nhu.
Nếu sư phụ Lâm Quân của Lâm Thanh Nhu ở đây, chắc chắn lập tức nhận ra đây là phượng hoàng viêm.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Thanh Nhu kiến thức nông cạn, càng vốn không có tư cách tiếp xúc đến cấp bậc như Viêm Thần giới cũng không biết được. Nhìn hỏa diễm bốc cháy trên người Phượng Tuyết Nhi, tuy rằng nàng mơ hồ cảm giác được giống như có gì đó không thích hợp, nhưng lập tức, cảm giác không nên có này lập tức bị nàng xóa bỏ đi, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng khinh miệt.
Nàng cười híp mắt nói:
- Hả? Nghịch lửa ở trước mặt ta? Chính là hỏa diễm hạ giới thấp kém hèn mọn không biết này của ngươi, ở trước mặt thần viêm ở thần giới, có phải đáng thương đến đốt không lên nổi không?
Huyền lực của Phượng Tuyết Nhi đã là Thần Nguyên cảnh cấp ba, còn Lâm Thanh Nhu nàng đã là Thần Nguyên cảnh cấp năm. Nhưng mà ở trong mắt Lâm Thanh Nhu, Phượng Tuyết Nhi không chỉ đơn thuần yếu kém hơn nàng hai tiểu cảnh giới. Thần đạo của nàng dù sao cũng tu thành ở thần giới, còn nữ tử trước mắt này tu thành thần đạo ở hạ giới... ở nơi thế giới cấp thấp đục ngầu này có thể thành thần đạo mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng so sánh với thần giới cao quý của bọn họ, sao có thể giống nhau được.
Không chỉ có thần đạo, về cấp bậc huyền công cũng không thể đánh đồng.
Cho nên đừng nói huyền lực của Phượng Tuyết Nhi yếu hơn nàng hai tiểu cảnh giới, cho dù cùng cấp nàng cũng chỉ có miệt thị.
Bên trong miệt thị, nàng chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay dấy lên một luồng hỏa diễm màu tím. Nhưng lập tức, chân mày của nàng vừa động... bởi vì trong khoảnh khắc khi tử viêm dấy lên, nhưng lại hiện ra co rúm không bình thường, giống như đang sợ hãi cái gì.
Phượng Tuyết Nhi không nói gì, trong mắt lóe lên một đường phượng ảnh.
Rầm ----
Một tiếng nổ vang, ngọn lửa trên người Phượng Tuyết Nhi đã dấy lên cao ngàn trượng, ở trên đến tận trời cao, ở dưới đến tận biển cả đều chiếu rọi thành màu đỏ đậm.
Trong phút giây này, sắc mặt của Lâm Thanh Nhu chợt cứng đờ, tử viêm dấy lên trong tay giống như con sâu nhỏ sợ nát mật, ở trong run rẩy tắt ngúm.
Không gian gần hơn trong chớp mắt, hỏa diễm cháy bùng lên trên người Phượng Tuyết Nhi trải rộng ra một phượng hoàng viêm ảnh vĩ đại, vô tình trùm về phía Lâm Thanh Nhu đang đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Luận về huyền lực, Lâm Thanh Nhu đúng là hơn Phượng Tuyết Nhi hai tiểu cảnh giới, nhưng với huyền lực và viêm uy đồng thời chụp xuống lại mạnh mẽ đến làm cho nàng hoảng sợ kinh hãi, Lâm Thanh Nhu vốn chỉ định chuẩn bị tùy ý ra tay, thậm chí đùa giỡn đối phương chính là lui lại phía sau hai bước, tử viêm dấy lên trên người, huyền lực trực tiếp tăng tới tám phần, nghênh đón phượng hoàng viêm của Phượng Tuyết Nhi đang trong phẫn nộ.
Rầm ----
Ánh lửa ngập trời, toàn bộ đám mây trong tầm mắt đều bị đốt diệt hầu như không còn, hải vực phía dưới xuất hiện hạ xuống vô cùng khoa trương, lại trong lúc hạ xuống cuốn lấy dòng xoáy khủng bố.
Tình thế bất lợi về huyền lực khiến cho Phượng Tuyết Nhi bị đánh văng ra xa xa... nhưng hỏa diễm trên người lại vẫn cháy bùng trong sôi trào, phượng hoàng viêm uy không hề yếu bớt chút nào, còn Lâm Thanh Nhu, xem như nàng chiếm thế thượng phong, nhưng tử viêm trên người bị diệt hơn phân nửa, sắc mặt vốn đủ loại tỏ vẻ kệch cỡm lập tức đen thui.